Mục Thần Ký

Chương 638: Dễ bảo




Tần Mục toàn tâm toàn ý sao chép Tạo Hóa Thần Luân lên phù văn, trí nhớ tốt không bằng nát đầu bút. Trong lúc hắn sao chép, trong đầu cũng nhất thời xuất hiện thêm từng tầng cảm ngộ, có vài phù văn sao chép qua một lần tự nhiên lĩnh hội được ý tứ trong đó, tiện thể lĩnh ngộ ra vài loại thần thông tạo hóa thân thể.
Chỉ có điều vẫn có rất nhiều ấn ký phù văn cần phải thôi diễn suy tính, mới có khả năng biết được ảo diệu bên trong.
- Ta thật sự dẫn theo mấy trăm mấy nghìn sĩ tử Duyên Khang, cùng đi nghiên cứu sao chép, tốc độ nhất định nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Trí tuệ của nhiều người rộng lớn, nhiều sĩ tử như vậy cùng ở một chỗ sao chép, khẳng định có các loại tư tưởng kỳ diệu bắn ra!
Đây là tác dụng của một hoàng triều, nhân tài của mỗi phương diện đều có thể tìm ra một số lượng lớn, dùng để làm nghiên cứu quy mô lớn, tốc độ rất nhanh, tốt hơn làm một mình không biết bao nhiêu lần.
- Đáng tiếc, Xích Khê là một người không đánh không chịu nhận lỗi, cần phải hung hăng đánh một trận hắn mới có thể dễ bảo, đồng ý hợp tác cùng chúng ta.
Tần Mục thử sử dụng nguyên khí của mình thắp sáng phù văn của bánh xe thần tạo hóa, phát động phù văn biến hóa, tiếp tục sao chép, thầm nghĩ:
- Bản lĩnh Sơ tổ không tệ, cũng không biết có đánh cho hắn phục được hay không.
Trong Xích Minh Trấn Thiên Lâu, Sơ tổ Nhân Hoàng dũng mãnh vô cùng, từ tầng ba trăm một đường đánh tới.
Tòa lầu này chính là trọng bảo trấn áp Thiên Cung, uy lực vô cùng lớn. Thần binh được mỗi một tầng lâu thờ cúng đều là thần binh nổi danh nhất trong thời đại Xích Minh, hơn nữa những thần binh đều là một bộ, đều có tất cả sáu thanh.
Xích Khê thần nhân lấy pháp lực của bản thân phát động, thần binh bạo phát ra uy lực, thực lực trực tiếp nâng cao thêm một bậc lớn. Lại thêm bên ngoài mỗi một tầng đều cho treo thiên bảo, kết hợp thành trận thế, uy lực trận thế của thiên bảo là vô cùng lớn, cùng hắn công kích Sơ tổ Nhân Hoàng.
Nghìn thanh thần binh lắc lư, từng thần uy công kích về phía Sơ tổ Nhân Hoàng bên trong lầu. Sáu thanh bảo khí trong tay Xích Khê tung bay lên xuống, thần uy ngập trời, sau đó liền bị Sơ tổ Nhân Hoàng cứng rắn hủy diệt, đánh nát trận thế của thiên bảo bên ngoài tầng lâu, đánh bay Xích Khê khiến hắn vội vàng không thể không tiến thêm một tầng lâu.
Càng lên trên, uy lực của bảo vật trong tầng lâu lại càng lớn, trận thế của thần binh treo ở bên ngoài tầng lâu cũng lại càng mạnh. Sơ tổ Nhân Hoàng liên tục đánh tới tầng thứ tám trăm, cũng cảm giác tốn sức vạn phần.
Thật ra, sau ba trăm tầng lâu, trên cơ bản đã không phải là Xích Khê đang thao túng khống chế những trọng bảo, mà trọng bảo đang khống chế Xích Khê. Tu vi thực lực của bản thân Xích Khê so sánh với uy năng của trọng bảo và uy lực của trận pháp đã bé nhỏ không đáng kể!
Sơ tổ Nhân Hoàng chống lại trọng bảo và trận pháp trong Xích Minh Trấn Thiên Lâu, một đường đi ngược về phía trước, cứng rắn đánh tới tầng tám trăm!
- Đánh tiếp nữa, chỉ sợ ta cũng sẽ bị thương.
