Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 249: Chỉ trích và lên án




Vân Thi Thi “ơ” một tiếng, đi vào phòng ngủ, thậm chí còn cúi xuống nhìn gầm giường, hay là đang chơi trốn tìm với cô, cố ý hù dọa cô, nghiêm phạt cô hai ngày không về nhà đúng không?
Nhưng vẫn không hề thấy bóng người.
Cô bỗng sốt ruột, bước nhanh tới sân thượng, kinh hồn bạt vía chống tay lên lan can nhìn xuống dưới, thấy không có gì khác thường, lúc này lòng cô mới trấn tĩnh hơn chút.
Điện thoại di động của cô bị ném vỡ, bởi vậy khó tránh khỏi lo lắng như vậy.
Tìm khắp mọi nơi không thấy bóng dáng của cậu nhóc, nhà lại lớn thế, hai phòng ngủ một phòng khách, hơn 60 mét vuông, lật tung mọi ngóc ngách.
Trong nhà vẫn trống không.
Vân Thi Thi vô cùng lo lắng, cô quay lại phòng khách, liếc mắt thấy di động rơi ở cạnh bàn, cô đi tới cầm lên, thấy điện thoại chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi toàn bộ tính năng.
Trong lòng đang nghi hoặc, thấy trên bàn có một tờ giấy.
Cô cầm lên, thấy trên giấy ghi một dãy số điện thoại, Vân Thi Thi nổi lên dự cảm bất thường, cầm máy của Hữu Hữu, ngón tay run rẩy bấm số, bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn và sốt sắng của Lý Hàn Lâm.
“Cô là mẹ của Hữu Hữu đúng không?”
Bởi vì là số của Hữu Hữu nên có hiện lên tên.
“Phải! Ông là?!”
“Tôi là người của giám đốc Vân...Khụ...” Lý Hàn Lâm bỗng ngừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ, cô Vân, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau!”
“Hiệu trưởng Lý, chào ông. Xin hỏi, ông...”
Nhất thời Vân Thi Thi không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy đầu dây bên kia Lý Hàn Lâm nặng nề nói: “Cô Vân, bình thường cơ thể của Vân Thiên Hữu không khỏe như những bạn cùng trang lứa, có phải cậu bé bị bệnh tim thiếu máu bẩm sinh không?”
Ông vừa nói, dường như Vân Thi Thi đã dự đoán được điều gì, trái tim nhói đau, âm thanh run rẩy: “Phải... Hiệu trưởng, Hữu Hữu bị sao vậy? Tôi vừa về nhà, đã không thấy con ở nhà, trên bàn chỉ để lại số của ông...”
“Giờ cậu bé đang trong bệnh viện, ban nãy cậu bé gọi điện cho tôi, nói là trong người khó chịu, tôi vội chạy tới, đưa cậu bé vào bệnh viện...” Lý Hàn Lâm khẽ dừng lại, rồi nghiêm túc nói: “Cô Vân, tôi không thể không phê bình cô! Cô vốn là phụ huynh, là một người mẹ, sao có thể để trẻ con ở nhà một mình vậy? Tuy bạn nhỏ Vân Thiên Hữu vô cùng ngoan ngoãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cậu bé còn nhỏ như vậy, cô cứ thế yên tâm để cậu ở nhà một mình ư? Bản thân trẻ con vốn ngây thơ, thiếu cảm giác an toàn. Lần này phát bệnh, tiếp theo sẽ thế nào? Rất nhiều phụ huynh xuất phát từ sơ sẩy, để đứa trẻ ở nhà, trẻ con ham chơi, vô ý ngã xuống sân thượng bị thương nặng, hoặc bị ngộ độc, bi kịch như thế còn ít sao? Cô nên tỉnh táo lại đi!”
Vân Thi Thi sắp sụp đổ đến nơi, lời nói trách cứ của Lý Hàn Lâm, cô nghe mà nóng viền mắt, trong lòng vô cùng tự trách!
Đúng vậy, Hữu Hữu mới có 6 tuổi mà, sao có thể để cậu ở nhà một mình được chứ?
Cơ thể của cậu vốn không khỏe, nên phải được chăm sóc thật tốt. Nhưng cô lại vô trách nhiệm, để cậu một mình ở nhà một ngày một đêm không nói, cậu phát bệnh phải nằm viện, ngay cả trách nhiệm cơ bản của một người mẹ cô cũng không thể hoàn thành....
Tiệc rượu gì chứ, cô không nên tham gia mới phải!
Cô hiểu rõ tửu lượng của bản thân đến đâu, cô vẫn còn muốn thể hiện làm gì?! Cô không nên uống rượu, đừng nói một ly, một ngụm cũng không nên!!
Càng tự trách như thế, nước mắt càng không thể kiềm chế mà tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.