Mục Thần Ký

Chương 245: Trấn hải thiên vương




Tần Mục, Mã gia và ông nội mù lần lượt gật đầu, Tư bà bà tuy xinh đẹp nhưng không dùng sắc đẹp làm vũ khí, ngược lại bà ta biết rõ nhan sắc của mình có sức sát thương quá lớn nên chủ động che giấu đi, hóa trang xấu xí để gặp mọi người.
Tuy nhiên, Lệ giáo chủ thì không như vậy. Vị tiền giáo chủ Thiên Ma giáo này tâm lý méo mó, hắn quá yêu, quá ngưỡng mộ Tư bà bà. Vì thế muốn trở thành Tư bà bà, kèm thêm việc lĩnh ngộ Đại Dục Thiên Ma Kinh của hắn không giống với Tần Mục - Tần Mục mặc dù cũng có được Đại Dục Thiên Ma Kinh, nhận được truyền kinh trên đá Tiều Phu, lĩnh ngộ được công pháp Đại Nhất Thống nhưng trải qua sự bồi dưỡng của mọi người trong thôn, cho dù hành sự có phần ngông cuồng nhưng rất đường hoàng.
Công pháp Đại Nhất Thống của Tần Mục dùng Bá Thể Tam Đan Công làm nền tảng, rất chính thống, trong đó còn có nhiều thần thông pháp thuật mà người đời coi là ma đạo nhưng Tần Mục thi triển lại rất đường đường chính chính.
Còn công pháp Đại Nhất Thống của Lệ giáo chủ lại khá tà tính, ma đạo.
Lệ đại giáo chủ căn bản không thể để "mình" chịu uất ức, đóng giả xấu xí để giao lưu với mọi người, ngược lại, "bà ta" sẽ rêu rao nhan sắc của mình, gây họa cho chúng sinh. Những lý lẽ như khẽ mỉm cười khuynh thành, tiếp tục mỉm cười khuynh quốc, Lệ giáo chủ không hề quan tâm.
Tần Mục vào phòng Tư bà bà thu dọn một lượt, lấy các loại da thú bình thường Tư bà bà cất giữ cho vào túi Thao Thiết, đề phòng những lúc cần dùng tới.
Mã gia và ông nội mù cũng đi thu thập hành trang, đồ dùng của ông nội mù rất đơn giản, một chiếc gậy trúc, một lá cờ xem bói treo bát quái đồng, Mã gia thì thu dọn linh vị của vợ và con trai, hôn lên linh vị rồi cho vào trong tay nải.
Ông mặc một chiếc áo màu xanh đen, giống như một nhà sư vân du tứ phương trải qua đại khổ đại nạn.
Đạo tâm của Tư bà bà vẫn chưa ổn định, thường xuyên phát tác, Mã gia có thể giúp bà trấn áp Lệ đại giáo chủ, ông nội mù thì đề phòng Mã gia không trấn áp được Lệ giáo chủ, tới lúc đó ông sẽ ra tay đánh bị thương Lệ giáo chủ, còn Tần Mục thì phụ trách chữa trị vết thương.
Họ rời khỏi thôn, Tư bà bà tự cười nhạo, nói:
“Giờ đây ta lại cần các người bảo vệ, tới Mục Nhi cũng phải bảo vệ ta. Tuy nhiên ta là thánh nữ đời trước của Ma giáo, Lão Như Lai là phật đà, hắn sẽ ra tay giúp chứ?”
Sắc mặt Mã gia không có chút biểu cảm nào nói:
“Lão Như Lai sẽ giúp ngươi, Lệ giáo chủ là giáo chủ đời trước của Thiên Ma giáo, cùng vai vế với Lão Như Lai, Lão Như Lai lấy việc hàng ma làm công đức, hàng phục tên đại ma đầu Lệ giáo chủ này sẽ có thể giúp tu vi của ông ta tăng lên. Hơn nữa, phật đà xá thân hàng phục ma đầu cũng là việc thường tình.”
Tần Mục lo lắng nói:
“Con sợ rằng bọn họ hàng phục Lệ giáo chủ xong sẽ hàng phục luôn bà bà.”
“Lão Như Lai sẽ không làm vậy đâu.”
