Một Hồi Mộng

Chương 58: Phục Dụng Tẩy Tuỷ Đan




Vũ Sát Phong…
Ở một nơi nào đó, có một cậu thiếu niên đang đứng như trời trồng dưới cái nắng gây gắt gần 45 độ C, khuôn mặt hắn nhăn nhó nhìn vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, tay phải lại đưa lên gõ vào cánh cửa “Cốc..Cốc”.
Đúng lúc này, cánh cửa cũng được mở ra chỉ là không phải mở ra hết mà chỉ hé một khoảng không vừa đủ đưa chiếc đầu ra nhìn, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện:
“Tiểu Vũ! Ngươi lại đến tìm Lý sư tỷ sao?”
Thì ra là cậu thiếu niên này chính là Vũ Tiểu Vũ, hắn sau khi rời khỏi Cống Hiến Đường liền nhanh chóng đến chỗ của Lý Mộng Trinh chỉ là gõ của một lúc lâu nhưng lại không thấy có người mở cửa.
“Đúng rồi, ta đến tìm Lý sư tỷ! Tỷ ấy có bên trong không?”
“Có! Ngươi chờ một chút nhé!” Cô gái nói xong cũng không đợi hắn trả lời liền khép cửa lại.
“Haiz! Lại phải đứng chờ sao, cả canh giờ còn chưa đủ à” Vũ Tiểu Vũ vừa nghe nói thế liền ai oán trong lòng suy nghĩ, cảm giác cứ như đang chờ ngươi yêu để chở đi chơi vậy.
Sỡ dĩ Vũ Tiểu Vũ đợt lâu như vậy cũng là vì hắn đến không phải lúc, lúc này các nàng đang bận rộn lựa chọn mấy bộ đồ cùng nội y cho Tiểu Xú, vì hành tranh của Tiểu Xú không có lấy một bộ y phục nào đẹp cả. Nếu không phải hắn cứ gõ của liên tục làm phiền thì còn lâu mới có người ra mở cửa cho hắn.
Khi nàng ta đóng cửa lại liền quay đầu vào trong còn chưa kịp đến nơi đã nghe tiếng nói:
“Ai thế Tuyết Linh muội muội?”
“Còn ai nữa, Vũ Tiểu Vũ đến tìm tỷ chứ ai!”
“Hừ! Hắn không phải đến tìm tỷ mà đến tìm nàng ta thì có”
Lý Mộng Trinh hừ nhẹ một tiếng tay chỉ về phía chiếc giường đang có một cô gái ngồi trên đó, cả người nàng chỉ mặc một bộ nội y, hay tay lại ngượng ngùng che đậy thân thể, bên dưới chiếc giường là những bộ y phục sặc sỡ xinh đẹp cùng một vài bộ nội y xinh xắn.
“Lý sư tỷ! Tỷ làm sao thế, muội nghe trong lời nói của tỷ hình như có gì không đúng à?” Hà Tuyết Linh nghe Lý Mộng Trinh nói thế liền lên tiếng trêu ghẹo.
“Ta nói có gì không đúng sao?”
“Haha! Cứ như là một cô gái nhỏ đang ghen tuông à!”
Lý Mộng Trinh nghe Hà Tuyết Linh nói thế hai má không khỏi ửng hồng có chút bối rối, nhưng giọng nói lại hờ hững.
“Suy nghĩ lung tung, tỷ nói là sự thật dạo này hắn đến đây toàn tìm Tiểu Xú thôi, có khi nào hắn thật sự là tìm tỷ đâu, miệng thì nói đến tìm tỷ nhưng có phải đâu, đây chỉ là một cái cớ do hắn bày ra thôi!”
Tiểu Xú ngồi một bên nghe Lý Mộng Trinh nói như thế không khỏi ngượng ngùng còn Hà Tuyết Linh thuận thế lại nói tiếp:
“Tỷ nói gì cơ? Gần đây hắn liên tục đến tìm tỷ sao? Quả thật là mờ ám quá mà! Cơ mà sao muội ngửi thấy có mùi chua chua đâu đây, hay là…tỷ đang ghen tuông?”
