Một Hồi Mộng

Chương 40: Bất Ngờ Nổi Tiếng Khắp Phong




“…..120….121….122…123….”
Lúc này trong một động phủ ở Vũ Sát Phong, có một cậu thanh niên hai tay đang chống xuống đất còn hai chân thì tiếp xúc với mặt đất, nhìn vào tư thế của hắn thì có vẻ như đang tập chống đẩy, cứ mỗi lần hạ xuống đưa lên thì miệng hắn lại báo lên một con số.
“…221…222..22…22..”
“Bịch”
Một tiếng va chạm với nền đất vang lên, cậu thiếu niên khi nãy đang còn chống đẩy thì bây giờ đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, khẽ lật người lại nhìn vào trần động phủ hắn than thở:
“Cmn! Đúng là hàng xác bản thân mà! Hồi đó chổng đẩy kiểu này tầm 10 cái là mệt muốn xỉu rồi, bây giờ xuyên qua đây thân thể đã cải thiện đáng kể cũng chỉ có một hơi chống đẩy hơi hai trăm cái, yêu cầu công pháp có phải chơi mình không nhĩ, đã không cho vận dụng linh lực lại còn bảo mỗi ngày phải chống đẩy 1000 cái trong khi đó còn phải thụt xì dầu 1000 cái nữa, thể lực tu vi Trúc Cơ còn không đáp ứng nỗi chứ nói gì đến tu vi Ngưng Thần, rõ khổ mà!”.
Mấy ngày nay hắn đã cố gắng tu luyện không ngừng nhưng kết quả không mấy khả quan, ngày đầu hắn được hơn trăm cái, ngày thứ hai thì chỉ hơi nhĩnh hơn một tí được trăm mấy cái và đến ngày hôm nay hắn dốc hết sức lực thì chỉ tầm hơn hai trăm cái mà thôi.
Cậu thiếu niên đang than thở không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ, mấy ngày nay bữa nào hắn cũng ngã nhào trên mặt đất tay chân không còn tí sức lực nào, không hiểu sao khi chống đẩy với phụ nữ thì cả ngàn cái không sao nhưng một mình chống đẩy thì ôi thôi chừng vài chục cái là hai tay muốn nhũng ra, thêm trăm cái nữa thì mẹ ơi hai cái tay gần như không còn là của mình nữa.
Nằm dưới nền đất lạnh giá hắn suy tư một hồi lâu lướt qua tất cả những tri thức, hắn cố tìm ra một phương hướng nào đó, khi tìm ra được rồi thì hắn lại không thấy khả quan vì chuyện quan trọng bây giờ chính là nâng cao thể lực và sức chống chịu cho cơ bắp để làm được chuyện đó hắn phải có phương thuốc ngâm mình nhưng trong tay hắn bây giờ lại không có, đang suy nghĩ thì hắn lại lẩm bẩm:
“Chắc mai đi hỏi Lý Mộng Trinh xem sao? Biết đâu nàng ta có thể cho mình một bất ngờ cũng không chừng”. Dừng một chút hắn lại suy nghĩ " Hay là thử xem thành quả của mấy ngày luyện tập như thế nào rồi ta"
Hắn háo hức rất muốn biết kết quả như thế nào liền lấy ngọc giản ra làm theo chỉ dẫn, vận linh lực vào bàn tay trái sao đó từ từ nắm tay lại....Lúc này cánh tay trái của hắn bắt hiện lên những đường cơ bắp sau đó dường như phải chịu một áp lực rất lớn nên cánh tay bắt đầy nổi lên những đường gân xanh, từ lổ chân lông trên cánh tay trái bắt đầu xuất hiện lực hút, bây giờ khuôn mặt hắn có chút nhăn nhó vì áp lực lại tăng lên, đến lúc này hắn thủ thế tung ra một đấm.
"Bạo Hoả Quyền:
Quyền phong lao đi ma sát với không khí toé ra những tia lửa, có lẽ do mới lần đầu còn bỡ ngỡ nên không ngờ một đấm đó, hắn không đấm vào vách động phủ mà lại đấm lên trần thủ một lỗ to, còn hắn thì ngã ra một bên bất tỉnh không biết gì.
Một đêm dài qua đi, một ngày mới lại bắt đầu, Vũ Tiểu Vũ từ trong giấc ngủ tỉnh lại vì ánh nắng thông qua cái lỗ trên trần chiếu vào mặt hắn, sau khi vệ sinh sạch sẽ tắm rữa thay đổi y phục Vũ Tiểu Vũ mới mở cửa bước ra khỏi động phục. Trong lòng không khỏi hô lên "Quá là mạnh! Không ngờ lại mạnh như vậy". Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi cái hang ấm cúng của mình, trừ cái lần ra ngoài với tâm thế xấu hổ đó thì hắn đã lâu rồi không rời khỏi đây.
Hắn ngó trái ngó phải một hồi lại không biết đi hướng nào, vì thật ra chỗ ở của Lý Mộng Trinh hắn không hề biết và nàng cũng không nói cho hắn biết dù hai người đã không ít lần gặp mặt.
