Một Hồi Mộng

Chương 57: Xà Lang Quân




Nam Phong Lâm,
Lúc này có một con Yêu Thú đang trốn chạy, thân hình dài xọc của nó di chuyển linh hoạt qua những bụi cây rậm rạp, tốc độ di chuyển của nó rất là nhanh. Nhìn vào hình dáng của nó thì đây có lẽ là con Yêu Thú thuộc một chi nào đó của Xà Tộc, nó có hai đầu và gần chỗ tiếp giáp giữa thân với hai cái đầu của nó còn có một thứ gì đó trong giống như một cái đầu nữa đang vương ra, chỉ là nó không có cổ mà thôi.
Đuổi theo phía sau nó chính là một cậu thiếu niên mặc một bộ y phục màu trắng, nước da ngâm đen, trên tay trái đang cầm một thanh chủy thủ lướt đi như gió chỉ để lại những đạo tàn ảnh, cậu thiếu niên đang đuổi theo này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ.
Sau lần nhận phải cú sốc về trị giá vật phẩm đổi từ điểm cống hiến, hắn liền chăm chỉ đến Cống Hiến Đường nhận nhiệm vụ, cứ thế đi đi về về có khi ở lại hẳn ở Nam Phong Lâm rất ít khi về lại động phủ.
Nhiệm vụ lần này chính là lấy nội đan của Nhị Thủ Mãng Xà, trong lúc đang tìm kiếm hắn thì nữ thần may mắn đã gọi tên hắn, khi hắn đi vào rẽ vào một thách nước để lấy nước uống thì hắn gặp được đầu yêu thú này đang trong tình trạng lột xác chuẩn bị đột phá để tiến giai thành Tam Thủ Mãng Xà hắn liền âm thầm tiềm phụ chỉ là Con Mãng Xà này linh thức rất nhạy bén dù Vũ Tiểu Vũ đã rất cẩn thận nhưng hắn vẫn bị nó phát hiện, con yêu thú này cũng rất dứt khoát liền mạnh mẽ dừng lại đột phá bỏ chạy.
Vũ Tiểu Vũ truy đuổi nó cũng đã một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp nó, qua một thời gian lâu như vậy rồi mà không ngờ tốc độ của nó lại không giảm, không thế đôi lúc nó còn tăng thêm khiến cho Vũ Tiểu Vũ có chút ăn không tiêu vì linh lực trong cơ thể của hắn cũng đã tiêu hao hầu như gần hết rồi.
“Cmn! Chẳng lẻ bỏ cuộc!”
Ngay lúc Vũ Tiểu Vũ có chút cảm giác bất lực không ngờ nó bổng nhiên dừng lại và bên cạnh nó không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một con mãng xã to lớn, nó có tới bảy cái đầu. Con yêu thú này rất có thể là phụ thân của còn Mãng Xà hai đầu kia vì lúc này nó đang quấn quanh thân của con Mãng Xà bảy đầu giống như một đứa con đang kể lễ với phụ thân việc mình bị ức hiếp như thế nào.
“Hừ! Tên nhân loại nhỏ bé kia, ngươi dám bắt nạt con gái của ta?” Một chuỗi âm thanh phát ra từ miệng của con Thất Thủ Mãng Xà to lớn không ngờ nó có thể nói được tiếng nói của Nhân Tộc.
“Vcl! Thánh thần thiên địa ơi! Ở chỗ khỉ ho cò gáy như thế này mà cũng xuất hiện yêu thú cấp sáu cấp bảy chẳng phải muốn lấy cái mạng già của mình sao?” Thân thể hắn rung lên với dòng suy nghĩ, Vũ Tiểu Vũ lúc này ngay cả thở cũng không dám thở, đưa mắt nhìn chầm chầm vào đầu yêu thú to lớn.
“Ta….ta đang làm nhiệm vụ” Chả biết Vũ Tiểu Vũ hắn suy nghĩ làm sao lại thốt ra một câu chân thật đến như vậy.
“ Tốt cho một câu làm nhiệm vụ! Hừ! Nếu không phải nể mặc tên họ Vương kia thì ngươi nghĩ trả lời như vậy với ta là được à, còn không mau cút xéo!”
Vũ Tiểu Vũ vừa nghe con Mãng Xà nói thế liền quay đầu rồi đi không một chút suy nghĩ, bởi vì bọn chúng rất đáng sợ và rất là mạnh mẽ. Theo như những gì hắn biết thì những con Mãng Xà này rất có thể là Yêu Thú thuộc tộc Cửu Anh, con trưởng thành cấp chín phải có tới chín cái đầu. Theo như truyền thuyết thì cấp cao nhất của bọn chúng có đến mười cái đầu trong rất đáng sợ.
