Mùa Đông Greenland

Chương 24:




Lúc August trở lại thì đã quá nửa đêm. Dan vẫn chưa đi nghỉ, cậu ngồi ở cửa lều, vẫn viết vẽ trên cuốn sổ nhỏ, Rogers thì nằm dưới chân cậu. Ánh lửa yếu ớt chập chờn sau lưng họ, đổ bóng mờ trên nền tuyết.
Rogers nghe thấy động tĩnh trước tiên. Nó đứng dậy bên chân Dan, quay đầu về phía sau trại, không ngừng đi tới đi lui. Nó cúi đầu sủa vài tiếng, trong giọng đầy bất an.
Dan bị nó làm giật mình, cậu cũng đứng dậy theo, cuốn sổ cũ trượt từ đầu gối cậu sang một bên.
Có mùi máu tanh thoảng trong không khí, không cần Rogers phải cảnh báo. Trong bóng tối, một bóng người mơ hồ bước xuống từ dốc tuyết phía sau trại.
“August?” Dan tiến lên vài bước, khẽ gọi một tiếng không chắc chắn.
Người đó đáp lại, khi anh tiến lên phía trước, mùi máu tanh càng nồng nặc hơn. Mãi đến khi bước vào ánh sáng của căn lều, Dan mới thấy đồ chống lạnh của anh đã biến mất, trên cánh tay phải có một vết rạch, gần như từ vai tới tận cánh tay. Đồ rằn ri trên người anh loang lổ vết máu, trên mặt cũng dính máu, chỉ có đôi mắt ngời sáng đến kinh ngạc.
“Anh bị thương à?” Đồng tử của Dan chợt co lại: “Chúng sao rồi?”
Trên mặt August lộ ra nụ cười hiếm thấy, khá hung dữ lại xen lẫn sự nhẹ nhõm: “Đã xử lý xong. Cảnh sát biển địa phương của Greenland sẽ tới khi trời sáng, tôi trở về trước.”
Dan nắm cánh tay bị thương của anh: “Anh dùng bộ đàm liên lạc với cảnh sát biển? Họ tới tiếp viện à? Trong tay chúng ta chỉ có vài loại thuốc cấp cứu, vết thương của anh chỉ có thể sơ cứu tạm.”
August gật đầu: “Yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ.”
Dan xoay người tìm trong đống vật tư, nói một câu ngắn gọn: “Vào lều nghỉ ngơi trước đi, tôi tìm xem có thứ gì để băng bó cho anh.”
Ở nơi August không nhìn thấy, tay cậu khẽ run, gần như không kéo nổi cái khóa túi vải, trong lòng đầy xót xa và sợ hãi: Dù có mạnh mẽ tới đâu thì August cũng chỉ là một con người. Sao cậu lại cho rằng anh có thể chiến đấu đơn độc với bọn săn trộm còn lành lặn trở về? May thay, cánh tay anh chỉ bị rạch một vết, không bị thương vào động mạch. Nhưng nếu chúng nổ súng thì sao? Tới khi cậu nghe thấy tiếng súng thì đã quá muộn.
Trong lều, August cắn răng xé toạc ống tay áo phải. Trong điều kiện nhiệt độ thấp, lớp vải đã dính chặt vào máu thịt của vết thương, lộ ra màu đen đáng sợ dưới ánh lửa. Có tiếng sột soạt ở bên ngoài, có lẽ Dan đang tìm hòm thuốc sơ cứu.
Vũ khí của bọn săn trộm đều được thêm “liều”, để khiến con mồi bớt phản kháng và giãy giụa. Trước đó anh đã xé tạm một đoạn dây thừng vốn dùng để cố định lều để buộc chặt vết thương gần vai, làm máu chảy chậm lại, cũng giúp anh có thể tỉnh táo trở về trại. Biết bên cạnh mình lúc này có đồng đội đáng tin, hơi thở mà anh cố kìm nén rốt cuộc có thể từ từ thở ra. Anh nhìn về phía cửa lều, cau mày cởi dây thừng. Khẽ nhúc nhích cánh tay phải đã tê dại, anh không còn phản kháng khi cơn hôn mê ập đến. Nhắm mắt dựa vào túi ngủ của Dan, anh nặng nề thiếp đi.
Hai giờ trước.
