*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố kéo mình ra khỏi hồi ức, cánh tay phải của August đang buông thõng bỗng căng chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Trên chuyến bay năm ấy, gã để râu bị anh đánh suýt chết. Cuối cùng tay trung úy cảnh sát biển phải ra tay ngăn cản, tống hết chúng vào tù. Nhưng August chưa từng gặp lại thủ lĩnh của chúng, bao nhiêu năm tuần tra cũng không gặp lại bọn săn trộm.
Lúc ban ngày, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, máu anh dồn lên não. Anh chưa bao giờ tin mấy kẻ này vào tù rồi sẽ biết hối cải, nhưng trong phạm vi nhiệm vụ của mình, anh không cần phải làm việc dư thừa. Nhưng sau ngần ấy năm chúng lại để anh bắt gặp… Những ngón tay mang bọc* của anh dần siết chặt.
(*) Thimble là một chiếc cốc có lỗ nhỏ được đeo vào ngón tay để tránh bị kim đâm hoặc chọc vào khi khâu vá.
Bởi thời tiết quang đãng nên chúng ở bên ngoài đến gần mười giờ. Sau khi ăn uống no nê, chúng lần lượt đứng dậy trở về lều. August vẫn lặng lẽ nấp sau mỏm đá, cẩn thận quan sát từng hành động của chúng.
Tất cả lao cán dài đều được dựng ở bức tường ngoài lều, thuận tiện để nếu có gì bất trắc thì đi ra là có thể lấy được. Dao găm ngắn thì mang theo bên người. Năm tên này dựng tổng cộng ba căn lều, hai cái dùng để ở, một cái nhỏ hơn dùng để cất chiến lợi phẩm của chúng. Ngoài ra, chúng còn để lại một tên gác đêm.
Anh kiên nhẫn đợi gần hai tiếng đồng hồ. Trên cánh đồng băng hoàn toàn tĩnh lặng, thi thoảng có gió thổi qua, phát ra tiếng vù vù khe khẽ. Đêm đã khuya, chỉ có ánh lửa chập chờn chiếu sáng một khoảng, tên gác đêm dần gục đầu xuống, rốt cuộc không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cứ thế mà ngồi ngủ.
August lao ra khỏi chỗ nấp. Dưới ánh trăng, cây mã tấu trong tay lóe lên ánh sáng lạnh. Anh như một bóng ma, chớp mắt đã đến giữa doanh trại của bọn săn trộm. Tên gác đêm thậm chí còn chưa kịp thức giấc thì đã bị cắt cổ.
Máu bắn tung tóe thành một dãy đốm đỏ ngay trước đống lửa. Gã ngã xuống nền tuyết, phát ra tiếng rên rỉ khiếp hãi trong cổ họng, vài giây sau thì bất động.
Một vũng máu đỏ sẫm chảy tới bên chân August. Anh lạnh lùng nhìn, xoay người đi về phía căn lều bên trái.
Người bên trong ngủ rất say, từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy mơ hồ. Anh đứng ở cửa lắng nghe vài giây, vươn tay cẩn thận vén rèm nỉ của căn lều. Trong bóng tối có thể nhìn thấy hai bóng người đang nằm trên mặt đất.
Anh hóp bụng trườn vào, giơ dao rạch họng gã nằm gần cửa. Chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe, nhỏ vài giọt vào mặt gã bên cạnh. Gã đang ngủ như cũng có cảm giác, lầu bầu giơ tay sờ lên mặt rồi mở mắt ra. Mùi máu tanh kích thích giác quan của gã. Trong phút chốc gã cảm thấy thần chết như đang sải cánh bay lượn trên đầu mình. Đồng tử mở to vì sợ hãi, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi cảm thấy cổ ớn lạnh.
Căn lều bên cạnh dường như bị tiếng động ở bên này quấy rầy. Giọng một gã vang lên, như thể đang hỏi có chuyện gì thế. August cau mày, quan sát bốn phía trong lều, anh tìm thấy một con dao dưới tấm chăn. Khi rút lưỡi dao ra khỏi vỏ, có thể thấy mũi dao ánh lên vệt sáng. Anh suy nghĩ giây lát rồi cất con dao vào cạp quần.
Lúc này, tiếng động bên ngoài lớn hơn. Có lẽ vì không nghe thấy tiếng đáp lại nên gã quyết định qua xem thử. August nhanh chóng vén rèm rời khỏi đó, trốn vào một góc khuất sau lều.
Một bóng người lảo đảo chui ra từ căn lều bên cạnh, người gã nồng nặc mùi rượu, trong tay là một chiếc đèn bão mờ tối. Gã ngáp dài, lầm bầm chửi rủa.