Hắn chỉ có một đều thắc mắc là con này ít nhất cũng phải cấp bảy nhưng tại sao nó lại không hóa hình? Với lại nếu là tộc Cửu Anh thì đáng lý ra nó phải ở Tử Mặc Lâm mới đúng chứ! Còn có nó nhắc đến họ Vương là Hoàng Đế Ma Tộc Vương Vũ hay là một vị Tông Chủ đời nào đó của Thái Sơ Tông đây?
Khi hắn vừa rồi khỏi đó thì hai cha con Mãng Xà cũng đang nói chuyện với nhau:
“Khóc lóc cái gì? Tự mình làm thì tự mình chịu! Không phải ta đã nói với con rồi sao! Việc tiến giai là chuyện rất quan trọng cần phải có người hộ pháp? Ngươi thì hay rồi chạy ra ngoài một chuyến để đột phá, Hừ!” Con Thất Thủ Mãng Xà nhìn con yêu thú Nhị Thủ Mãng Xà liền tục mắng.
“Con…Con cũng đâu có muốn nó đến bất chợt mà!” Con Nhị Thủ Mãng Xà nói với vẻ vô tội.
“Ừh! May mà phụ thân ngươi bản lĩnh to lớn, tính toán ra được ngươi đang bị truy đuổi không thì ngươi đã không còn mạng nhỏ rồi!”
“Hứ! Thế tại sao phụ thân không giết tên khốn đó!” Con Nhị Thủ Mãng Xà không phục nói,
“Ngươi tưởng thằng nhóc đó dễ nói chuyện như vậy sao? Nếu không phải ta có tu vi cao hơn hắn thì thằng nhóc đó làm thịt ta với ngươi từ lâu rồi!”
Con Thất Thủ Mãng Xà nhìn ra được tu vi của Vũ Tiểu Vũ liền nên lý giải một chút cho con gái hiểu, không ngờ nó lại nói ra một câu làm hắn tức muốn độn thổ.
“Nói cho cùng thì phụ thân, người không đánh lại hắn nên mới thả đi đúng?”
“Con thì biết cái gì, Xà Lang Quân ta chưa từng sợ bất cứ người nào, chỉ là ta thiếu nợ ân huệ của tên họ Vương kia không ít nên không muốn làm khó dễ đệ tử của hắn mà thôi, chứ ngươi tưởng với thực lực của bọn nhóc đó có thể làm loạn địa bàn của ta à”
“Nhưng hắn…hắn chạm vào đuôi của con!” Con Nhị Thủ Mãng Xà ngượng ngùng nói,
“Thi Thi! Con chưa hóa hình thì hắn chạm một chút có sao đâu” Xà Lang Quân nghe con gái nói liền khuyên nhũ.
“Phụ thân! Người rốt cuộc có phải là phụ thân của con không vậy? Người nói xem! Có người phụ thân nào như người không, đứa con gái bảo bối của mình bị người ta ức hiếp còn không chịu làm chủ cho con gái lại đi giúp người ngoài, Hừ!” Xà Thi Thi rất là tức giận nói.
"Ta đương nhiên là phụ thân của con rồi, đều này là chắc chắn một trăm phần nếu không phải thì đi hỏi lại mẹ của con thì biết!"
"Thôi! Con không thèm nói chuyện với phụ thân, nếu còn mà gặp lại tên khốn khiếp đó, hắn nhất định sẽ biết tay con!" Xà Thi Thi vừa nói vừa quýt đuôi bỏ đi.
Xà Lang Quân nhìn đưa con gái không hiểu chuyện của mình thầm nói:
“Cầu mong cho con không gặp nó không thì….oan nghiệt mà!”
Vũ Tiểu Vũ chạy một mạch ra khỏi Nam Phong Lâm, một đường đi đến Cống Hiến Đường giao ra Cống Hiến Lệnh, hắn liền nói với Lão Bà Bà:
“Cho cháu hủy nhiệm vụ này nhé!”
“Sao thế, có chuyện gì khó khắn à?” Lão Bà Bà nhìn khuôn mặt hoảng sợ của hắn quan tâm hỏi,
Vũ Tiểu Vũ gật đầu liền nói với bà lão:
“Nhiệm vụ này căn bản là không thể hoàn thành được, vì trưởng bối của những con Mãng Xà này có tu vi quá mạnh cháu nghĩ không có đệ tử nào làm được cả”
Lão Bà Bà nhìn hắn cười hả hả:
“Thì ra ngươi đã gặp phải tên Xà Lang Quân khốn kiếp đó rồi à!”
“Bà biết còn Mãng Xà bảy đầu đó sao?” Vũ Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn bà ta hỏi:
“Đương nhiên! Bất kỳ một người nào cũng Thái Sơ Tông đều gặp phải tên đó, tính ra thì hắn cũng tốt chỉ có đều tính tình hơi quái dị một chút mà thôi”
“Thế bà có biết vì sao nó không hóa hình không? Với lại theo cháu biết thì loại yêu thú này thuộc tộc Cửu Anh, đã là thành viên của một tộc lớn của yêu thú tại sao nó lại không ở đó chứ!”