Mã gia lắc đầu nói:
“Hắn ta có nguyên tắc của mình, nguyên tắc của hắn chính là đạo, là quy tắc của hắn, tới tu vi hiện tại, hắn không cần suy nghĩ về quy tắc, mọi hành động lời nói của hắn không vượt quá quy tắc, đó chính là quy tắc.”
Tần Mục không khỏi hiếu kỳ, Mã gia và Lão Như Lai có thâm cừu đại hận, tuy nhiên từ lời nói của Mã gia có thể thấy ông ta rất kính phục và tôn trọng Lão Như Lai.
Đây không chỉ đơn giản là do Lão Như Lai từng là sư tôn của Mã gia, mà chắc là Lão Như Lai đích thực có điểm khiến người khác tôn kính.
“Giờ điều mà ta nghi ngờ là năng lực của Lão Như Lai.”
Ông nội mù ngẩng đầu nói:
“Lão Như Lai có năng lực để trấn áp được Lệ đại giáo chủ hay không? Lệ đại giáo chủ cũng là một nhân vật có thể sánh ngang cùng với hắn.”
Mọi người không nói gì nữa.
Ba đại thánh địa trên giang hồ: Đạo môn, Đại Lôi Âm Tự, Thiên Ma giáo, Lệ đại giáo chủ là tiền giáo chủ của Thiên Ma giáo, cũng là nhân vật tuyệt đỉnh trên giang hồ, có thể sánh ngang với Lão Như Lai.
Lão Như Lai muốn luyện hóa hắn chỉ e rằng không hề dễ dàng.
“Đại Lôi Âm Tự nằm trên tuyến biên giới giữa Đại Khư và Duyên Khang quốc.”
Mã gia nói:
“Tương truyền Thần Đoạn Sơn Mạch là mạch núi do thần chặt đứt, chém một đường ngăn cách Đại Khư và Duyên Khang. Trong Đại Lôi Âm Tự có một truyền thuyết, khi thần chém tới núi Tu Di, các tăng nhân ngồi trên đỉnh núi, thề sống chết cùng núi Tu Di. Thần cảm động trước sự chân thành của các tăng nhân, vì thế đã vòng qua núi Tu Di, những mạch núi khác đều bị chém làm đôi ở chính giữa, chỉ có núi Tu Di là vẫn có thể bảo toàn.”
Ông nội mù cười nói:
“Ta thấy rằng núi Tu Di bên trên có người chống lưng, nếu không thần cũng chả quản việc sống chết của tăng nhân trên núi.”
Vùng đất núi Tu Di là nơi giáp ranh giữa Đại Khư và Duyên Khang, một bên là Duyên Khang, một bên là Đại Khư. Ngọn thánh sơn này cách Duyên Biên và Mật Thủy rất xa, cách Khánh Môn Quan ở biên cương phía bắc thì không xa, chỉ có bốn, năm nghìn dặm đường.
Từ thôn Tàn Lão tới núi Tu Di chỉ không tới ba vạn dặm, tốc độ của Tần Mục chậm hơn Tư bà bà và mọi người một chút, đi sẽ mất chừng sáu, bảy ngày đường. Buổi tối ở Đại Khư rất nguy hiểm, vì chỉ có thể đi vào ban ngày nên cần thêm chút ít thời gian.
Nếu như bay trên không, hai ngày là tới, chỉ có điều tu vi của Tần Mục không cao, nếu chạy hết tốc độ trên không thì chừng hơn trăm dặm sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, vì thế không bằng đi bộ.
Tần Mục dùng Long Kỳ Lân làm công cụ đi lại, Long Kỳ Lân miễn cưỡng có thể theo kịp bước chân của Mã gia và mọi người, vì thế hắn không kéo chậm tốc độ của mọi người.
Khi chập tối, bọn họ tới bên một ngôi miếu cổ, nơi này hoang vu không một bóng người. Trong miếu cổ chỉ có một vài dị thú, thấy họ tới chúng cũng không để tâm, uể oải nằm gần pho tượng thiên vương ở bên cạnh.
“Mục Nhi, tới vái lạy.”
Ông nội mù lấy một vài nén hương, vẫy tay gọi Tần Mục.