Ban đầu gã không để ý tới cái xác tên gác đêm ở giữa trại, gã bước đến lều bên cạnh, hét vài tiếng nhưng không thấy ai đáp lại. Chờ một lúc, hình như gã cảm thấy có gì đó không ổn, bèn vén rèm nỉ lên. Máu tanh đập vào mặt khiến gã lui về phía sau mấy bước, gã trợn tròn mắt nhìn đống hỗn độn trong lều, tựa như không thể tin nổi. Vài giây sau, dường như gã mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía đống lửa, định tìm tên gác đêm, nhưng chỉ thấy một bóng đen dưới nền tuyết. Đèn bão trong tay đập mạnh xuống đất, gã lảo đảo đi tới bên cạnh thi thể tên gác đêm, đau đớn gào thét.
Tên mặt sẹo giật mình vì tiếng hét, khi bước ra khỏi lều thì cầm theo một cây lao. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy xác đồng bọn thì hắn vẫn kinh hãi, kéo gã kia lên, quát lớn: “Sao thế này?”
Dưới ánh lửa, gương mặt gã kia lem nhem, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Odie chết rồi! Thằng bé mới mười bảy!”
Tên mặt sẹo quăng gã xuống đất, giọng đầy tức giận: “Tao thấy rồi! Tao hỏi là có chuyện gì? Hai thằng kia đâu?!”
“Chết… chết hết rồi…”
Tên mặt sẹo mặc kệ gã, sải bước đến cửa lều bên cạnh, chỉ thoáng liếc vào rồi lui ra ngay, vẻ mặt mịt mù.
“Chắc chắn là lời nguyền của Chúa… Chắc chắn là do ban ngày chúng ta vừa săn con hải cẩu mẹ và hai con của nó… Đến đêm thì… bị trừng phạt. Quả báo đến rồi!”
Tên mặt sẹo nóng nảy quay đầu bước tới, khẽ quát: “Tỉnh lại đi! Trên đời không có lời nguyền! Nếu có thứ đó, đm tao đã chết cả trăm lần. Không chỉ tao, những đứa làm điều ác trên đời này, sao lời nguyền không giáng xuống chúng?! Mày nhìn cho rõ đi Max, chúng nó bị người ta cắt cổ. Có người đánh lén chúng ta lúc nửa đêm! Em trai mày bị người ta giết!”
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Max dần lấy lại lý trí. Gã nhanh chóng nhận ra có điều không ổn, bèn nhìn về phía tên mặt sẹo: “Ai tới đánh lén? Ban ngày chúng ta cũng không thấy ai khác.”
Tên mặt sẹo quan sát kỹ thi thể dưới đất, sắc mặt dần thay đổi: “Ra tay rất gọn gàng, giống người trong quân đội.”
Max sửng sốt: “Cảnh sát biển?”
Tên mặt sẹo chậm rãi lắc đầu: “Không rõ, nhưng chúng chưa đi xa. Bây giờ kiểm tra xung quanh trại một lần, cẩn thận vào.”
August nghe rõ cuộc trò chuyện của chúng, trong bóng tối, khóe môi anh tạo thành một vòng cung lạnh lẽo.
Max gảy đống lửa một lúc, ngọn lửa bỗng rực cháy. Dưới ánh lửa đỏ cam, gã nhặt cây lao bên cạnh lên rồi đi về phía căn lều mà August đang ẩn náu.
August nín thở, một tay siết chặt mã tấu, tay kia từ từ chạm vào con dao găm tẩm độc giấu ở cạp quần.
Ngay khi Max vòng ra sau lều, gã cảm thấy sát khí ập đến, theo bản năng ngả người về phía sau, tránh thoát đòn đầu tiên.
August dùng năm phần lực, thấy đối phương tránh thoát, cổ tay anh linh hoạt xoay giữa không trung, lưỡi dao hướng lên trên, chém nghiêng vào ngực đối phương.
Max phản ứng rất nhanh, gã ngửa người ra sau, lăn một vòng dưới đất, đồng thời hung ác đâm lao về phía trước.
August biết thủ đoạn của chúng, anh nghiêng người tránh lưỡi lao sắc bén. Anh bỏ con dao găm trong tay phải, cầm lấy chuôi lao, vặn mạnh về hướng ngược lại, nửa người dưới dùng chân trái làm điểm tựa, đùi phải quét mạnh về phía phần dưới của đối phương.
Max không kịp ứng phó, vấp phải chân trái của anh. Gã cảm nhận được một cơn đau nhói ở bắp chân, không kịp đứng lên thì đã thấy hoa mắt. Cây lao vốn trong tay gã bỗng chúi mũi xuống, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực gã.
Gã không thể tin nổi, mắt trợn trừng, ánh mắt từ từ hướng lên trên, bắt gặp ánh mắt của August. Trong cặp mắt ấy là sự lạnh lùng không chút cảm xúc, nhìn gã như thể nhìn một cái xác.
Cây lao cũng được bôi chất độc, gã gần như có thể cảm nhận được nọc độc trong suốt đang men theo mạch máu từ vết thương lan đến tứ chi. Tri giác của gã bị tê liệt, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng ập đến, gã chậm rãi nhắm mắt lại.
