Mục Thần Ký

Chương 811: Có Nữ Vô Trần




Ba người một đèn lồng lại một lần nữa đi về phía kiến trúc lâu thuyền cổ xưa của chiến hạm này. Đột nhiên có ánh sáng chớp hiện, ánh sáng này không biết từ đâu đến, cả chiếc thuyền bị bao phủ ở trong ánh sáng nồng đậm mạnh mẽ, khiến cho đám người Tần Mục và thôn trưởng không nhìn thấy được bất kỳ vật gì!
Ánh sáng này tới nhanh, đi cũng nhanh, đợi cho tới khi ánh sáng biến mất, Tần Mục quan sát khắp nơi, hắn chợt ngẩn người ra, chiếc lâu thuyền này vốn chạy ở dưới nước sông Thiên Hà, mà bây giờ lại đi tới trên mặt sông Thiên Hà.
Xung quanh là một mảnh sương mù, dần dần, có ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, lâu thuyền rời khỏi sương mù dày đặc.
Bên ngoài có ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống.
Tần Mục nhìn ra ngoài, chỉ thấy chiếc thuyền này bồng bềnh trên mặt sông. Lúc này Thiên Hà đang trôi lơ lửng ở trên bầu trời.
- Lâm Kiêu, phát sinh chuyện gì vậy?
Tần Mục hỏi thăm người ít hơn trong chiếc đèn lồng.
Trong chiếc đèn lồng này, đôi cánh phía sau lưng của người tí hon đầu chim thân người vỗ mạnh, nói:
- Lệnh chủ không cần hoang mang, đây chỉ là lại thời không một lần nữa lặp lại thôi.
- Thời không lặp lại sao?
Thôn trưởng cẩn thận thử dò xét nói:
- Thời không lặp lại trong miệng ngươi là có ý gì?
Người tí hon trong chiếc đèn lồng nói:
- Trong sương mù dày đặc có thần thông không nối liền, loại thần thông quỷ dị này cứ cách một khoảng thời gian lại bạo phát một lần, sẽ xuyên qua đến một niên đại cố định. Ta tính toán qua, chiếc thuyền này sẽ bị loại thần thông này dẫn theo, xuyên qua ba mươi sáu niên đại khác nhau. Hiện tại chắc là...
Đèn lồng chiếu ra ngoài, chỉ thấy khói thuốc súng cuồn cuộn, khắp nơi đều là chiến hỏa.
- Bây giờ là niên đại Minh Hoàng, cụ thể là năm nào thì không rõ.
Người tí hon trong đèn lồng nói:
- Nhi tử của Minh Hoàng trong Minh Hoàng Thiên Đình, thái tử Xích Tiêu lên thuyền.
Hắn vừa nói dứt lời, trong chiến trường có một vị tướng quân thiếu niên đang từ phía xa bay tới, giơ cao bàn tay, bàn tay cầm một cái kính chiếu sáng, chiếu vào trên chiếc thuyền này.
Tướng quân thiếu niên kia theo ánh sáng phi thân tới, bộ dạng ba đầu sáu tay, uy phong lẫm liệt.
- Thái tử Xích Tiêu?
Tần Mục rùng mình một cái, khẽ nói:
- Thái tử Xích Tiêu không phải là một gương mặt trong quan tài màu đen bị Tổ Long vương đánh nát lúc chúng ta lên thuyền sao? Gương mặt này đã tự xưng mình là thái tử Xích Tiêu Minh Hoàng...
Sắc mặt thôn trưởng thoáng đổi, lẩm bẩm nói:
- Không thể nào là hắn, hắn rõ ràng bị quan tài cắn nuốt, chảy hết thần huyết mà chết. Thời điểm lên thuyền, không thể nào là thái tử Xích Tiêu, nhất định là cùng tên thôi...
- Đây là... quỷ thuyền Thiên Hà!
