Mục Thần Ký

Chương 244: Hại nước hại dân




Người trong thôn Tàn Lão bước tới chúc mừng, mừng trưởng thôn lúc về già cuối cùng đã có Tần Mục làm truyền nhân, cũng chúc mừng Tần Mục kế thừa y bát, trở thành Nhân Hoàng của đời này, chỉ có trưởng thôn là không thèm nể mặt ông nội câm, Tần Mục thì không được hài lòng cho lắm với thân phận Nhân Hoàng.
Sau một hồi náo nhiệt, Tần Mục tiếp tục cùng trưởng thôn học kiếm pháp.
Kiếm Đồ là kiếm pháp trưởng thôn sáng tạo ra, không phải là kiếm pháp của Nhân Hoàng điện, chiêu thức đầu tiên của Kiếm Lý Sơn Hà đã là kiếm pháp phức tạp nhất mà Tần Mục từng nhìn thấy, phức tạp hơn cả chiêu thức đầu tiên của đạo kiếm Đạo môn - Lưỡng Nghi Nội Phản Phúc Âm Dương.
Tuy nhiên Kiếm Lý Sơn Hà chỉ là kiếm pháp đơn giản nhất trong Kiếm Đồ, chiêu thức thứ hai Kiếm Xuất Khai Hoàng phức tạp hơn Kiếm Lý Sơn Hà nhiều lần, học vô cùng khó khăn. Tần Mục trước đây học Kiếm Lý Sơn Hà đã mất mười mấy ngày.
Trong thời gian ở tại Duyên Khang quốc, kiến thức của hắn đã được nâng cao lên rất nhiều, có được truyền kinh trên đá Tiều Phu, lĩnh ngộ được công pháp Đại Nhất Thống, dung hợp với Bá Thể Tam Đan Công, ngộ tính cho nên tư chất của hắn cũng tăng lên đáng kể. Tuy nhiên học chiêu Kiếm Xuất Khai Hoàng này, hắn vẫn mất hơn hai mươi ngày.
Lúc này hắn mới hiểu được dụng ý của trưởng thôn, nếu như không có trưởng thôn cùng hắn so chiêu Kiếm Lý Sơn Hà, e rằng muốn học chiêu Kiếm Xuất Khai Hoàng này hắn sẽ còn cần nhiều thời gian hơn nữa, thậm chí nói không chừng một vài năm mới học được.
Chính vì trưởng thôn vắt ép triệt để tài trí của hắn, Tần Mục mới có thể học được Kiếm Xuất Khai Hoàng chỉ trong hơn hai mươi ngày, vì hiện giờ hắn đã ở tầm cao nửa kiếm pháp nửa kiếm thuật. Khi lĩnh ngộ mặc dù khổ cực nhưng vẫn có thể học được.
Nhưng chiêu thức thứ ba Thượng Hoàng Kiếp Động của Kiếm Đồ, về mặt kĩ xảo và biến hóa đã đạt tới đỉnh cao mà kiếm pháp có thể đạt tới, không phải Tần Mục có thể học được. Hắn chỉ nhớ được chiêu kiếm, nhưng muốn thi triển thì còn cần ngộ ra được sự kì diệu trong chiêu thức. Có điều dù hắn chuyên tâm đi lĩnh ngộ, cũng không thể hoàn toàn hiểu được sự kì diệu của Thượng Hoàng Kiếp Động.
Đây là do kiến thức, học vấn, học vấn không cao, kiến thức không cao, nền tảng không đủ, thì cho dù dạy cho ngươi, ngươi cũng không học được, không dùng được.
Tần Mục đành phải từ bỏ, chuyên tâm học chiêu Kiếm Xuất Khai Hoàng.
Một kiếm Khai Hoàng máu thành sông.