Lý Mộng Trinh nghe nàng nói vậy liền nghĩ “Không lẽ mình đang ghen sao ta, nhìn thấy cũng bình thường mà có khác gì đâu ta” nàng nghĩ đến đây cảm thấy có chút bối rồi liền láy sang vấn đề khác để không tiếp tục câu chuyện xấu hổ này nữa.
“Nói nhăn nói cuội! Có tin tỷ cho muội một chưởng một tháng không xuống giường được không, còn ở đó làm gì mau phụ bọn ta thu dọn đồ đặc nè, lần sau lại tiếp tục chọn cho Tiểu Xú mấy bộ đẹp hơn”.
Hà Tuyết Linh nghe Lý Mộng Trinh nói vậy thì lè lười làm mặt quỷ nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc nàng ta nữa mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tiểu Xú cũng nhanh chóng thay đổi y phục che đi cơ thể mê người của mình. Sau khi dọn xong chiến trường bề bộn của ba người thì Hà Tuyết Linh mới ra cửa dẫn Vũ Tiểu Vũ đi vào.
Vũ Tiểu Vũ bước vào trong cũng âm thầm quan sát một chút, tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn bước chân vào trong động phủ của Lý Mộng Trinh, lần nào đến đây cũng toàn đứng ngoài cửa nói chuyện xong rồi rời đi, chỉ là hắn còn chưa nhìn ra được gì liền nghe tiếng của Lý Mộng Trinh vang lên vì lúc này Lý Mộng Trinh nhìn thấy ánh mắt của hắn lưới qua một số nơi bí mật của mình:
“Ngươi nhìn cái gì? Có phải để ý xem ta sở hở cái gì là ngươi chôm chỉ, phải không hả?”
“Haha, tỷ nói gì thế! Đệ là người như thế sao?”
“Bớt ba hoa đi! Hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì?” Lý Mộng Trinh căn bản là không thèm nghe lời hắn nói liền lạnh lùng hỏi.
“À! Ta đến dẫn Tiểu Xú đi làm một chút chuyện đã hứa với nàng”
Vũ Tiểu Vũ vừa nói ra mục đích, Lý Mộng Trinh không khỏi đưa mắt nhìn Hà Tuyết Linh giống như nói với nàng “Thấy chưa ta nói có sai không!” Phía bên kia Hà Tuyết Linh cũng gật đầu xác nhận. Đồng thời Lý Mộng Trinh nghe hắn nói vậy thì nghi hoặc nhìn hắn với thần tình đề phòng, nói:
“Chuyện gì? Ở đây không được sao? Hay là ngươi tính làm chuyện gì xấu với nàng nhưng lại sợ bọn ta biết nên mới dắt đi!”.
Hà Tuyết Linh nãy giờ đứng một bên quan sát hắn lúc này cũng lên tiếng nói:
“ Đúng rồi! Nhìn mặt ngươi gian như vậy để Tiểu Xú tỷ đi theo ngươi sao mà an toàn cho được!”
Nhưng thật sự thì hai nàng lại không biết, Vũ Tiểu Vũ đã ăn sạch sẽ Tiểu Xú mất rồi không còn sót lại một miếng xương nào, bọn họ có đề phòng hắn cũng chỉ là việc vô ích mà thôi.
“Thật là! Các ngươi sao lại nghĩ như thế, ta thật sự xấu như vậy sau, không tin các ngươi hỏi nàng xem” Vũ Tiểu Vũ nghe hai người nói thế không khỏi tức tối biện hộ.
“Tiểu Xú tỷ! Hắn có phải người xấu không?” Hà Tuyết Linh cười cười quay sang hỏi Tiểu Xú.
Không biết Tiểu Xú có nghe rõ hay không mà lại gật đầu khiến cho Vũ Tiểu Vũ chết lặng còn hai người kia cười thì khoái trá trong lòng hô to “Đúng là tỷ muội tốt”.