Giọng nói của tướng quân thiếu niên kia truyền đến, vừa mừng vừa sợ:
- Không ngờ món bảo vật này lại xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ là trời cũng giúp ta? Nghe nói trên chiếc thuyền này có Thần Ma dũng mãnh thiện chiến nhất Thiên Đình viễn sao? Nếu ta có thể sử dụng...
Hắn vung cờ, rất nhiều Thần Ma ba đầu sáu tay phi thân chạy tới, rơi ở trên thuyền.
Tướng quân thiếu niên kia kêu lên:
- Tịch thu cho ta! Lục soát trên chiếc thuyền viễn cổ Vũ Lâm Quân này!
- Điện hạ, trên thuyền này có phong ấn!
- Mở nó ra!
...
Sau một lúc lâu, từng chiếc quan tài màu đen từ trên sàn thuyền mọc ra, bên trong khí đen tràn ngập truyền đến từng tiếng kêu hoảng hốt lo sợ của tướng quân thiếu niên và các Thần Ma.
Cuối cùng, khí đen tản đi, tướng quân của người thiếu niên kia cùng các Thần Ma khác của thời đại Xích Minh biến mất, chỉ còn lại có từng chiếc quan tài màu đen đứng sừng sững ở trên sàn thuyền.
Quan tài màu đen chậm rãi chìm xuống phía dưới, chậm rãi biến mất.
- Đợi đến khi bọn họ xuất hiện lại, bởi vì quan tài màu đen bị đánh vỡ thái tử Xích Tiêu đã chết.
Người tí hon trong chiếc đèn lồng vỗ cánh, nói:
- Lệnh chủ, chúng ta tới xme Đế Hậu quan tài thôi. Đi theo ta.
Tần Mục và thôn trưởng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút ngây ngô. Đột nhiên, thôn trưởng nói:
- Lâm Kiêu tướng quân, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Mục nhi, từng nói lệnh chủ lại trẻ ra là có ý gì? Lúc trước, ngươi từng nhìn thấy hắn rồi sao? Thời điểm đó, tuổi tác hắn lớn hơn bây giờ đây?
Tần Mục sởn tóc gáy, vội vàng nhìn về phía người tí hon của chiếc đèn lồng.
Người tí hon trong chiếc đèn lồng im lặng không nói.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của thôn trưởng vặn vẹo, giọng nói có phần run rẩy:
- Nói cách khác, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta lên thuyền! Chúng ta đã nhiều lần leo lên chiếc thuyền này, thậm chí ở trên thuyền rất lâu! Đúng hay không?
Người tí hon ngồi ở ngưỡng cửa của cái đèn lồng, vỗ cánh, thổi cái đèn lồng về phía trước, nói:
- Ở trên chiếc thuyền này, mỗi lần đều là lần đầu tiên. Mời sang bên này.
Hoạn Long quân co quắp trên mặt đất, gào khóc:
- Kết thúc, xong đời rồi! Chủ công, chúng ta xong đời rồi...
Sắc mặt của Tần Mục thâm trầm, nắm lấy cái sừng rồng của hắn, kéo hắn về phía.
Bọn họ vòng qua lầu các, chỉ thấy con rồng già trước lầu các hòa cùng tòa lầu làm một thể kia đã biến thành tảng đá, trên mặt con rồng đá này lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Mục ngẩng đầu quan sát con rồng đá này, cười nói:
- Con rồng già điên điên khùng khùng này chẳng lẽ chính là Hoạn Long quân?
Hoạn Long quân liên tục run rẩy mấy cái, thân thể mềm oặt.
- Mục nhi, ngươi đừng sợ hắn!
Sắc mặt của thôn trưởng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Những năm gần đây ta đã gặp phải rất nhiều chuyện kỳ quái tới mức đếm không xuể, từng trải không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, sẽ không bị chiếc thuyền này vây khốn! Các ngươi yên tâm, ta nhất định có thể dẫn các ngươi ra ngoài, chúng ta đi!
Phía sau tòa lầu là một tòa đại điện, đèn lồng dẫn theo bọn họ đi qua dãy hành lang của cung điện, đi qua hòn giả sơn, đi qua phòng nghị sự, đi tới một tòa đại điện khác.