Tần Mục từng nghe trưởng thôn trẻ tuổi bước ra từ bức họa của ông nội điếc đọc câu thơ này khi ở thôn hoang tàn, Duyên Khang quốc, có một loại tình cảm đặc biệt ẩn giấu trong kiếm pháp.
Kiếm Lý Sơn Hà trưởng thôn truyền thụ cho hắn cũng có tình cảm và ý vị này, đó là tình cảm quần hùng tụ nghĩa, chinh chiến thần ma, còn Kiếm Xuất Khai Hoàng thì là tình cảm thương nhớ các bậc tổ tiên đi trước.
Hai loại cảm xúc khác nhau, ý cảnh trong kiếm pháp cũng không giống nhau. Tuy Tần Mục đã học được hai kiếm pháp này, nhưng hắn vẫn chưa thể cảm nhận được ý cảnh và tình cảm chứa đựng trong kiếm pháp.
Nguyên khí Kiếm Xuất Khai Hoàng yêu cầu càng khủng khiếp, một chiêu tiêu hao gần một nửa tu vi của hắn, muốn thi triển chiêu này, không có nguyên khí hùng hậu thì không thể làm được.
“Trưởng thôn, Kiếm Đồ tổng cộng có mấy chiêu?”
Tần Mục hỏi.
Trưởng thôn thần thái mơ màng:
“Chỉ có tám chiêu.”
Tần Mục kinh ngạc:
“Tám chiêu? Ít vậy thôi sao?”
“Mỗi cảnh giới một chiêu.”
Tần Mục nheo mắt nói:
“Vì thế chỉ có tám chiêu.”
Tần Mục xòe ngón tay ra đếm, Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, sao lại chỉ có bảy cảnh giới. Vậy thì chiêu thứ tám là gì?
“Sau cảnh giới Thần Kiều chính là thần! Lẽ nào chiêu thứ tám mà trưởng thôn nói là chiêu thức của thần?”
Tim hắn đập thình thịch.
Những ngày này ngoài lĩnh ngộ kiếm pháp ra, hắn có đọ kiếm pháp với trưởng thôn, mượn áp lực trưởng thôn tạo ra cho hắn để ép buộc bản thân tiến bộ.
Hắn định dung hợp ba chiêu thức của quốc sư vào trong Kiếm Xuất Khai Hoàng, có trưởng thôn chỉ điểm cho hắn, đương nhiên hắn tiến bộ thần tốc.
Kiếm pháp của trưởng thôn tiếp cận với đạo, đối với ông ấy mà nói kiếm thức cơ bản có mười bốn thức hay mười bảy thức đều không quan trọng, nhưng đối với Tần Mục mà nói, cộng thêm ba chiêu kiếm pháp của quốc sư sẽ có thể giúp uy lực của chiêu này tăng mạnh.
Mấy ngày nay, trình độ kiếm pháp của hắn tăng lên nhanh chóng.
Tần Mục giống như lại quay về với trước đây, hàng ngày cùng Mã gia luyện quyền pháp, cùng đồ tể đấu đao pháp, cùng ông nội què trộm đồ của nhau, cùng ông nội câm học rèn sắt, cùng ông nội mù tu luyện thần nhãn, cùng dược sư luyện dược, cùng ông nội điếc vẽ tranh, cùng bà bà may quần áo.
Mặc dù ngày ngày đều mệt tới độ chỉ muốn nằm bẹp trên giường nhưng cuộc sống rất phong phú. Lần này hắn về thôn, những thứ Mã gia, đồ tể và mọi người truyền thụ cho hắn càng cao siêu hơn, trước đây chỉ là dạy hắn công phu nhập môn, giờ học vấn và kiến thức của Tần Mục đã nâng lên, có thể học những bản lĩnh cao siêu hơn của họ, khiến các ông già bà cả trong thôn Tàn Lão vô cùng vui mừng.
“Tâm ma của tư bà bà lại phát tác rồi!”
