Mục Thần Ký

Chương 810: Hai Đế Hậu




Văn tự trên vách tường trên lầu nói là Đế Hậu nương nương hạ giới dò hỏi Quy Khư của tổ địa, chậm chạp không về, Thiên Đế lệnh cho Tả Vũ Lâm Quân đi tới về Quy Khư nghênh đón Đế Hậu quay về Thiên Đình.
Qua vài ngày, Tả Vũ Lâm Quân báo lên Thiên Đế, nói về Long Bá quốc gần Quy Khư phản loạn, thế lực của Long Bá quốc cường đại, chiếm lấy Quy Khư, vây khốn Đế Hậu, mong bệ hạ phái binh đến đây bình định.
Vì vậy Thiên Đế lệnh cho Vũ Lâm Quân đi vào bình định, nhưng Vũ Lâm Quân vừa xuất phát rời khỏi Thiên Đình, Tả Vũ Lâm Quân lại báo cáo với Thiên Đế, nói Đế Hậu bị tập kích, bị thương rất nặng.
Thiên Đế thêm ý chỉ, lệnh cho Vũ Lâm Quân tra rõ vụ án Đế Hậu bị tập kích.
Ngụy Tùy Phong thân là Hữu Lang Tướng của Vũ Lâm Quân, dẫn đầu Hữu Vũ Lâm Quân chạy tới Quy Khư, hợp lực cùng Tả Vũ Lâm Quân, đánh bại Long Bá quốc, bắt Long Bá vương, Long Bá quốc đầu hàng.
Thương thế của Đế Hậu nương nương cũng khôi phục được rất nhiều, dự định dưỡng thương tốt lại quay về Thiên Đình.
Song khi trời tối lại xảy ra chuyện, mạch nước ngầm của Đại Uyên tại Quy Khư bạo phát, tối tăm không có ánh mặt trời, không nhìn thấy được bất kỳ ngôi sao nào.
Đại Uyên quỷ dị cũng xuất hiện, khiến lòng thần hoảng sợ, một đêm bất an.
Khi mạch nước ngầm dừng lại đã là hừng đông, các tướng sĩ ở trên Phương Hồ Sơn phát hiện ra thi thể của Đế Hậu nương nương, trong các cung khác, tất cả thị nữ đều chết, Tả Lang Tướng của Vũ Lâm Quân cũng chết ở ngoài cung.
Ngụy Tùy Phong bắt tám Long Vương của giữ Long Bá quốc, chôn vào trong qua tài của Đế Hậu, lệnh cho tám Long Vương trấn thủ quan tài của Đế Hậu, lại lệnh cho tướng sĩ tra xét chuyện phát sinh đêm đó, điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Đế Hậu.
Có tướng sĩ nói, trong đêm tối nhìn thấy hai vị Đế Hậu. Cũng có tướng sĩ nói, trong Quy Khư Đại Uyên có Ma Thần xông ra, ám sát Đế Hậu.
Ngụy Tùy Phong tra xét không có kết quả, lập tức đưa quan tài của Đế Hậu lên trên thuyền, áp giải Long Bá vương chạy tới Thiên Đình.
Bọn họ ngược dòng Thiên Hà đi lên, mấy tháng sau đi tới Nguyên Đô.
Thiên Hà lơ lửng ở trên Nguyên Đô, đột nhiên giữa sông có sương mù dày đặc, có quan tướng báo cáo, nói có một nữ tử đứng ở trong lòng sông.
Trên tường, văn tự viết đến đó lại dừng lại, chỉ để lại một câu không đầu không đuôi:
- Ta từ Quy Khư đến, gặp nữ tử này muốn quay về viễn cổ, phóng ra ảo diệu viễn cổ, tìm hiểu bí ẩn của lịch sử. Nay lại gặp nữ tử này, ta nghĩ ta nên tắt đèn trở lại.
- Long Bá quốc!
Tổ Long vương đột nhiên thất thanh nói:
- Lời đồn đại Long bá quốc sư là Long tộc sớm nhất! Thần Long trời sinh đất dưỡng tạo thành quốc gia! Long nhân ở đây có thân cao ba nghìn trượng, thần lực vô cùng. Long Bá vương còn là đệ nhất Thần Long trên thế gian. Ta vốn chỉ xem là nghe đồn, không nghĩ tới thật sự có Long Bá quốc!
Bên cạnh hắn có Bán Thần nói:
- Tòa lầu vừa rồi hòa cùng một thể với một con rồng già, đó có phải là Long Bá vương hay không?
Tổ Long vương giật mình, lắc đầu nói:
- Chắc hẳn không phải. Trong truyền thuyết, Long Bá vương có thể nói là một trong những tồn tại cường đại nhất, làm sao có thể cùng chiếc thuyền này hòa làm một thể được. Không thể nào là hắn được.