Đập vào tầm mắt của hắn chính là tám con rồng lớn màu đỏ, thân thể của những con rồng lớn vắt ở trên xà ngang của đại điện, nửa đoạn thân thể từ phía trên thả xuống, thân thể đều lớn như cây cột đồng, sau đó thò ra phía trước, long trảo rơi xuống đất, cái cổ nâng lên thật cao, đầu rồng lại hạ thấp về phía trước, cái miệng di chuyển trên không trung của quan tài.
Tám con rồng lớn đúng lúc ở tám phương của cái quan tài, bảo vệ cái quan tài này.
Chỉ có điều, lúc này thân thể của tám con rồng đỏ cũng đã biến thành đá, giống như được tạo thành bởi bảo thạch đỏ trong suốt lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Đám người Tổ Long vương đã đi tới nơi này, vòng qua tám con rồng đỏ, bọn họ đã đi tới bên cạnh quan tài, Tổ Long vương bạo phát thần lực, cố gắng mở ra cái quan tài này.
Nhưng cái quan tài này rất nặng, phía trên có rất nhiều phong ấn, cho dù hắn là đại thần cảnh giới Lăng Tiêu cũng không có cách nào mở ra.
- Vũ Lâm Quân là hai trong mười cấm vệ quân của Thiên Đình, Tả Hữu Vũ Lâm, Tả Hữu Long Võ, Tả Hữu Thần Võ, Tả Hữu Thần Sách, Tả Hữu Thần Uy, trong đó Vũ Lâm Quân do Thiên Đế tự mình khống chế. Cái gì gọi là Vũ Lâm? Vì cánh của đất nước, thịnh vượng như rừng, chính là Vũ Lâm.
Thu Minh hoàng tử nói:
- Nếu Vũ Lâm Quân là quân đội của Thiên Đế, tuyển chọn tự nhiên là tồn tại cường đại nhất trên đời, Yêu Long, bọn họ bố trí niêm phong, sao ngươi có thể đánh ra được?
Sắc mặt của Tổ Long vương đỏ lên, cười lạnh nói:
- Ta không mở ra, lẽ nào ngươi có thể mở ra được?
Quần áo của Thu Minh hoàng tử tung bay, hắn đi nhanh lên, cười nói:
- Vũ Lâm Quân chính là quân đội của Thiên Đình ta, một mạch truyền thừa xuống, ta cũng từng tiến vào Vũ Lâm Quân xin học. Tuy rằng tu vi cảnh giới của ta còn xa mới bằng ngươi, nhưng với ta, muốn mở ra niêm phong của thời đại Long Hán cũng không khó.
Hai tay hắn tung bay, nguyên khí hóa thành các loại phù văn, lần lượt in ở trên quan tài, chính là thần thông tinh diệu.
Mọi người nhìn thấy, mỗi người đều nghiêm nghị:
- Thần thông đạo pháp của Thiên Đình quả nhiên sâu không lường được!
Trong lòng Tần Mục cũng trầm xuống. Thu Minh hoàng tử có thành tựu cực cao, thực lực vô cùng cường đại.
- Mấy năm nay Thiên Đình thu thập các loại công pháp Đế Tọa, bồi dưỡng ra tinh anh quả nhiên không thể coi thường được!
Sau một lúc lâu, trên trán Thu Minh hoàng tử xuất hiện từng giọt mồ hôi, chân mày dần dần nhăn lại, hắn đột nhiên lui ra phía sau, lắc đầu nói:
- Cổ quái, cổ quái, phía trên phong ấn này chẳng những là phong ấn Vũ Lâm Quân tinh khiết, còn có phong ấn khác ta chưa từng học qua...
Phượng Thu Vân cười lạnh nói:
- Hoàng tử thượng giới dế nhũi, chỉ biết thổi phồng, làm trò cười cho người trong nghề. Hay là để ta tới đi!
Nàng thả đế quan xuống, rút ra Khôn Nguyên kiếm của Địa Mẫu, kiếm gỗ chớp động, đâm về phía quan tài của Đế Hậu, dự định mạnh mẽ phá cấm!