Trong thôn trở lên hỗn loạn, ông nội què gọi ầm lên:
“Lão mù, mau lại đây! Tư bà bà hồi phục dung nhan rồi, ta không xuống tay được, ngươi không nhìn thấy gì, ngươi tới ra tay trấn áp tiểu yêu tinh này!”
Tần Mục đang cùng đồ tể đọ đao pháp, nghe nói liền vội vàng quay ra nhìn, chỉ thấy trong phòng Tư bà bà có một cô gái bước ra, Tần Mục nhìn thấy cô gái này lập tức tim đập mãnh liệt, giống như có một mũi tên vô hình đâm thẳng vào tim.
Tư bà bà để lộ dung nhan thật, trang điểm kỹ càng một lượt, bộ xiêm y trên người cũng không còn là trang phục cũ nát, mà là một bộ đồ lụa là tinh tế, đẹp đẽ, rất hợp với dáng người, tôn lên đường cong cơ thể.
Bà ta trang điểm tỉ mỉ, ánh mắt long lanh, hàm răng đều đặn, gương mặt thoa một lớp phấn nhẹ, không che lấp vẻ đẹp rung động lòng người của bà.
Tay trái của bà có đeo một chiếc vòng phỉ thúy xanh lục, tai đeo một chiếc khuyên tai hình giọt lệ. Khi bước từ trong phòng ra xinh đẹp rạng ngời, khiến thời tiết không giống với đang mùa đông mà giống như lập tức bước vào giao mùa giữa xuân và hạ, mặc dù vẫn là mùa đông giá rét nhưng mọi người trong thôn chỉ thấy mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, lãng mạn và tươi đẹp.
Bà bước ra, giống như một nữ thần từ trên trời bước tới phàm gian, khiến mọi người trong thôn đều thẫn thờ.
Dược sư tự thẹn, giấu mặt bước đi; bút của ông nội điếc rớt xuống bàn, vội vàng lấy một tấm gương đồng, soi gương chải chuốt; ông nội câm vội vàng chạy tới vại nước rửa mặt; Mã gia niệm phật hiệu, trấn áp tâm ma; đồ tề dùng dao mổ lợn cắt đi bộ râu quai nón yêu quý của mình; ông nội què thì nhắm chặt mắt lại, kêu ầm ỹ mình bị mù.
Trưởng thôn cũng có chút hốt hoảng, quay đầu, nói:
“Lão mù, lão mù!”
Ông nội mù cầm gậy trúc bước về phía Tư bà bà, chậm rãi nói:
“Là Lệ giáo chủ hay là Tư lão thái bà?”
Ông nội què giận dữ nói:
“Đương nhiên là tên biến thái Lệ giáo chủ rồi! Tư bà bà không trấn áp được hắn ta! Ngươi không nhìn thấy dung mạo của bà ta, ngươi hãy trấn áp tên Lệ giáo chủ đi!”
Trong miệng Tư bà bà phát ra tiếng nói thô kệch, già nua, tươi cười nói:
“Phu nhân đã không thắng được ta, giờ bị ta trấn áp rồi. Các ngươi nhìn xem, ta xinh đẹp không?”
Bà ta cười rất vui vẻ, si mê nhan sắc của chính mình, khí chất đoan trang, mặc dù giọng nói có phần thô kệch nhưng ngữ khí rất dịu dàng:
“Trước khi ta thành thân với phu nhân, ta đã biết được rằng ta không xứng với một giai nhân thế này, không phải ta không xứng mà bất cứ gã đàn ông thối nào trên thế gian này cũng không xứng đáng với nàng! Nhưng ta cũng vẫn quyết tâm cưới nàng, ta biết nàng không muốn gả cho ta, dù sao thì ta là sư phụ của nàng nhưng nàng không thể phản kháng. Ta cũng biết nàng định giết ta trong đêm động phòng hoa trúc, ta cũng vui vẻ để nàng giết ta. Vì…”
Bà ta giơ cổ tay lên, ngắm nghía làn da trắng hồng không tì vết, trắng trẻo, mịn màng hơn cả ngọc dương chi của mình, cho dù chiếc vòng phỉ thúy trong suốt không tì vết kia cũng chỉ là vật làm nền, không xứng đáng với cổ tay ấy.