Hết thảy xảy ra chỉ trong 20 giây. Khi tên mặt sẹo chạy đến, hắn vừa kịp nhìn thấy cây lao đâm vào ngực Max. Hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, không hề nghĩ ngợi mà phóng lao về phía August.
August thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng người tránh. Cây lao rơi xuống phía sau anh vài mét, đầu nhọn đâm vào nền tuyết, cán gỗ vẫn hơi rung lên.
Anh quay đầu, chăm chú nhìn tên mặt sẹo, lộ ra một nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Đã lâu không gặp.”
Tên mặt sẹo nheo mắt quan sát anh vài giây, hắn chợt nhếch môi, chạm vào xương lông mày: “Thực sự không ngờ. ‘Món quà’ chúng mày để lại cho tao đúng là suốt đời khó quên.”
Gã vừa dứt lời, hai người đã lao vào nhau. Không rõ là ai ra tay trước, dao và nắm đấm là cách nguyên thủy nhất. August chỉ cảm thấy lồng ngực buốt giá bị sự phẫn nộ nóng nảy lấp đầy, toàn bộ kỹ năng cận chiến đều bị vứt ra sau đầu, chỉ có một ý nghĩ ngày càng rõ ràng.
Trong lúc hỗn loạn, anh tung nắm đấm về phía cổ họng đối phương. Tên mặt sẹo nhanh nhẹn tránh sang bên phải, cánh tay phải kẹp chặt tay trái anh. August không cố thoát thân, mà lên gối đập mạnh vào bụng đối phương. Tên mặt sẹo chịu đau, thả cánh tay trái của anh ra rồi ngã khuỵu xuống đất. Hắn nhân cơ hội lấy ra con dao găm tinh xảo từ trong ngực, thừa dịp anh đang khom lưng thì vung lên, rạch một vết sâu từ vai xuống cánh tay phải của August.
Dường như August không cảm thấy đau đớn, anh quỳ gối trên ngực hắn, tay phải bị thương bóp cổ hắn, tay trái lấy ra con dao găm tẩm độc, đâm thẳng vào trái tim đối phương.
…
Vùng đất trống hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng “tí tách” nhỏ giọt xen lẫn với tiếng thở dốc nặng nề bị đè nén.
Máu từ cánh tay August nhỏ từng giọt xuống nền tuyết, tạo thành một cái hố nhỏ.
Tên mặt sẹo buông thõng hai tay, vẻ mặt từ không cam lòng dần biến thành thoải mái, xen lẫn chút tiếc nuối: “Con dao găm trên người tao là thứ duy nhất tẩm thuốc gây tê. Tao phải thừa nhận lần này vận may đứng về phía mày.”
August thả bàn tay bóp cổ họng hắn, anh chống tay trên nền tuyết, cảm thấy đầu óc choáng váng. Anh cố chớp mắt, trong đầu nảy ra một ý niệm có phần hoang đường: May lần này anh tới đây một mình. Nếu Dan cũng tới, nếu chẳng may cậu bị mấy thứ này đâm trúng… Anh không thể tưởng tượng nổi liệu mình có thể gánh chịu hậu quả một lần nữa hay không.
“Quả báo. Đời tao đã săn rất nhiều động vật, cuối cùng lại chết dưới chất độc dành cho chúng.” Tên mặt sẹo cười khẽ.
August chán ghét nhìn hắn, thả hắn ra, anh ngồi xuống nền tuyết bên cạnh, thì thào nói: “Biết có hôm nay sao còn làm như thế.”
“Ha… ha ha, mày nghĩ bọn tao có muốn không? Từ khi sinh ra, người Inuit đã mang theo lời thề. Nếu không bị ép đến bước đường cùng, ai mà muốn làm trái lời thề, không sợ hậu quả bị đuổi khỏi tộc mà đi săn trộm?” Giọng hắn hung ác, hơi dừng lại, như thể cảm nhận được sự sống đang dần trôi đi từ cơ thể mình, thần chết đang từng bước tới gần. Hắn thở dài như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc… cũng kết thúc…”
August ngồi dưới nền tuyết thêm vài phút, cởi đồ chống lạnh bị rách tả tơi trong trận chiến, ném chúng sang một bên. Anh lấy ra bộ đàm liên lạc với căn cứ, yêu cầu Heath thông báo cho cảnh sát biển.
Khi anh đứng dậy từ mặt đất, một cơn choáng váng ập đến. Anh nhặt con dao găm trên mặt đất, quệt vào tuyết, cắn răng đâm vào vết thương trên cánh tay mình. Cơn đau mới mẻ và buốt nhói kích thích thần kinh, buộc anh phải tỉnh táo thêm đôi chút. Ngẫm nghĩ một lúc, anh ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đồi thấp, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà chính anh cũng không nhận ra. Anh bước từng bước đi về phía doanh trại có Dan.