Đột nhiên, cách đó không xa có một thiếu niên chắp hai tay sau lưng, ung dung nói:
- Long Bá bị bắt, trấn áp ở trên chiếc thuyền này, sau đó chiếc thuyền này đã biến mất trên Thiên Hà này, nói không chừng con rồng già điên điên khùng khùng này thật sự là Long bá.
Râu rồng thật dài của Tổ Long vương tung bay, không hài lòng nói:
- Các hạ là?
Người thiếu niên kia mỉm cười nói:
- Ta đến từ Thiên Đình.
Tổ Long vương nhíu mày, cười lạnh nói:
- Thiên Đình? Thời đại Xích Hoàng có Thiên Đình, thời đại Thượng Hoàng cũng có hai ba cái. Thiên Đế đều thay đổi, ngươi tới từ Thiên Đình nào?
Thiếu niên kia cười ha ha nói:
- Tổ Long vương, Long bá tổ tiên của ngươi tự xưng là bá, biểu thị mình cùng cấp với Thổ Bá, Thiên Công, Địa Mẫu như vậy Cổ Thần, thành lập Long Bá quốc. Nhưng không ngờ, hắn vẫn bị Thiên Đình Vũ Lâm Quân bắt, thật mất mặt. Ngươi cần gì phải dán vàng lên mặt hắn?
Sắc mặt Tổ Long vương trầm xuống, sát khí đột ngột phát ra.
Người thiếu niên kia lại không lưu tâm, hai vị thần nhân phía sau đột nhiên tiến lên, một trái một phải bảo vệ hắn ở giữa.
Người thiếu niên khoát tay áo, nói:
- Yêu Long hạ giới không biết trời cao đất rộng, cũng có thể hiểu được, không cần tính toán với hắn làm gì. Điều khiến cho ta cảm giác hứng thú là trong ghi chép Hữu Lang Tướng nói về sự kiện Đế Hậu bị tập kích, có người nhìn thấy hai Đế Hậu.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm, nói:
- Chính có điều Đế Hậu vẫn luôn ở trong Thiên Đình, không có nghe nói qua Đế Hậu chết. Đây là chuyện gì? Trên chiếc thuyền này, thi thể của Đế Hậu trong quan tài gửi cho Đế Hậu, rốt cuộc có phải là Đế Hậu thật hay không? Hay còn có ẩn tình khác? Đế Hậu trong Thiên Đình...
Sắc mặt hai vị thần nhân bên cạnh hắn có vẻ buồn rầu, khẽ nói:
- Hoàng tử điện hạ, ở đây nhiều người tai tạp, không thể bàn luận về tồn tại trong cung kia.
Người thiếu niên kia cười nói:
- Đế Hậu là thật hay giả là chuyện quan trọng, không thể không xét. Đế Hậu chết ở chỗ này, trong Thiên Đình còn có Đế Hậu, thực sự cổ quái. Nếu quan tài Đế Hậu lại ở trên chiếc thuyền này, như vậy đơn giản lại tìm ra, mở quan tài xem là biết...
Hắn lại không tiếp tục nói ra hết, hắn lo lắng nhiều người chắc hẳn khó có thể giữ được bí mật.
- Đế hoàng gia đều rất phức tạp.
Phượng Thu Vân cười lạnh, khẽ nói.
Người thiếu niên kia nhìn về phía nàng, ung dung nói:
- Tỳ nữ của Địa Mẫu Nguyên Quân, Phượng Thu Vân sao? Ngươi cảm thấy Địa Mẫu gia là người sạch sẽ?
Phượng Thu Vân cười lạnh, cũng không tiếp lời.
Xích Minh thần tử cười nói:
- Vị hoàng tử này là đến từ Thiên Đình ngoại vực? Xin hỏi xưng hô như thế nào?
- Xích Minh thần tử trốn ở Huyền Không Giới vẫn không dám hiện thân?
Người thiếu niên kia cười nói:
- Nghe nói Xích Minh thần tử tuân theo số mệnh của toàn bộ thời đại Xích Minh, nếu như tập trung số mệnh của thời đại Xích Minh lên toàn thân, vì sao hiện tại vẫn tầm thường, không có năng lực gì?
Toàn thân của Xích Minh thần tử mặc trang phục màu tím, nghe vậy sắc mặt hắn không thay đổi, mỉm cười nói:
- Trên đời này cũng không có Xích Minh thần tử, sở dĩ gọi ta là Xích Minh thần tử, chẳng qua là vì cho tộc nhân ta một chút hi vọng, khiến cho bọn họ không đến mức trầm luân tiêu vong ở trong sự tuyệt vọng mà thôi.