Lệ giáo chủ che miệng cười khúc khích nói:
“Vì ta quá ngưỡng mộ nàng ấy, không phải ta muốn cưới nàng ta mà là muốn trở thành nàng ta. Nàng ta giết ta, ta trở thành nàng ta, đó chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?”
Ông nội mù chống gậy đi tới, mặc dù bà ta rất xinh đẹp nhưng không ảnh hưởng tới ông nội mù, ông chậm rãi nói:
“Lệ giáo chủ, ngươi quá đáng rồi. Ngươi quên rằng ngươi từng là một gã đàn ông sao?”
“Đàn ông thối, có gì đáng để lưu luyến chứ?”
Lệ giáo chủ dáng vẻ kiều mị, xinh đẹp, liếc mắt nhìn ông ta:
“Lão mù chết tiệt, ngươi mắt mù tim mù, căn bản không thể hiểu được lợi ích khi làm con gái. Đừng hòng cản ta, dựa vào ngươi thì không thể ngăn cản ta được đâu. Ta phải đi thôi, ta sẽ làm con gái và sống thêm một kiếp nữa!”
Tần Mục nhắm chặt mắt không nhìn bà ta, không nhịn được phải mở mắt nói:
“Lệ giáo chủ, ngươi hơi biến thái rồi! Chúng ta đều là giáo chủ thánh sư của Thiên Thánh giáo, ta thấy xấu hổ vì nhân cách của ngươi!”
Ông nội mù đứng yên, chống gậy trúc cười nói:
“Mục Nhi nói rất hay!”
Lệ giáo chủ liếc nhìn Tần Mục, Tần Mục lập tức thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng đầu có bất cứ suy nghĩ nào, chỉ cảm thấy thật xinh đẹp.
“Còn nhiều lời thiếp thân sẽ giết chết ngươi, làm lại Thánh giáo chủ.”
Lệ Thiên Hành trỏ ngón tay lan hoa chỉ, cười rạng rỡ.
Tim Tần Mục đập thình thịch, chỉ cảm thấy nếu như mỹ nữ xinh đẹp thế này muốn lấy mạng mình, mình cũng cam tâm tình nguyện.
“Không đúng, không đúng! Đó là Tư bà bà… Phì, phì, đó là Lệ Thiên Hành, Lệ giáo chủ, một lão già! Phì, phì, cho dù là Tư bà bà cũng không được, đó là bà bà đã nuôi lớn mình!”
Trán Tần Mục vã mồ hôi lạnh, xém chút nữa thì sinh ra tâm ma, hắn vội vàng nhắm mắt.
Lệ giáo chủ bước ra ngoài thôn, ma khí xung quanh một lúc một nặng, ma tính mỗi lúc một mạnh, con đường phía trước bà ta là ông nội mù và một cây gậy trúc.
Hai người dường như đồng thời ra tay, khắp nơi trong thôn Tàn Lão đều là bảo bối, các loại bảo vật lập tức phát ra dư âm khủng khiếp khi hai người giao đấu, ánh sáng chói lóa, một luồng khí cuồn cuộn phóng đi, đánh tan mây trắng trên trời.
Lệ giáo chủ ôm ngực từ từ ngã xuống:
“Lão mù, tu vi của phu nhân ta quá kém, nếu không ta cũng không kém hơn ngươi, chỉ có thể mạnh hơn ngươi…”
Ông nội mù chống gậy trúc, thản nhiên nói:
“Từ trước tới giờ ta với ngươi chưa từng giao đấu, sao ngươi biết ngươi mạnh hơn ta?”