Một già một trẻ vội vàng tới trước tượng thần thiên vương, cắm mấy nén hương vào lư hương cũ vỡ, sau đó lùi lại ba bước, đồng thanh cầu nguyện:
“Tiểu sinh là người thôn Tàn Lão, nhà ở bên bờ sông, đi qua bảo tự, mượn nơi này làm chỗ nghỉ chân, làm phiền chủ nhân của nơi này thấy lòng bất an. Tiểu sinh từ nhỏ thận hư, cơ thể suy nhược, thận dương xuất tinh sớm…”
“Phì…”
Tư bà bà nổi cáu nói:
“Lão mù kia, ngươi dạy hư Mục Nhi rồi!”
Ông nội mù cười nói:
“Tư lão thái bà, ngươi không sợ bị chà đạp, chúng ta sợ. Không tin ngươi hỏi Mục Nhi mà xem những lời cầu nguyện ta dạy cho nó có tác dụng không?”
Tần Mục liên tục gật đầu:
“Có tác dụng! Tiên Thanh Nhi nghe những lời cầu nguyện đó liền không để ý con nữa.”
Tư bà bà dở khóc dở cười, gọi Tần Mục tới nói:
“Tới giúp ta nấu cơm.”
Tần Mục bước tới, Tư bà bà nói nhỏ:
“Lão mù này trong đầu toàn những suy nghĩ vớ vẩn, đừng học theo lão ta!”
Màn đêm buông xuống, miếu thiên vương vô cùng yên tĩnh, xung quanh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng ngáy của Long Kỳ Lân.
Mã gia ngồi xếp bằng như phật, ông nội mù chống gậy trúc ngồi ngủ ở góc tường, Tần Mục thì dùng một ít cỏ khô lót hai chiếc giường, Tư bà bà nằm bên cạnh hắn.
Màn đêm yên tĩnh.
Đúng trong lúc này, đột nhiên nghe thấy khua chiêng gõ trống vọng từ ngoài miếu thiên vương vào, người trong miếu lập tức cảnh giác. Tần Mục ngồi dậy, nhìn ra xung quanh, trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có ngọn nến trong miếu phát ra ánh sáng leo lét, nhưng tiếng chiêng trống ngoài miếu vẫn rất rõ ràng, vẫn đang tiến lại gần đây.
Ông nội mù và Mã gia vội vàng tới bên Tần Mục và Tư bà bà, Mã gia làm động tác giữ yên lặng.
Tiếng chiêng trống mỗi lúc một gần, dần tiến lại trước ngôi miếu, một vài giọng nói thận trọng vang lên:
“Yên lặng!”
“Tránh đường!"
Mấy tượng thần nhân mặc giáp rách nát bước vào từ ngoài miếu, tượng đá dưới lớp áo giáp rách nát giống như thần linh đang sống, Tần Mục ngửi thấy mùi hôi thối điếc mũi phả tới.
Mấy pho tượng đá này rất uy phong, phía sau có hàng trăm khung xương bộ dạng binh đinh, tay cầm vũ khí gãy nát, xếp hàng ngay ngắn. Có vài binh đinh bàn tay xương xẩu cầm chiêng trống, có một số còn cầm biển "Yên lặng", "Tránh đường".
Mấy pho tượng đá đi vào trong miếu, những khung xương kia thì đứng lại ngoài miếu.
Tần Mục trợn tròn mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, Long Kỳ Lân cũng đã thức dậy, há to mồm ngáp ngủ.
Một pho tượng đá thần nhân trong số đó bỗng nói tiếng người với tượng thần thiên vương trong miếu thiên vương:
“Khởi bẩm Trấn Hải thiên vương, Đông Hải long vương Ngạo Chấn lợi dụng thiên tai tiến hành tạo phản, bệ hạ truyền lệnh từ Vô Ưu Hương, lệnh cho chúng ta tới giúp Trấn Hải thiên vương tiêu diệt hắn!”
Long Kỳ Lân vốn đang phủ phục dưới chân tượng thần thiên vương để ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng, không biết xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, tượng thần thiên vương cao lớn, lực lưỡng bên cạnh Long Kỳ Lân giống như động đậy, tám lá cờ cắm sau lưng tượng thần lắc lư, tượng đá rung lên, sau đó đứng dậy, vô cùng uy phong lẫm liệt, quát:
“Tai họa hơn hai vạn năm, tên này lại dám tạo phản! Cầm đao của ta lại đây!”