Người thiếu niên kia tự nhiên cảm thấy kính nể, nói:
- Thần tử không ngờ lại cho biết tình hình thực tế, lòng dạ thật sự rộng rãi. Nhưng khi được lên danh hiệu Xích Minh thần tử. Ta là Thu Minh hoàng tử của Thiên Đình, ra mắt Xích Minh thần tử.
Xích Minh thần tử trả lễ.
Thôn trưởng nhíu mày, nhìn những người trong lâu này, trong lòng hắn chỉ cảm thấy không ổn.
Bá chủ quá nhiều, ba người bọn họ có thể nói là phương diện này không có cảm giác tồn tại nhất, cũng ba người có thực lực yếu nhất.
Hiện tại, mọi người xem hòa hòa khí khí, nhưng đến thời điểm thật sự động thủ, sợ rằng nhóm đầu tiên bị tiêu diệt chính là ba người bọn họ.
- Cho dù Sơ tổ tới, chỉ sợ cũng không gây ra nổi sóng gió gì...
Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ.
Tần Mục có thêm nhiều hứng thú nhìn văn tự trên tường, cười nói:
- Thôn trưởng, phương diện này có thật nhiều chuyện thú vị.
- Ừ.
Thôn trưởng đen mặt lại nói:
- Ngươi đừng nói chuyện. Ngươi nói chuyện dễ dàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tần Mục đáp một tiếng, tâm tư vẫn linh hoạt, thầm nghĩ:
- Ngụy Tùy Phong chính là đại đệ tử của tiều phu lão sư, Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo, cũng là đại sư huynh của quốc sư. Từ văn tự hắn lưu lại, có thể thấy được, hắn đi thăm dò Quy Khư, kết quả gặp phải Lăng Thiên Tôn, sau đó chẳng biết tại sao lại trở lại thời đại Long Hán viễn cổ, không biết làm thế nào lại trở thành Hữu Lang Tướng của Thiên Đình Vũ Lâm Quân. Trong sự kiện của Đế Hậu, hắn khẳng định biết rất nhiều bí mật, chỉ có điều ở trên đường trở về Thiên Đình, hắn lại gặp phải Lăng Thiên Tôn. Về phần tắt đèn trở về này...
Tần Mục suy nghĩ một lát, nhìn đèn lồng bay bên cạnh, thầm nghĩ:
- Có thể vào ban ngày, đại sư huynh xuyên qua đến thời đại Long Hán, đến buổi tối lại xuyên trở lại. Hắn không muốn trở về, bởi vậy chế luyện mặt trời thành từng cái đèn lồng, treo ở xung quanh, khiến cho mình vẫn ở vào trong trạng thái ban ngày. Thời điểm hắn lại gặp phải Lăng Thiên Tôn, cảm thấy mình cần phải trở về, vì vậy hắn lại tắt đèn xuyên trở lại. Chỉ có điều, cũng may là hắn đi, cho nên mới trở thành một thành viên trong sự kiện xuyên qua của Vũ Lâm Quân.
- Quy Khư là nơi nào?
Hắn đột nhiên nhớ tới, trong những bản đồ địa lý do Khai Sơn tổ sư cho hắn, có một bản đồ địa lý là bản đồ địa lý ở vực sâu trong biển!
Chẳng lẽ, bản đồ địa lý kia chính là Quy Khư?
- Tần giáo chủ.
Xích Minh thần tử nhìn về phía Tần Mục chào, cười nói.
Tần Mục trả lễ, cười mà như không cười nói:
- Xích Minh thần tử, vừa rồi trên sàn thuyền gặp nạn, thần tử chạy trốn thật nhanh.
Xích Minh thần tử cười nói:
- Xưa nay ta đã biết thủ đoạn của giáo chủ, bởi vậy không có trợ giúp. Giáo chủ năm đó đại náo Huyền Không Giới, thiếu chút nữa phá hủy Huyền Không Giới của ta, làm sao có thể bị nguy hiểm nho nhỏ lúc này làm khó được?
Tần Mục lộ ra mặt mày rạng rỡ:
- Vẫn là thần tử giỏi ăn nói.
- Tần phách thể của Thượng Hoàng.
Giọng nói của Lạc Vô Song truyền đến:
- Đã lâu không gặp.
Tần Mục theo tiếng nói nhìn lại, cười nói:
- Lạc Thần Đao, ngươi vừa rồi chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai, ngay cả tìm ta báo thù cũng không chú ý tới. Ta còn mong ngươi chạy tới cứu ta, không nghĩ tới ngươi chỉ lo cho tính mạng của mình.