“Haiz! Đúng là số con rệp! Đi đâu làm cái gì cũng chưa bao giờ được suông sẽ, hình như ông trời có thù oán với mình hay sao ấy, vì sao kẻ khác xuyên không thì được ưu ái còn mình thì số phận hẩm hiu đi tới đâu thì tiếng oan tới đó không khác gì thằng conan đi tới đâu là có án mạng tới đó….”
Đứng lẩm bẩm một mình như thằng điên cuối cùng hắn cũng bước đi, phương hướng chính là Vũ Sát Điện vì con đường này hắn đã từng đi qua một lần nên hắn nghĩ trước tiên cứ đến Vũ Sát Điện đã, biết đâu may mắn thì gặp được Lý Mộng Trinh cũng nên.
Vừa đi hắn vừa ngâm nga một đoạn nhạc nếu như ở thời của hắn có lẽ chỉ cần nghe một vài từ là đoán biết được bài gì bởi vì đây là một bài đang khá hot trên bảng xếp hạng lúc ấy.
“Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào,
Giờ còn lại hư vô em gửi anh đây lời chào,
Mà nhìn người đi vội…mình làm gì nên tội,
Tại sao lại cách xa…..còn yêu như thế mà,
Để lệ oan mi khi mùa xuân đang thầm thì,
Nhìn người mà ra đi anh chẳng nếu kéo đều gì,
Mà nghe sao đáng thương nhìn nhau như cố hơn,
Tìm em ở bốn phương vì say nên vấn vương….” “Trích bài hát Hồng Nhan mp3.zing.vn”
Khi mà cảm xúc đang dâng trào theo lời bài hát thì lúc này có một bóng dáng từ phía xa đi vào trong tầm mắt của Vũ Tiểu Vũ và chỉ chờ có thế hắn nhanh chóng chậy về phía cô gái ấy lớn tiếng mở miệng gọi:
“Sư tỷ! Sư tỷ gì ơi!”.
Nhưng đáp lại tiếng kêu gọi của hắn lại là sự im lặng, nàng ta hình như không thấy sự hiện diện của hắn cùng tiếng kêu gọi, càng lúc càng đến gần thì hình bóng của nàng ta cũng hiện ra trong mắt hắn, nàng có khuôn mặt dễ nhìn trước ngực là hai quả bưởi di động lúc lắc qua lại.
“Sư tỷ gì ơi! Cho đệ….”
Hắn lại cố gắng bắt chuyện với nàng ta nhưng quả thật nàng ta đúng là xem hắn như không tồn tại liền một mạch đi tới rồi lưới qua người hắn, đôi mắt của nàng ta không ngờ khẽ liếc hắn với thần tình kinh bỉ đều này lại càng làm cho hắn hoang mang.
Vũ Tiểu Vũ lắc đầu tiếp tục đi về phía trước nhưng từ đây hắn mới phát hiện ra một đều kì lạ, hễ là cô gái nào bắt gặp hắn thì đều có hai thái độ khác nhau. Một là có thái độ khinh bỉ còn hai là thái độ sợ hãi trốn tránh làm như sợ hắn ăn thịt vậy.
“Cmn! Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra? Ta chỉ không ra ngoài có hai ba ngày mà tất cả mọi người đều có thái độ kỳ lạ với ta là sao. Không lẽ cô nàng Lý Mộng Trinh đã tuyên truyền chuyện gì đó về ta nên mọi người mới có thái độ như vậy nếu không vì sao những người kia ta chưa bao giờ gặp lại có thái độ không hề thân thiện như vậy, ông trời à! Rốt cuộc ta lại có đều tai tiếng gì nữa đây....?”
Vũ Tiểu Vũ đứng một chỗ khóc không ra nước mắt, ngay lúc này hắn cảm thấy rất lạc lõng, hắn không hiểu sao kiếp trước lúc nào cũng làm đều tốt mà kiếp này lại gặp phải nhiều chuyện tai ương như vậy.
Khi mà tâm trạng của hắn đang ngổn ngang thì lúc này có một tốp người khoảng bốn năm cô gái đang nói chuyện cười đùa với nhau đi tới, nhưng khi gặp hắn thì lại trở nên nghiêm nghị ánh mắt đề phòng, trong năm cô gái này có một người có thể nói là quen biết với hắn vì trước đây ở Huyễn Thú Trận đã từng gặp qua một lần, người này chính là Hà Tuyết Linh.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao nàng lại ở nơi đây, theo lý thì nàng ta nên ở cùng với nhóm người Vũ Đại mới đúng và có một đều quan trọng là mấy người cũng hắn gia nhập lúc đó không có nàng. Mang tâm trạng may mắn hắn một lần nữa mở miệng hỏi:
“Mấy vị sư tỷ có thể thời gian không? Ta có chút chuyện muốn hỏi á?”