Tuy nàng là tỳ nữ của Địa Mẫu, nhưng là tộc trưởng của Phượng tộc, đại cao thủ của cảnh giới Lăng Tiêu với thực lực cường đại, lại thêm rút ra Địa Mẫu Khôn Nguyên Kiếm, phá giải niêm phong cũng không khó lắm.
Nhưng Phượng Thu Vân liên tục đâm ra hơn mười kiếm, chỉ thấy xung quanh quan tài có hào quang lưu chuyển, các loại niêm phong nổi lên, không ngờ ngăn cản nàng và kiếm uy của Địa Mẫu Khôn Nguyên.
Phong ấn xung quanh quan tài là do vô số loại thần thông hình thành tất cả tinh hệ lớn nhỏ hình tròn, có thể hấp thu kiếm uy của nàng và Địa Mẫu Khôn Nguyên.
Phượng Thu Vân nhíu mày, thu kiếm phất tay áo, quay về bên cạnh đế quan.
Thu Minh hoàng tử cười nói:
- Tuy rằng Địa Mẫu cường đại, nhưng nội tình kém hơn Thiên Đình quá xa. Còn có ai muốn thử một lần không?
Sắc mặt Tần Mục cổ quái, phong ấn khác thì cũng thôi, hắn không biết nhiều, nhưng chỉnh hơp lại những phong ấn này cùng với phong ấn Khai Sơn tổ sư.
Hắn đã nhìn thấy ấn pháp thần thông của Khai Sơn tổ sư không chỉ một lần, cũng phá giải qua không chỉ một lần.
Bên thuyền bỉ ngạn, trấn áp Lão Long trong thung lũng, hắn lại từng gặp phải, trên Trảm Thần đài dị tinh của Xích Minh, hắn cũng phá giải qua.
Đột nhiên, hắn cảm giác được hai tầm mắt rơi vào trên người mình, theo ánh mắt của đối phương nhìn lại, hóa ra lại là Triết Hoa Lê.
Tần Mục mỉm cười, lúc đó hắn phá giải thần thông ngân hà của Trảm Thần đài trên dị tinh, Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi lại ở bên cạnh, còn từng bị hắn hãm hại.
Hiển nhiên Triết Hoa Lê còn nhớ rõ chuyện này.
- Chỉ có Tần giáo chủ có thể phá giải phong ấn.
Triết Hoa Lê đột nhiên lên tiếng nói:
- Tần giáo chủ sao không thử một lần?
Từng đôi mắt rơi vào trên người Tần Mục, Tần Mục cười ha ha, khiến Hoạn Long quân ôm sừng rồng, đầu lớn của Hoạn Long quân đập xuống đất, ầm ầm vang dội, gân cốt bủn rủn không có sức đứng dậy.
Tần Mục đi ra phía trước, tới bên cạnh quan tài của Đế Hậu, cẩn thận quan sát phong ấn phía trên, đột nhiên hắn bật cười nói:
- Phong ấn này đã từng bị người phá giải qua. Giải phong ấn cũng không khó.
- Bị người phá giải qua?
Trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ, còn chưa phục hồi lại tinh thần. Tay áo của Tần Mục tung bay, xoay quanh trên dưới quan tài Đế Hậu, các loại ấn pháp thi triển ra, lập tức xung quanh quan tài có từng tinh hệ ngân hà di chuyển xoay quanh, phong ấn không ngừng được mở ra, các loại thần thông tạo thành ngôi sao lui về phía sau.
Không lâu sau, tất cả ngôi sao liên tiếp lui về phía sau, các tinh hóa thành từng ấn ký in ở trên quan tài lên, tạo thành hình vẽ ngân hà chói lòa.
Răng rắc.
Quan tài của Đế Hậu phát ra một tiếng động nhỏ.
Tần Mục lui về phía sau, đi tới bên cạnh thôn trưởng:
- May mắn không làm nhục sứ mạng!