“Đây là một câu chuyện dài nhưng nói tóm gọn lại cùng vài chữ thôi, tên khốn đó chính là tọa kỵ của Vương Chánh Lâm tổ sư đời thứ tám của Thái Sơ Tông ta. Chuyện hắn không hóa hình là vì sau lần cuối cùng bảo vệ Thái Sơ Tông đó, hắn bị thương khá là nghiêm trọng ảnh hưởng đến căn cơ nên không còn hóa hình được nữa”
Lão Bà Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp, Vũ Tiểu Vũ biết ý cũng không có chen ngang hỏi:
“Tộc của hắn đúng là Tộc Cửu Anh, chỉ vì năm đó hắn dám kí khế ước với nhân tộc làm ô nhục Tộc của hắn nên đã bị trục xuất khỏi tộc, sau trận chiến tang thương năm đó cùng Vương Chánh Lâm sư tổ bảo vệ tông môn, hắn được giải trừ khế ươc vì Vương Chánh Lâm sư tổ tạ thế nhưng hắn cũng không thể về đó được, với lại hắn cũng không muốn dính liếu gì đến Tông Môn chúng ta nữa nên đã chiếm lấy Nam Phong Lâm làm nhà sinh sống ở đó”.
“Thì ra là như vậy chẳng trách lúc đó hắn bảo là nể mặt tên họ Vương” Vũ Tiểu Vũ suy ngẫm một chút lại hỏi:
“Nếu ai cũng biết thế tại sao còn ra một nhiệm vụ như vậy?”
“Cái này à! Nhiệm vụ này vốn có từ lâu lắm rồi, từ khi chúng ta còn chưa biết tên khốn kiếp ở đó, ta thì vốn có tính lười nên vẫn chưa hề bỏ đi, tiểu tử ngươi cũng rất may mới chọn phải nó à!” Lão Bà Bà vừa nghe hắn hỏi liền cười nói.
“Cmn! Nói đi nói lại thì vẫn là tại mình xui à” Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ trong đầu xong lại có chút khóc không ra nước mắt.
Lão bà bà nhìn bộ dạng của hắn liền nhịn không được cười mắng:
“Được rồi! Bỏ cái bộ dạng đáng thương đó đi, ta cho ngươi điểm cống hiến được không?”
Vũ Tiểu Vũ nghe Lão Bà Bà nói vậy thì hai mắt liền sáng lên gật đầu lia lịa:
“Được…được!”
Lão Bà Bà nhìn bộ dạng của hắn không khỏi cười:
“Ngươi…Cười chết ta mất, lớn như thế này rồi vẫn tính tình trẻ con như vậy, buồn vui đều thể hiện ra mặt đúng là tuổi trẻ à ”
“Bà Bà! Bà còn Viên Tẩy Tủy Đan nào không ạ? Cháu muốn đổi một viên!” Vũ Tiểu Vũ tính toán một chút liền nói.
“Ngươi chờ chút! Để ta tra thử coi còn không!”
Vũ Tiểu Vũ đợi một lúc thì Lão Bà Bà lại lên tiếng:
“May cho ngươi, Tẩy Tủy Đan đợt này còn hai viên, đưa Cống Hiến Lệnh đây!”
Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng đưa Cống Hiến Lệnh cho bà lão rồi nhận lấy viên đan dược, sao khi nhận lại thì điểm cống hiến của hắn bây giờ là con số không tròn trĩn. Hắn lại thắc mắc hỏi bà lão.
“Bà Bà! Điểm cống hiến bà hứa cho cháu đâu?”
“Ngươi thiệt là! Nếu không phải ta cho ngươi thêm điểm thì ngươi còn lâu mới đủ điểm đổi nhé, còn không biết thế nào là đủ à!” Lão Bà Bà nghe hắn nói thì không khỏi cười mắng.
Vũ Tiểu Vũ nghe thế liền gãy gãy đầu, thần tình xấu hổ đứng đó nhìn bà lão, bà thấy hắn như vậy liền nói:
“Được rồi thằng nhóc! Bớt giả bộ đi! Hở chút là bài ra khuôn mặt đáng thương đó, ngươi mau đi đi đỡ cho bà lão như ta cảm thấy thêm phiền!”
“Thế cháu đi đây, tạm biệt Lão Bà Bà nhé!”
Vũ Tiểu Vũ sau khi đạt được mục đích liền chào Lão Bà Bà rồi rời khỏi đây, phương hướng hắn đi chính là nơi ở của Lý Mộng Trinh.
Sau khi Vũ Tiểu Vũ rời đi thì khóe môi của Lão Bà Bà khẽ nhếch lên cười, càng trò chuyện với hắn bà lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, lại càng cảm thấy yêu thích hơn vì ở hắn bà thấy được cái vẻ hồn nhiên chân thật mà những con người ở đây không bao giờ có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.