Ánh mắt Sơ tổ Nhân Hoàng chớp động, thầm nghĩ:
- Xem ra, Xích Khê cũng kiên trì không nổi nữa. Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công của hắn không thể thật sự không sứt mẻ, chỉ là dựa vào hấp thu khí huyết trong cơ thể của những người khác để duy trì trạng thái đỉnh phong của mình. Chỉ có điều có một điều kiện trước tiên, đó chính là phải khiến cho đối thủ bị thương trước. Nếu đối thủ không bị thương, như vậy hắn lại không thể tránh được, chỉ có thể tiêu hao nguyên khí tu vi của mình, càng lúc càng yếu.
Chân thân của Xích Khê là ba đầu sáu tay chiến đấu thật sự mạnh mẽ vô cùng, nhưng kém hơn so với hắn rất nhiều, đã sớm bị hắn đánh cho toàn thân đầy thương tích, khó có thể chống đỡ.
Sở dĩ Xích Khê còn có thể tiếp tục chống đỡ, chủ yếu là bởi vì Sơ tổ Nhân Hoàng muốn thuyết phục Tần Mục, khiến cho Tần Mục nhìn thấy được Thiên Địa Ấn Pháp của mình mạnh mẽ như thế nào, khiến cho Tần Mục cam tâm tình nguyện tới học ấn pháp của hắn.
Sơ tổ Nhân Hoàng một đường đánh tới tầng thứ tám trăm, mục đích chính là biểu diễn cho Tần Mục một lần ấn pháp của mình. Chỉ cần Tần Mục nhìn thấy được tinh diệu trong đó, động tâm muốn học tập sau đó Sơ tổ biết thời biết thế, Tần Mục thuận sườn núi xuống lừa, vậy tất cả cùng vui mừng.
- Ta đánh tới tầng tám trăm, nên biểu diễn cũng đã phô bày ra, hiện tại nên kết thúc thôi!
Sơ tổ Nhân Hoàng đột nhiên toàn lực bạo phát, Càn Khôn Vĩnh Cố Ấn thi triển ra, một ấn ấn xuống, nhất thời không gian bên trong lầu gần như cô đọng lại. Xích Khê thần nhân bị khống chế trên không trung, thân thể chấn động kịch liệt, hình như gặp đòn vô hình nghiêm trọng!
Thân thể của hắn run rẩy trên dưới một trăm lần, hình như bị trên dưới một trăm đòn vô cùng khủng khiếp nghiêm trọng!
Trọng bảo trong tay hắn đột nhiên không khống chế được, uy năng bạo phát, đánh về phía Sơ tổ Nhân Hoàng!
Sáu trọng bảo lớn này đã không cần hắn tới điều khiển, tự chủ đánh về phía Sơ tổ Nhân Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng rút kiếm, bội kiếm bên thắt lưng được rút ra khỏi vỏ, vung kiếm điểm tới. Chỉ nghe vài tiếng động giòn tan vang lên, sáu trọng bảo này nhất thời gãy ra, uy năng mất hết, trực tiếp bị thanh thần kiếm này phá hủy!
Thành tựu của Sơ tổ ở trên kiếm pháp cũng không cao, thật sự cường hãn chính là bội kiếm trong tay hắn. Cây kiếm này chứa thần uy không ngờ có thể chống lại cả tòa Xích Minh Trấn Thiên Lâu, hiển nhiên không phải là trọng bảo bình thường!
Nhân Hoàng điện là Ngọc Minh Cung một trong ba mươi sáu Thiên Cung, thanh bội kiếm này của hắn chính là Ngọc Minh kiếm của Khai Hoàng Thiên Đình trọng bảo trấn áp Ngọc Minh Cung. Bảo vật trấn cung, bội kiếm của hoàng tử, tất nhiên không tầm thường!
Kiếm này vừa ra, thần binh treo phía bên ngoài tầng lâu cũng đang chấn động mãnh liệt, uy lực quét loạn ra bốn phương tám hướng. Từng thần quang dài đến trăm dặm cắt qua không trung, cắt nát không gian xung quanh, chấn động không ngừng.
Sơ tổ Nhân Hoàng tản đi ấn pháp, Xích Khê bịch một tiếng ngã trên mặt đất, thần binh treo ở phía ngoài tầng lâu rào rào rơi xuống, nghìn tầng lâu có thần binh rơi xuống, cảnh tượng rất đồ sộ.
Đây là uy lực của Xích Minh Trấn Thiên Lâu cùng Ngọc Minh kiếm xông tới, có phần không địch lại, bị kiếm quang chém xuống bảo vật trong lâu!
Cây kiếm này tuy rằng có uy năng cường, nhưng thành tựu của Sơ tổ đối với kiếm pháp không cao, bởi vậy rất ít khi vận dụng.