Màn đêm buông xuống, August nấp sau một tảng đá nhô cao dưới chân đồi. Anh đã đợi ở đây gần bốn tiếng đồng hồ. Bầu trời đã tối sầm, đêm nay cũng quang đãng, vô vàn tinh tú chiếu sáng cánh đồng tuyết, mặt đất biến thành màu xanh trắng.
Đám người kia dựng một cái bếp lò ở giữa ba căn lều, củi cháy đôm đốp. Có lẽ ban ngày thu hoạch khá khẩm, thỉnh thoảng chúng lại cất những tràng cười sảng khoái.
Tổng cộng có năm tên. August từng giao chiến với bọn săn trộm, biết chúng không thích sử dụng súng. Chúng thích cảm giác vũ khí lạnh đâm vào cơ thể con mồi. Tất nhiên điều này cũng khiến chúng càng thêm khó chơi nếu cận chiến. Ngồi ở vị trí chính giữa là một gã thấp bé, cằm nhọn, đội mũ len màu nâu, dưới lông mày có một vết sẹo dài và hẹp chỉ cách mắt vài mm.
August nằm mơ cũng không bao giờ quên gương mặt này. Trong thoáng chốc, dường như anh đã trở lại chạng vạng ba năm trước.

Ngày cuối cùng của mùa hè, hoàng hôn như máu, ánh sáng đỏ sẫm bao phủ khắp mặt đất.
Mấy chiếc trực thăng đậu trên thềm băng. Bốn, năm tay cảnh sát biển mặc đồng phục khẽ trò chuyện, trong đó có một chiếc trực thăng mở cửa khoang một nửa, có thể nhìn thấy bốn người nằm la liệt dưới sàn.
Anh trao đổi vài câu với tay trung úy phía cảnh sát biển rồi xoay người bước ra ngoài. Arthur đứng đó, sắc mặt hơi tái.
“Tuy có một tên chạy thoát nhưng nhiệm vụ vẫn được coi là hoàn thành. Mấy kẻ này sẽ được trả về Copenhagen. Từ những vật tư bị tịch thu, chúng không thể thoát bản án 20 năm.”
Arthur không trả lời, chỉ gật đầu.
August nhận ra sự khác thường của cậu, anh cau mày quan sát một lúc: “Cậu không sao chứ?”
Arthur cười miễn cưỡng: “Tớ không sao. Nhưng hình như tên chạy thoát là kẻ cầm đầu?”
August nhún vai: “Không quan trọng, nghe phía cảnh sát biển nói mấy kẻ này đã tái phạm, rất quen thuộc với hành động của họ nên đã chạy thoát rất nhiều lần. Cuối cùng hôm nay khó khăn lắm mới bắt được. Có lẽ vùng này sẽ yên bình một thời gian.”
Arthur gật đầu, không nói gì.
Tâm trạng August có vẻ không tệ, anh vỗ vai Arthur: “Lần này cậu đã lập công lớn. Nếu không có thiết bị vô tuyến truy tìm dấu vết của cậu, cảnh sát biển không thể tìm được vị trí của chúng nhanh như vậy.”
Arthur chợt lảo đảo, như thể hoảng sợ vì bị vỗ vai: “Công nghệ này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Lần này họ hợp tác với chúng ta, cũng coi như cung cấp cho chúng ta cơ hội thử nghiệm, sau khi trở về căn cứ còn phải sửa chữa dữ liệu.”
“Bám theo chúng ba ngày không ngủ nghỉ, trở về cho cậu nghỉ ngơi một ngày, dữ liệu thì cứ từ từ rồi chỉnh sửa. Dù sao biến động dữ liệu mấy ngày nay đều đã được sao lưu trên máy tính, không vội nhất thời. Đi thôi, trực thăng đang chờ ở bên kia, cũng tới lúc trở về.” August nói rồi quay người đi.
Trực thăng chở bọn săn trộm ở ngay trước mặt, khi anh đi ngang qua, một gã để râu gần khoang cửa nhìn anh chòng chọc vài giây, trong cổ họng phát ra tiếng cười mơ hồ.
August không định để ý tới gã, một ánh mắt cũng không thèm cho, anh nghiêng đầu định đi đường vòng.
Gã nhìn thấu ý định của anh, hét câu gì đó về phía anh.
Tiếng Inuktitut của August không lưu loát, chỉ có thể phân biệt được vài từ trong đó. Anh nhíu mày, tiện thể hỏi tay cảnh sát bên cạnh một câu: “Gã hét cái gì vậy?”