Phía sau thần miếu thiên vương vọng tới tiếng đao rút khỏi vỏ, một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao dài tới mười trượng lao khỏi mặt đất, bay vút trong gió, ‘keng’ một tiếng bị tượng thần thiên vương nắm chặt trong tay, lưỡi đao rung lên ầm ầm.
“Ngựa của ta đâu rồi?”
Pho tượng thần thiên vương thét lên.
Long Kỳ Lân cuối cùng cũng tỉnh táo, đột nhiên người bị đè xuống. Tượng thần Thiên Vương cưỡi lên lưng nó, cơ thể bị buộc bay lên, ra ngoài thần miếu.
Long Kỳ Lân vô cùng kinh hãi, chỉ nghe thấy tiếng nói vang dội của tượng thần thiên vương trên lưng mình:
“Các ngươi trấn thủ ở đây, ta đi giết hắn rồi quay lại!”
Nói xong, Long Kỳ Lân bất đắc dĩ hóa thành một luồng hỏa quang, chở theo tượng thần thiên vương biến mất trong màn đêm đen kịt.
Nói rằng hắn ta chở pho tượng thần đó không bằng nói tượng thần thiên vương kéo hắn bay lên, hắn căn bản không cõng nổi tượng thần thiên vương. Trong miếu, Tần Mục, Tư bà bà và ông nội mù há hốc miệng, mãi lâu sau vẫn không nói được lên lời.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, chắc là tới lúc gần sáng, đột nhiên tiếng long ngâm vọng tới, tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn, một chiếc đấu rồng rớt xuống trong màn đêm đen kịt, lăn hai vòng trong sân miếu thiên vương. Tần Mục vội vàng đưa mắt nhìn theo, đầu rồng này được điêu khắc bằng đá, không phải đầu rồng thật. Tuy nhiên tiếng long ngâm vẫn liên miên không ngớt, tượng thần thiên vương cưỡi Long Kỳ Lân bay về, nhảy xuống, ngồi trên đài liên hoa của miếu thiên vương, dựng Thanh Long Yển Nguyệt Đao ở bên cạnh, nói:
“Các ngươi về bẩm báo với bệ hạ, mạt tướng không phụ sứ mệnh, đã chém đầu tên phản tặc rồi.”
Các tượng đá nhận lệnh, quay người bước vào trong bóng tối, dẫn theo đám khung xương đi xa dần, sau đó mất hút, tiếng khua chiêng gõ trống mỗi lúc một nhỏ dần rồi không còn nghe thấy nữa.
Một lát sau, trong Đại Khư vang tới tiếng gà gáy, bóng tối lùi dần, mặt trời ló rạng, chiếu sáng thần miếu thiên vương.
Tần Mục lắc đầu, trải nghiệm đêm nay giống như một giấc mơ, thật sự li kì.
“Long mập, ngươi sao thế?” Tần Mục nhìn Long Kỳ Lân vẫn đang đờ đẫn, vội vàng hỏi.
“Ta nằm mơ!”
Long Kỳ Lân vẫn đang ngây ngô, nói:
“Ta thấy mình chở một thần vương, phát sáng chói lóa, xông tới một chiến trường ác liệt, vô số thần long tấn công ta, sau đó bị thần vương trên lưng ta vung đao chém chết. Ta dẫn vị thần vương đó xông ra biển cả, chặt đầu long vương trong đám thần long đó, nhấc đầu trở về. Giấc mơ này thật chân thực…”
Tần Mục nhìn ông nội mù và Mã gia, nói nhỏ:
“Ông nội mù, người thấy việc đêm qua có thật không?”
Ông nội mù và Mã gia đồng loạt lắc đầu.
“Việc của Đại Khư, ai nói rõ ràng được? Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, tới Đại Lôi Âm Tự quan trọng hơn.”
Tần Mục đưa mắt nhìn tượng thần thiên vương, trong lòng có cảm giác rất kì lạ, hắn bước tới đưa tay ra xờ, tượng đá lạnh lẽo, không phải cơ thể có da có thịt.
“Bệ hạ truyền lệnh từ Vô Ưu Hương, Vô Ưu Hương truyền lệnh…”
Tâm trạng Tần Mục rất phức tạp, nói nhỏ:
“Rốt cuộc Vô Ưu Hương ở đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.