Ban Công Thố nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lập tức run rẩy mấy cái, do dự một chút, thân hình hắn chậm rãi biến mất.
Ba cái đầu của Xích Khê đẫm máu, chật vật từ tầng thứ tám trăm lẻ một, bò theo thang lầu, lại tụt xuống.
- Đạo huynh không cần nhất định phải phân ra sinh tử.
Sơ tổ Nhân Hoàng vung kiếm tra vào vỏ, tiến lên đỡ hắn dậy, nói:
- Ta quả thật cũng không có ác ý, ngươi cũng có thể nhìn ra được, nếu ngay từ lúc đầu ta lại vận dụng toàn lực, ngươi không sống nổi. Thời đại Xích Minh các ngươi cùng thời đại Khai Hoàng ta đều là đồng bệnh tương liên, các ngươi ẩn cư lâu như vậy, cần gì bởi vì khí phách nhất thời tranh ầm ĩ tới mức không thể gỡ ra nổi?
Ba cái đầu của Xích Khê thở hổn hển khí, giãy giụa nói:
- Ngươi là muốn khiến cho thời đại Xích Minh Thần Ma ta rơi vào khống chế của Duyên Khang, Duyên Khang chỉ là nước nhỏ, tùy tiện một vị Thần Ma thời đại Xích Minh đều có thể diệt quốc! Thuần phục Duyên Khang, ta làm thế nào tâm phục được? Nếu như ta hàng phục, trở lại phải ăn nói với các thần tử như thế nào?
Sơ tổ Nhân Hoàng nghiêm mặt nói:
- Ngươi hiểu nhầm. Chủ ý của ta là liên thủ, cũng không có ý bảo thời đại Xích Minh thuần phục. Cường giả của thời đại Xích Minh trải qua mười mấy vạn năm cũng chưa từng thuần phục Thiên Đình, lại làm sao có thể thuần phục Duyên Khang? Ta đối với khí tiết của tiền bối thời đại Xích Minh kính phục vạn phần, kiên quyết sẽ không làm nhục các ngươi. Vẫn mong Xích Khê đạo huynh suy nghĩ một chút.
Xích Khê ngồi dậy, phong tỏa vết thương, cười lạnh nói:
- Ngươi vừa rồi sao không nói sớm?
Sơ tổ Nhân Hoàng lắc đầu nói:
- Ta có nói, là ngươi một lòng muốn đánh chết ta, soát hồn tìm phách.
Xích Khê lảo đảo đứng dậy, cuối cùng chịu thua, bồi lễ nói:
- Là ta không đúng, ta bồi tội với ngươi là được.
Sơ tổ vội vàng đỡ hắn dậy, nói:
- Ta cũng hạ thủ hơi nặng.
Xích Khê dưỡng thương một hồi, tập tễnh xuống lầu, nói:
- Thần triều Xích Minh ta tuy rằng có thể cùng các ngươi liên thủ, nhưng chắc chắn sẽ không thuần phục bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi. Hơn nữa, ta cũng không làm chủ được, ta cần phải cùng thần tử liên hệ, mới có thể quyết định.
Sơ tổ khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ còn muốn cùng vị thần tử Xích Minh này đánh một trận sao? Thời đại Xích Minh lẽ nào đều là loại lừa ngang ngược như vậy? Khó tránh khỏi dây dưa?
Hai vạn năm qua hắn vẫn yên lặng ở trong áy náy và tự trách mình trong thời đại Khai Hoàng hủy diệt bản thân không tự mình ra trận giết địch. Từ trước đến nay là không hỏi tới thế sự, lúc này chỉ muốn kéo thời đại Xích Minh ra khỏi cục diện rối rắm, hắn thầm nghĩ:
- Loại chuyện như vậy, vẫn nên để cho Tần Nhân Hoàng làm đi.
Hắn lại không biết, Tần Mục luôn luôn là thích phủi tay làm chưởng quỹ, bình thường là tự mình hiến kế, làm việc cụ thể như thế nào đều ném cho Thiên Thánh giáo hoặc đám người Duyên Khang quốc sư, Duyên Phong đế.
Sơ tổ Nhân Hoàng cùng Xích Khê đi xuống Xích Minh Trấn Thiên Lâu, đi tới bên cạnh Tạo Hóa Thần Luân, chỉ thấy Tần Mục vẫn đang không ngừng phát động Tạo Hóa Thần Luân, một lòng nghiên cứu biến hóa của phù văn phía trên.