Gã để râu thấy thế lại cười vài tiếng, ánh mắt nhìn họ tràn đầy khiêu khích.
Tay cảnh sát bước tới, đá vào xương sườn gã một cú rồi mắng: “Câm miệng!”
Gã để râu oằn mình vì đau đớn, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía August, lại liến thoắng một hồi.
Tay cảnh sát chăm chú lắng nghe, vẻ mặt chợt căng thẳng, quay đầu nhìn về phía August: “Thượng úy, người của các anh không bị thương chứ?”
August cảnh giác: “Không, sao vậy?”
Tay cảnh sát giải thích: “Không thì tốt. Bọn săn trộm thường bôi thuốc gây tê vào lao hoặc dao găm. Đa phần cho dù có ngộ thương người thì cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng. Nhưng gã nói, lần này chúng trộn thuốc gây tê với ancaloit*. Chúng tôi không biết rõ thành phần. Nếu có người bị thương thì cần phải đưa ngay đến bệnh viện tổng bộ để kiểm tra. Gã nói đã dùng lao rạch vào cổ tay một người, nếu bên anh không có ai bị thương thì tôi phải đi kiểm tra những người khác.”
(*) Có nhiều loại ancaloit là chất độc nhưng có một số loại thì được sử dụng trong y học với vai trò như các chất giảm đau hay gây tê.
August gật đầu, nhìn tay cảnh sát quay người đi xa.
Vì mấy câu của gã để râu, bầu không khí căng thẳng nhanh chóng lan khắp doanh trại tạm thời. Tất cả mọi người đều bận rộn kiểm tra lại bản thân, rất sợ những vết thương nhỏ mà họ không để ý trước đó.
August không yên lòng nhìn xung quanh, trong lòng vẫn thấy bất an khó nói. Ánh mắt anh lướt qua Arthur cách đó không xa thì chợt dừng lại…
Arthur đứng phía sau anh năm, sáu mét. Cậu đang khom lưng chống vào đầu gối, sống lưng căng thẳng, mỗi lần nhổm dậy dường như đều vô cùng khó khăn.
August bước tới: “Arthur? Cậu sao vậy?”
Arthur ngẩng đầu, nhíu mày, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Không biết, đột nhiên cảm thấy không thở nổi.”
August nắm lấy cổ tay cậu, phát hiện trên cổ tay phải của cậu có một vết thương hẹp dài gần lòng bàn tay. Vết thương không sâu nhưng vùng da xung quanh đã xuất hiện vết bầm.
Anh cảm giác trái tim mình như đông cứng: “Sao lại thế này?”
Arthur bị giật mình trước giọng hoảng hốt của anh, cậu cố nhớ lại: “Tớ không nhớ rõ. Hình như lúc bắt người không cẩn thận bị lao hay cái gì đó cứa phải.”
August nắm chặt cổ tay cậu, quay đầu hét về phía cảnh sát biển: “Chiếc trực thăng nào có thể đi ngay lập tức?”
Trung úy cảnh sát biển bị anh làm giật mình, hắn lo lắng chạy tới: “Có chuyện gì vậy?”
August nói ngắn gọn: “Người bị thương là Arthur. Tôi cần một chiếc trực thăng, bay ngay đến bệnh viện tổng bộ.”
Ánh mắt trung úy nhanh chóng quét qua một vòng, rồi chỉ vào chiếc phía bên phải trước mặt: “Chiếc A40 còn hai phần ba bình xăng, đủ để bay về bệnh viện tổng bộ, đi mau.”
August theo sát phía sau hắn, anh đỡ Arthur leo lên trực thăng. Sau khi đặt Arthur nằm lên ghế, anh nhảy ra ngoài cửa khoang, sải bước đến chỗ trực thăng của bọn săn trộm, lôi gã để râu ra, nửa tha nửa túm gã lên máy bay của họ.
Ánh hoàng hôn chiếu vào qua cửa sổ, một màu đỏ chẳng lành bao phủ cả cabin.
Arthur nằm trên ghế, gần như bất tỉnh, hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng xám. August quỳ xuống bên cạnh cậu, xé tay áo buộc chặt cánh tay Arthur. Sau đó anh xắn tay áo của cậu lên, cúi đầu ghé sát vào vết thương rồi bắt đầu hút máu độc.
