Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 250: Hoảng loạn




Cô bụm miệng, đỏ mắt vội hỏi: “Xin lỗi hiệu trưởng! Đều là tôi không tốt! Hữu Hữu đâu rồi, nó nằm ở bệnh viện nào? Tôi lập tức tới ngay!”
“Ừ! Tôi ở một bệnh viện công lập, cô mau tới đây đi! Tình hình bây giờ của bạn nhỏ Hữu Hữu không lạc quan cho lắm, giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nói chung trên đường cô cứ cẩn thận, tôi sẽ chăm sóc cậu bé...”
Không đợi ông nói xong, Vân Thi Thi liền vội vã xách túi, khóa cửa lại, bước nhanh xuống lầu.
Dưới lầu, Mộ Nhã Triết đang muốn nổ xe đi, nhìn vào kính chiếu hậu thấy Vân Thi Thi vội vàng đẩy cửa hcayj ra, nét mặt hốt hoảng.
Trong lòng anh thấy kỳ lạ, bóp hai tiếng còi xe.
“Bíp bíp”.
Tiếng còi ô tô vang lên rất rõ trong đêm khuya, khiến Vân Thi Thi chú ý.
Thấy là xe của anh, cô không để ý gì nữa chạy tới, mở cửa xe, cô vội nói: “Mộ Nhã Triết, đưa tôi đến một bệnh viện công lập đi!”
“Đến bệnh viện làm gì?” Mộ Nhã Triết nghi hoặc hỏi.
Bờ vai Vân Thi Thi run rẩy, cô nắm chặt túi xách, trên mặt vừa tự trách vừa nôn nóng, vẻ bối rối như sắp sụp đổ!
“Hữu Hữu ở bệnh viện, tôi phải tới ngay lập tức! Lập tức, lập tức...”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, hơi nhíu mày, không hỏi gì thêm, dính sát vào người cô, cô cho rằng anh muốn, đang định ngăn cản, lại thấy chẳng qua là anh vươn người qua để cài dây an toàn cho cô.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Anh nhẹ nhàng nói ra một câu, rồi khởi động xe, đạp chân ga, nhanh chóng lái chiếc xe ra cửa lớn.
Vân Thi Thi hơi ngạc nhiên sườn mặt người đàn ông, thấy lúc này khuôn mặt tuấn tú đang căng chặt, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh lùng, trong mắt không có ý cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mặc dù tâm trạng bây giờ đang sốt ruột, nhưng không hiểu sao, cô không còn hoảng hốt như khi ở trong nhà ban nãy.
Một cấu “Đừng sợ, có tôi ở đây”, như xoa dịu đi bất an sợ hãi trong lòng cô, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Hữu Hữu khi bệnh tái phát lúc còn bé, lòng của cô lại như bị ai cào xé.
Lúc này, trong phòng bệnh của bệnh viện, Lý Hàn Lâm đang ngồi trên ghế đặt đầu giường, buông điện thoại xuống.
Ở trên giường bệnh, bạn nhỏ Hữu Hữu trong miệng ông “Giờ còn chưa tỉnh lại”,”Tình hình không lạc quan” đang trầm tĩnh ngồi trên giường, tay cầm tờ báo.
Thấy ông cúp điện thoại, cậu đặt tờ báo xuống, hai tay vòng trước ngực, tựa vào đầu giường vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp, thấy ông cúp điện thoại, vội hỏi: “Mẹ cháu nói sao?”
“Cúp điện thoại rồi, chắc là đang trên đường tới!”
Lý Hàn Lâm lại hỏi: “Giám đốc Vân, vừa rồi chú nói được không?”
“Đằng trước không có vấn đề gì. Nhưng sao chú không bảo mẹ đi đường cẩn thận chút?” Vân Thiên Hữu oán trách nói.
Nhỡ đâu mẹ hoảng loạn chạy tới, trên đường gặp phải nguy hiểm thì sao bây giờ?
Lý Hàn Lâm bày vẻ tủi thân: “Chú có nói, song sợ là cô ấy không nghe được, gọi lại thì không ai nhận.”
Vân Thiên Hữu vẫn khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, yên lặng tính toán trong đầu.
Từ nhà trọ đến bệnh viện công khoảng 30 km, ngoài cửa nhà là tàu điện ngầm, cách hơn chục mét có một trạm xe buýt, không cần đổi xe, đến thẳng luôn.
Tàu điện ngầm đóng cửa lúc chín giờ, không đi được. Xe buýt quá chậm, chắc chắn mẹ sẽ bắt xe...
Khoảng tầm 45 phút là đến.
“Khi mẹ tới, cứ làm theo những gì cháu nói, đừng để có sơ hở, biểu hiện phải chân thật, tốt nhất, để mẹ hoàn toàn tỉnh ngộ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.