Tần Mục vội vàng chạy tới phòng của Tư bà bà, lấy một tấm da người và một bộ quần áo mặc lên người Lệ giáo chủ, Lệ giáo chủ lại biến thành một bà lão, bà ta thất thanh kêu lên:
“Ta không muốn biến thành thế này! Ta là người con gái đẹp nhất thế gian, ta không muốn biến thành bộ dạng xấu xí thế này! Ta muốn mặc những bộ quần áo đẹp nhất, làm người con gái xinh đẹp nhất!”
Mã gia vội vàng chạy tới, niệm phật hiệu, trấn áp ma tính của hắn ta, trấn áp Lệ Thiên Hành. Một lát sau, Tư bà bà từ từ tỉnh lại, giọng nói hồi phục, cám ơn Mã gia.
Dược sư vội bước tới, kiểm tra vết thương của bà ta, giúp bà trị thương nói:
“Lão mù, ngươi ra tay mạnh quá. Mục Nhi, ngươi luyện đan nhanh hơn ta, ngươi đi luyện linh đan đi.”
Tần Mục vội vâng lời, nhanh chóng đi luyện đan.
Ông nội mù thở dài:
“Không thể không mạnh tay. Tu vi của Tư bà bà tăng lên quá nhanh, đã gần tới cảnh giới Sinh Tử, chắc là do nguyên thần của Lệ Thiên Hành dung hợp quá nhiều với bà ta. Cộng thêm công pháp Đại Nhất Thống của Lệ Thiên Hành rất lợi hại, không thể không mạnh tay.”
Tư bà bà đứng dậy, uống linh đan do Tần Mục đưa tới, nói:
“Ta không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”
Trưởng thôn lướt tới, lắc đầu nói:
“Bà bà, cũng may bà ở trong thôn, nếu như ngươi ở bên ngoài, Lệ giáo chủ chiếm cơ thể của ngươi, e rằng sẽ hại nước hại dân. Ma tính của gã quá nặng, gây họa cho thiên hạ là việc bình thường. Cho dù hoàng đế nhìn thấy ngươi cũng không thể kìm chế được, chỉ cần mấy năm thôi Duyên Khang quốc sẽ bại trong tay Lệ giáo chủ.”
Mã gia nói:
“Tâm ma của ngươi càng ngày càng mạnh, cứ để thế này cũng không phải cách. Phật pháp của ta không thâm hậu như Lão Như Lai, có lẽ Lão Như Lai có thể giúp ngươi trấn áp Lệ giáo chủ. Chi bằng ngươi hãy tới Đại Lôi Âm Tự một chuyến.”
Đồ tể xờ mặt mình, phát hiện trên tay toàn máu. Vừa rồi ông ta cạo râu hơi vội, dao mổ lợn cứa xước mặt nhưng do ông vẫn chìm đắm trong nhan sắc của Tư bà bà nên không có cảm giác gì, giờ Tư bà bà đã khoác lên tấm da bà lão, ông ta mới có cảm giác, trong lòng kinh hãi, vội vàng nói:
“Sự việc không thể chậm trễ, bà bà nên lập tức lên đường! Ngươi càng để lâu chúng ta càng nguy hiểm.”
Trưởng thôn ho một tiếng, nói:
“Tới Đại Lôi Âm tự là mời Lão Như Lai trấn áp ma tính của Tư bà bà, không phải đi diệt môn, không cần đông người đi. Mã gia quen đường, cần phải đi, lão mù không nhìn thấy dung mạo của bà bà, cũng có thể đi. Mục Nhi thông minh, tu luyện được Tạo Hóa Thiên Ma Công cũng có thể giúp đỡ, hơn nữa lại tinh thông y thuật. Ba người các ngươi đưa bà bà tới Đại Lôi Âm Tự.”
Vẻ mặt ông ta nghiêm trọng, trầm giọng nói:
“Nhớ kỹ, nhất định không được để Lệ giáo chủ chạy mất, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.