Sơ tổ Nhân Hoàng mỉm cười, thầm nghĩ:
- Dù sao cũng là thiếu niên, vẫn rất rụt rè, không bỏ được mặt mũi học ấn pháp của ta. Đợi một lát nữa ta một mình xuống nước, hắn lại sẽ học ấn pháp của ta thôi.
- Các ngươi đánh xong rồi sao?
Tần Mục kinh ngạc, quay đầu, nói:
- Nhanh như vậy? Ta còn chưa kịp sao chép hết những phù văn này.
- Giả vờ, tiếp tục giả vờ.
Trong lòng Sơ tổ Nhân Hoàng thầm cười lạnh, vẻ mặt lại ôn hoà nói:
- Ta đã cùng Xích Khê đạo huynh nói chuyện thỏa đáng, cuối cùng cũng không thương tổn đến hòa khí của hai nhà.
Tần Mục nhìn về phía Xích Minh Trấn Thiên Lâu, chỉ thấy mới vừa rồi còn là bảo lâu tuyệt đẹp xông thẳng ra tầng trời, lúc này trụi lủi, ánh sáng ảm đạm. Hắn lại nhìn về phía Xích Khê thần nhân, chỉ thấy vị Giám Trảm Quan này xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu cái, trên người máu thịt mơ hồ, một cái đầu rũ xuống, hình như bị gãy cổ.
- Quả thật là không tổn thương hòa khí.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Sắc mặt của Xích Khê thần nhân cũng có chút khó coi, nói:
- Tần tiểu hữu được Trảm Thần Huyền đao của ta, vẫn mong trả lại.
Tần Mục lắc đầu:
- Cái hộp nhỏ kia là Thánh Sư cho ta, không thể trả lại ngươi. Theo quy định Đại Khư của chúng ta, dựa vào bản lĩnh cướp, nhặt hay người khác trộm được đưa cho, chưa bao giờ trả lại.
Hắn hoàn toàn nghiêm túc nói:
- Ta chính là bà bà nhặt được, bà bà nói ai muốn cũng không trả! Gia gia què nhà ta đi xung quanh trộm đồ tặng người, từ trước đến nay cũng không trả lại.
Xích Khê chán nản, toàn thân run rẩy, Sơ tổ Nhân Hoàng vội vàng nói:
- Đạo huynh, hắn vẫn còn con nít.
Xích Khê không tiện nổi nóng, lạnh lùng nói:
- Trảm Thần Huyền đao mỗi lần mở hộp đều cần uống máu, sử dụng máu tới xoa dịu đao phong, bằng không lại sẽ cắn trả chủ nhân. Ngươi đã động tới một lần? Ta xem ngươi có huyết quang quấn thân, lần sau mở hộp ra, Trảm Thần Huyền đao lại muốn giết ngươi uống máu!
Tần Mục bị dọa cho giật mình, trong lòng lo sợ bất an.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Đao gì vậy? Mang tới để cho ta xem một chút.
Tần Mục lấy hộp nhỏ ra, Sơ tổ Nhân Hoàng cẩn thận quan sát hộp nhỏ, nghiên cứu một lát, không có cách nào mở ra, sắc mặt thoáng đổi, nói:
- Trảm Thần Đao của thời đại Xích Minh là vật đại hung, bên trong có oán khí của Đế Tọa thần nhân, cực kỳ khủng khiếp!
Hắn muốn trả lại cho Xích Khê, Tần Mục vội vàng nói:
- Cẩn thận hắn lấy đao giết ngươi!
Sơ tổ Nhân Hoàng nghiêm nghị, trả hộp nhỏ lại cho Tần Mục, nói:
- Có thể không sử dụng, ngàn vạn không nên dùng. Ta cảm giác được trong cái hộp truyền đến oán niệm và sát khí của cường giả Đế Tọa, ngươi đã dùng qua một lần? Lần trước nó không có uống máu, oán niệm đã quấn ở trên người ngươi. Tốt nhất có thể khiến cho nó uống máu, dẹp loạn oán niệm của nó đối với ngươi.
Tần Mục gật đầu, ấn cái hộp về phía Xích Khê thần nhân nói:
- Tiền bối, ngươi có thể gọi ra đệ tử tệ hại của ngươi, chính là người có hai cái chân dê kia hay không?
Ban Công Thố ẩn nấp ở trong bóng tối nghe hắn nói như thế, đang định đi ra, đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi giận tím mặt:
- Tên bại hoại này muốn bắt ta tế đao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.