Nắp quan tài này từ từ bay lên, lơ lửng ở phía trên quan tài, trong quan tài, hào quang bay vút lên với đạo âm lượn lờ, giống như một nữ tử uyển chuyển cất cao giọng hát, các loại âm luật vang vọng không dứt.
Loại đạo âm này chuyển động theo quy luật đến từ trong đại đạo, khiến cho người ta đắm chìm ở bên trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Mọi người không có khả năng suy nghĩ xem vì sao Tần Mục có thể mở phong ấn ra, tất cả vội vàng tiến lên, nhìn về phía quan trông, Xích Minh thần tử thất thanh nói:
- Nữ tử thật xinh đẹp!
Những người khác cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhìn nữ tử trong quan tài mặt đỏ tới mang tai, nói không ra lời.
Một vị Bán Thần gào thét, kéo trang phục trên người, lại nhảy vào trong quan tài, kêu lên:
- Có thể cùng chôn với giai nhân như vậy trong quan tài, cũng không uổng công cuộc đời này!
Xuy...
Lạc Vô Song chém một đao xuống, giết chết vị Bán Thần này, lạnh lùng nói:
- Ai dám làm nhục thi thể của Đế Hậu, đều có kể quả như vậy! Tổ Long vương, bảo thủ hạ của ngươi an phận một chút!
Tay cầm đao của hắn có chút run rẩy, hiển nhiên cũng bị diện mạo của nữ tử trong quan tài làm kinh sợ, đạo tâm có chút bất ổn.
- Đế Hậu?
Hầu kết của Tổ Long vương lăn lộn, ánh mắt rơi vào trong quan tài, giọng khàn khàn nói:
- Trong quan tài có hai nữ tử, người nào mới là Đế Hậu?
Tần Mục và thôn trưởng giật mình:
- Trong quan tài có hai nữ tử sao?
Thôn trưởng khẽ nói:
- Mục nhi, khi ngươi mở ra quan tài, không có nhìn vào bên trong sao?
Tần Mục lắc đầu, nói nhỏ:
- Thôn trưởng muốn ta hành sự khiêm tốn, ta mở ra quan tài xong lại lập tức lui trở về, để tránh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cho nên trong quan tài có gì, ta cũng không nhìn rõ lắm. Trong quan tài làm sao có thể có hai thi thể được?
Hai người bối rối nhìn nhau.
Thôn trưởng do dự một chút, nói:
- Nếu không, chúng ta cũng tiến lên xem tưhr?
Tần Mục liên tục gật đầu, hắn khó có thể áp chế được lòng hiếu kỳ.
Thôn trưởng cũng không ép được, giơ tay lên nắm lấy sừng rồng của Hoạn Long quân, kéo Hoạn Long quân cùng Tần Mục tiến lên trước.
Bọn họ đi tới bên cạnh quan tài của Đế Hậu, thôn trưởng nhón đầu ngón chân nhìn vào trong quan tài, chỉ thấy hào quang soi sáng mặt của mọi người, trong quan tài lại có hào quang cực lớn, hai nữ tử lẳng lặng nằm ở trong quan tài.
- Thật xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Tư lão bà bà.
Thôn trưởng khen.
Hai tay Tần Mục vịn vào mép quan tài, thò đầu nhìn vào, trong quan tài quả nhiên có hai nữ tử tuyệt sắc, chỉ là một người trong đó hoàn mỹ, xinh đẹp hơn một người khác rất nhiều, cho dù hắn nhìn quen Tư bà bà xinh đẹp, cũng không khỏi cảm thấy tâm thần dao động
Hai tay của nữ tử kia để ở trước ngực, giống như là đang ngủ.
- Thật xinh đẹp.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, vén lá liễu ở mi tâm, để cho Thiên Công, Thổ Bá và tồn tại có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong quan tài:
- Thiên Công, các ngươi tới nhìn nữ tử này!
Trong đầu hắn truyền đến giọng nói kinh ngạc của Thiên Công:
- Tuyệt Vô Trần! Nàng chết như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.