Tay trung úy bên cạnh biết đã quá muộn nhưng không đành lòng ngăn cản, mãi tới khi anh nôn ra vết máu đen thứ năm hay thứ sáu thì mới ghìm vai anh lại: “Đủ rồi, thượng úy, anh làm vậy cũng vô dụng.”
Chân tay Arthur đã bắt đầu co giật, những mạch máu trên cánh tay nhợt nhạt bị trói nổi gân rõ ràng, sắp biến thành màu xanh đậm.
August đột ngột quay người, túm lấy gã để râu phía sau: “Chúng mày dùng loại độc nào? Loại ancaloit nào?”
Gã để râu không hiểu anh nói gì, nhưng từ vẻ mặt của anh thì cũng đoán được đại khái. Nụ cười trên khóe miệng nở rộ, gã thì thào câu gì đó. August quay đầu nhìn tay trung úy, sắc mặt hắn khó coi, giọng rất khẽ: “Gã nói chúng đã trộn ít nhất hai loại ancaloit, trộn với độc tố từ sứa, do thủ lĩnh của chúng tự pha chế. Dù chúng ta có đưa người đến bệnh viện kịp thời, thì cũng phải chuẩn bị huyết thanh… Quá muộn rồi.”
Hai mắt August đỏ au, đấm vào mặt gã để râu, anh gầm lên: “Chúng mày có huyết thanh đúng không? Nhất định phải có huyết thanh, nếu không ngộ thương chính mình thì phải giải độc thế nào? Huyết thanh đâu? Ở đâu?”
Gã để râu quay đầu ói máu trong miệng, ánh mắt nhìn về phía August ngập tràn giễu cợt, gã chầm chậm lắc đầu.
Họ còn chưa trở lại Faeringehavn thì Arthur đã không gắng gượng được.
Đôi mắt cậu mở to vô hồn, máu đen không ngừng trào ra từ khóe miệng. August nửa quỳ bên cạnh, tay phải bị cậu nắm chặt.
“Arthur? Cậu thấy thế nào? Chúng ta sắp đến bệnh viện.” Giọng anh khẽ khàng như thể lo làm người trước mặt hoảng sợ.
Vài giây sau, dường như Arthur mới hiểu anh đang nói gì. Cậu chậm chạp quay đầu lại, dùng ánh mắt rời rạc nhìn anh, cố nói: “Vô dụng… Tớ biết rồi, August, vô… dụng.”
August đưa tay lau vết máu bên khóe miệng cậu, anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại: “Đừng nói nữa, cậu ngủ đi. Lúc tỉnh lại thì sẽ không sao, cậu sẽ ổn thôi. Tớ hứa, tớ thề.”
Arthur cười rất khẽ, cố chấp không nhắm mắt lại: “Xem ra những dữ liệu ấy… tớ không có cơ hội chỉnh sửa.”
August gần như nghẹn ngào: “Đừng nói thế, cậu vẫn còn cơ hội. Cậu sẽ ổn thôi, cậu còn trẻ…”
Arthur bỗng siết chặt tay anh, đầu ngón tay đột nhiên co giật.
August nắm tay cậu trong lòng bàn tay, nắm chặt trong vô vọng.
“August… trưởng quan… tớ… tớ không muốn chết… Sao có thể… Tớ còn… tớ còn chưa…” Ánh mắt cậu nhìn August chằm chằm, nồng cháy nhưng tuyệt vọng.
August không nói được lời nào.
“Cuối cùng… cuối cùng tớ có một… thỉnh cầu. Trưởng quan, ngài có thể… có thể…” Arthur cố hết sức rướn người lên.
“Suỵt, Arthur. Suỵt, đừng nói nữa. Nghe này, nghe lời tớ. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, chúng ta sắp đến bệnh viện.” August giữ cậu lại.
Nhưng Arthur không phối hợp, cậu bướng bỉnh muốn rướn người lên lại gần August. August hết cách, đành phải cúi đầu ghé tai bên môi cậu.
Một câu nói khẽ khàng phát ra từ trong cổ họng của cậu, tuy mơ hồ, nhưng cũng đủ khiến người ta hiểu rõ.
Cơ thể August chợt rung lên, không thể tin nổi nhìn về phía Arthur. Lồng ngực như bị xé toạc, cơn gió lạnh âm mấy chục độ ùa vào, cuốn phăng mọi lý trí của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.