Lạc Vô Song mỉm cười nói:
- Tần phách thể của Thời đại Thượng Hoàng, không biết kiếm của ngươi có sắc bén giống như trước hay không.
Tần Mục cười ha ha nói:
- Hiện tại kiếm pháp của ta đã tốt hơn, đệ nhất thiên hạ. Triết Hoa Lê, ngươi nói cho sư phụ của ngươi biết, kiếm pháp của ta thế nào?
Thôn trưởng ho khan một tiếng.
Tần Mục cho rằng không có nghe thấy.
Thôn trưởng hừ lạnh, thầm nghĩ:
- Mấy năm qua không có giáo huấn hắn, tiểu tử này càng lúc càng khoa trương, tự nhận là đệ nhất kiếm pháp. Trước kia hắn còn rất khiêm tốn tự nhận là thứ hai.
Triết Hoa Lê trầm giọng nói:
- Lạc sư, kiếm pháp của Tần Mục có một không hai thiên hạ, không kém gì ta.
Thu Minh hoàng tử nhìn về phía Tần Mục xem ra, hiếu kỳ nói:
- Ngươi chính là phách thể đã cứu sống lại Thiên Âm nương nương sao? Ta cũng đã nghe nói qua về ngươi, lần này ta nhận lệnh hạ giới, có một nhiệm vụ chính là phải diệt trừ ngươi, còn có Giang Bạch Khuê, Duyên Phong đế. Bắt ba người các ngươi quay về Thiên Đình, ta lại xem như là đại công cáo thành.
Tần Mục nghiêm nghị nói:
- Sang năm, ta sẽ viếng mồ mả của hoàng tử.
Thu Minh hoàng tử cười nói:
- Thiên Đình căn bản không yên tâm về Duyên Khang, Duyên Khang quá nhỏ bé, rất khó được Thiên Đình không trọng. Đáng để vào mắt chính là dư nghiệt của Khai Hoàng, dư nghiệt của Thượng Hoàng, dư nghiệt của Xích Minh, còn có dư nghiệt của Long Hán Ngụy triều. Cho nên, đối phó với Duyên Khang, phía trên chỉ phái ta tới. Tần giáo chủ là một người thú vị, ta thích người thú vị, ta đã hỏi thăm về ngươi rất lâu, đối với trí thông minh và tài trí của ngươi, ta rất kính phục.
Tần Mục cười ha ha, nhìn về phía thôn trưởng nói:
- Thôn trưởng, hoàng tử này không phải là hạng người không có năng lực.
Sắc mặt của thôn trưởng không tốt:
- Ngươi đừng nói chuyện nữa. Nói nữa, người đầu tiên bị giết chết chính là chúng ta!
- Tổ Long vương, tìm được quan tài của Đế Hậu rồi!
Một vị Bán Thần vội vàng chạy tới, khẽ nói.
Ánh mắt của Tổ Long vương nhất thời sáng lên, lập tức dẫn đầu những Bán Thần khác vội vàng rời đi.
Đám người Thu Minh hoàng tử, Xích Minh thần tử cuống quít đi theo, Phượng Thu Vân cũng cõng đế quan tiến lên.
Thôn trưởng lập tức nói:
- Chúng ta rời khỏi chiếc thuyền này, không tham dự vào chuyện này!
Tần Mục đang muốn nói, thôn trưởng tự nhiên lại nắm tay hắn đi ra khỏi tòa lầu, Hoạn Long quân đi theo ra bên ngoài, ba người nhìn về phía bên ngoài thuyền, chỉ thấy lâu thuyền hoàn toàn bị khí đen bao quanh, không nhìn thấy được cảnh tưởng bên ngoài.
Thôn trưởng trầm giọng nói:
- Cầm khối ngọc bội kia của ngươi ra, phá vỡ khí đen, chúng ta rời đi!
Tần Mục lấy ra binh phù, đột nhiên, người nhỏ bé đầu chim thân người trong cái đèn lồng nói:
- Đi không được. Đi tới chiếc thuyền này sẽ không rời đi được nữa, bất kỳ kẻ nào cũng không đi ra được. Cho dù từ trên thuyền nhảy xuống, cũng sẽ lại một lần nữa trở lại trên thuyền.
Thôn trưởng nhíu mày, cởi trang phục, vung tay ném ra ngoài.
Trang phục của hắn tiến vào trong khí đen, biến mất.
Lập tức, thôn trưởng nhìn thấy được trên người mình lại xuất hiện một bộ trang phục, đúng là trang phục mình vừa ném ra ngoài kia.
Thôn trưởng thở hắt ra một hơi:
- Đi thôi, chúng ta đi xem thi thể của Đế Hậu nương nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.