“Tiểu Xú! Nàng…..” Vũ Tiểu Vũ nhìn Tiểu Xú với cảm xúc không nói nên lời, quả thật những hành động hắn làm với nàng đúng là không phải người tốt xấu thật.
Tiểu Xú thấy hắn nhìn mình như vậy liền biết mình hiểu lầm gì đó nên nhanh chóng nắm tay hắn lắc qua lắc lại, hai mắt nhìn hắn với vẻ đáng thương tựa như muốn xin lỗi hắn vậy.
“Được rồi..Được rồi! Ta cũng phải không trách nàng”
Nhìn nàng như thế Vũ Tiểu Vũ làm sao chịu nỗi liền vỗ vỗ đầu của nàng nói khiến cho hai cô gái kia cảm thấy trong lòng có chút chua chua, nhất là Lý Mộng Trinh nhìn hắn tỏ vẻ thương yêu Tiểu Xú thì nàng một bụng câm tức “Vì cái gì hắn lúc nào cũng chống đối mình, lúc nào cũng trêu chọc mình, chưa bao giờ hắn làm như thế đối với mình chứ” nghĩ đến đây thì tự nhiên lại lắc đầu “Hắn quan tâm ai thì có liên quan gì đến mình chứ! Mình so với hắn lại lớn hơn rất nhiều à”.
Tiểu Xú nghe hắn nói không có trách mình liền mỉm cười, thần tình có chút xấu hổ đối với hành động của hắn, khi mà không khí nơi này trở nên có chút quỷ dị thì Vũ Tiểu Vũ lại lên tiếng:
“Được rồi! Đệ nói thực sự là nghiêm túc à, tỷ với nàng ta không tin thì ta thực hiện ở đây luôn cũng được chỉ là sợ Tiểu Xú xấu hổ không dám mà thôi”.
“Thôi được rồi, Tiểu Xú muội đi theo hắn đi….nếu như mà có chuyện gì xảy ra với Tiểu Xú thì ngươi không thể nào may mắn thoát tội như lần trước đâu”. Lý Mộng Trinh cũng không lôi kéo liền cho phép hắn đem Tiểu Xú đi, nàng nhìn thần tình của Tiểu Xú thì biết nàng ta căn bản chẳng lo lắng thì việc gì nàng phải làm người xấu chứ, cứ thuận theo là được.
Hà Tuyết Linh nhìn Tiểu Xú và Vũ Tiểu Vũ rời đi thì nghi hoặc hỏi Lý Mộng Trinh:
“Lý sư tỷ! Hai người bọn họ có quan hệ mờ ám gì phải không, ta nhìn thế nào cũng thấy bọn họ giống như là một đôi tình nhân vậy”
“Tỷ làm sao mà biết! Ngươi đi mà hỏi hắn ấy!”Lý Mộng Trinh nghe Hà Tuyết Linh hỏi vậy trong giọng nói có chút hờn dỗi nói.
Đều này làm cho Hà Tuyết Linh suy nghĩ lại càng cảm thấy Lý Mộng Trinh cùng Tiểu Xú có vẫn đề hai người này có khi nào đều thích Vũ Tiểu Vũ không? Nàng nghĩ như vậy nhưng lại quên một chuyện trong lòng nàng lúc nàng cũng có chút gì đó chua chua.
……
Vũ Tiểu Vũ cùng Tiểu Xú trở về động phủ của hắn, ngay khi vào bên trong động phu thì hắn liền nhìn Tiểu Xú nói:
“Nàng cỡ y phục ra đi!”
Một câu nói không đầu không đuôi của hắn liền làm cho khuôn mặt Tiểu Xú có chút ửng hồng, chỉ là nàng lại không có dị nghị gì cả từng chút từng chút cỡ bỏ lớp y phục trên người của mình, bởi vì trong suy nghĩ của nàng thì nàng đã là người của hắn kể từ đêm hôm đó rồi nên hắn muốn nàng làm cái gì nàng đều cam tâm tình nguyện, sau khi cỡ bỏ xong thì nàng tiến lại gần chiếc gường sau đó nằm xuống, hai mắt nhắm chặt chờ đợi. trong đầu lại nghĩ " Thì ra đây là chuyện hắn muốn làm, hèn gì khi nãy hắn lại bảo sợ mình xấu hổ".
Về phần Vũ Tiểu Vũ sau khi nói với Tiểu Xú xong, hắn liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thùng nước to lớn, hai tay bấm pháp quyết một ngọn lửa liền xuất hiện dưới đáy thùng nước. Một lúc sau thì thùng nước bắt đầu bóc khói nghi ngút.
Sau khi làm sau mọi chuyện, Vũ Tiểu Vũ quay sang định gọi nàng thì thấy nàng không một mảng vải che thân đang nằm trên giường, hắn cảm thấy có chút buồn cuòi liền tiến lên dùng tay vỗ nhẹ vào má nàng nói:
“Nàng ngốc này, làm gì thế? Ta bĩu nàng cởi y phục không phải là vì chuyện kia, thiệt là!”
Tiểu Xú ngồi dậy mặc cho thân thể không che đậy nhìn hắn khó hiểu, hai tay nàng ôm đầu gối thần tình ngây ngốc nhìn hắn. Vũ Tiểu Vũ nhìn bộ dạng của nàng liền biết nàng hiểu làm không ngờ cô gái nàng lại nhạy cảm như vậy, hắn ngồi xuống giường móc ra một bộ châm cứu rồi nói:
“Hôm nay ta gọi nàng đến đây chính là vì chuyện ta đã hứa giúp nàng có thể nói chuyện, ta bây giờ còn chưa có cách làm cho nàng chân chính nói chuyện được nhưng ta có thể giúp nàng tu luyện đến một mức độ nào đó nàng có thể trao đổi với ta qua thần thức, nàng thấy như vậy được không, nếu nàng đồng ý thì quay lưng lại ta cần làm một số công tác chuẩn bị”
Tiểu Xú ngồi một bên nghe hắn giải thích liền biết mình hiểu lầm hắn, khuôn mặt cho chút đỏ lên gật đầu với hắn, sau đó liền quay lưng về phía hắn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Vũ Tiểu Vũ liền rút ra một cây châm, châm vào một số huyệt đạo trở người nàng kích thích cho những lỗ chân lông mở ra hết cỡ. Sau đó liền ôm nàng, đặt vào trong thùng nước nóng đã được hắn bỏ vào một viên Tẩy Tủy Đan.
Sở dĩ hắn làm như vậy chính là vì hắn đã nghiên cứu một số y thư hướng dẫn sử dụng đan dược một cách tốt nhất. Có hai cách tất cả: một là uống trực tiếp xong rồi nhờ người có tu vi cao hơn dùng linh lực trực tiếp diều dắt người kia luyện hóa đan được từ từ, cách thứ hai chính là thông qua hấp thụ cực đại từ những lỗ chân trực tiếp thấm vào máu để cở thể hấp thụ từ từ. Bởi vì Tiểu Xú chưa hề tiếp xúc với tu luyện nên hắn chọn cách thức hai.
Ngay khi làn da của Tiểu Xú tiếp xúc vời nước thuốc, nàng liền cảm nhận được thân thể mình có chút nóng lên, khi mạch trong cơ thể có một dòng linh khí chạy qua, từng chỗ từng chỗ có vách ngăn bị xé rách, một cảm giác đau đớn truyền đớn làm cho nàng muốn kêu lên. ngày lúc này có một giọng nói vang lên bên tai nàng:
“Thả lỏng tinh thần, tập trung theo dòng chảy trong kinh mạch, chuyện còn lại đã có ta”
Ngày khi Vũ Tiểu Vũ nói xong liền đặt bàn tay của mình lên đỉnh đầu của Tiểu Xú điều khiển nguồn linh khí đang không có quy luật nào chạy quanh trong các kinh mạch của nàng, dưới sự dẫn dắt không ngừng nghĩ của hắn rốt cuộc nó cũng dần dần hình thần một vòng chu thiên đúng như sự miêu tả trong chỉ dẫn của Thái Tâm Kinh quyển nhập môn của Vũ Sát Phong……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.