Năm cô gái nghe hắn hỏi thì có năm thái độ khác ngang, bốn cô gái kia lặng lẽ nhìn nhau không nói một lần, lúc này chỉ có một mình Hà Tuyết Linh là định lên tiếng trả lời hắn, chỉ là khi nàng vừa định nói thì có một cô gái kéo nàng lại nói một câu làm cho hắn tức muốn bể phổi:
“Tuyết Linh! Chấp sự đã nhiều lần căn dặn chúng ta không nên cùng hắn tiếp xúc, hắn là một Kẻ Cuồng Dâm thích hãm hiếp các cô gái trẻ đó”
Nàng ta vừa nói xong thì liền nhận được cái gật đầu từ mấy cô gái kia, những câu nói to nhỏ của nàng ta cũng truyền vào trong tai của Vũ Tiểu Vũ làm cho tâm trạng vốn không được tốt lại càng thêm xấu đi, trong lòng Vũ Tiểu Vũ lại có đều suy nghĩ.
“Chuyện gì đây trời! Mình khi nào thì lại có danh tiếng như vậy, là thằng khốn nào muốn hãm hại mình đây cmn!”
“Cái gì?” Trong đầu Hà Tuyết Linh đặt ra những câu hỏi vì nàng cũng chỉ vừa mới đến đây ngày hôm qua nên còn chưa biết những chuyện xấu về Vũ Tiểu Vũ. Nhưng trong thâm tâm nàng có một sự tin tưởng hắn không phải là con người như vậy nên liền lắc đầu nói với mấy cô nói làm cho Vũ Tiểu Vũ không khỏi ấm lòng.
“Muội tin hắn không phải là người như vậy! Nếu các tỷ sợ hắn thì cứ đi trước đi, muội ở lại xem hắn muốn hỏi chuyện gì!”
“Vậy thì muội phải cẩn thận nha bọn tỷ đi trước đây, có chuyện gì cứ la lên mọi người ở cách đây không xa à!” Nàng ta đưa mắt đề phòng Vũ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói với Hà Tuyết Linh xong thì liền cùng bốn người kia bước đi.
Đến khi chỗ này chỉ còn lại hai người Vũ Tiểu Vũ thì Hà Tuyết Linh khẽ nhìn hắn rồi nói:
“Người có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi ta còn có việc!”
“Ngươi biết Lý sư tỷ ở chỗ nào không? Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi tỷ ấy mà không biết tỷ ấy ở đây, từ sáng đến giờ ai gặp ta cũng như gặp ma vậy” Vũ Tiểu Vũ buồn bực nói với Hà Tuyết Linh.
“ Ngươi vì sao không biết chỗ ở của Lý sư tỷ, ta nhớ không lầm thì mọi chuyện của người mới đều do Lý sư tỷ xử lý, đáng lý ra ngươi phải biết chuyện này mới phải, chả trách ai gặp ngươi cũng sợ là đúng rồi”.
“Ta còn chưa kịp nói chuyện với bọn họ nữa thì đã bị bơ rồi với lại chỗ ở trước kia của Lý sư tỷ bây giờ là chỗ ở của ta, tỷ ấy chuyển đến đâu ta cũng không biết được chỉ còn cách hỏi thăm mà thôi’
“Được rồi! Thế để ta dẫn ngươi đi vì ta cũng vừa mới tới đây còn chưa quen thuộc đường đi nên không biết chỉ ngươi đi như thế nào"
“Như thế có tiện không? Không phải ngươi nói có chuyện gấp sao”.
“Để ta nghĩ xem, tính ra thì cũng tiện đường không sao đâu” Nàng khẽ đưa ngón tay lên miệng làm ra cử chỉ đáng yêu nói,
“Được như vậy thì còn gì bằng, cám ơn người nhiều nếu không có ngươi thì ta cũng không biết phải làm sao, nếu sao này có chuyện gì cần ta thì cứ nói một tiếng, ta sẽ sẵn sàng đến giúp ngươi” Vũ Tiểu Vũ nhìn cử chi của nàng không khỏi ngây người, miệng tuy nói nhưng lại không phải đều hắn suy nghĩ.
“Như vậy à! Nếu ta không cần ngươi làm gì hết chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi là ai thôi thì sao? ” Hà Tuyết Linh hai mắt nheo lại nhìn hắn cười thâm ý nói.
Vũ Tiểu Vũ nhìn thần thái của Hà Tuyết Linh có chút xúc động xuýt chút nữa là thất thủ mà nói hết mọi chuyện với nàng. Cố trấn tĩnh tâm trạng nhộn nhạo trong lòng Vũ Tiểu Vũ cười nói:
“Ngươi nói cái gì vậy, ta căn bản là ta thôi như thế nào lại người khác, ngươi cứ nên giữ phần nhân tình này đi thôi! Khi nào suy nghĩ ra được chuyện gì cần giúp được thì có lên tiếng nhé”.
“Haha! Không đùa với ngươi nữa, chúng ta đi thôi” Hà Tuyết Linh dường như không bất ngờ với câu trả lời của hắn chỉ cười nói mà thôi.
Hai con người nhanh chóng rẽ vào một lối đi, để lại sao lưng tất cả những thị phi do một người phụ nữ một tay dàn xếp thiêu dệt nên tất cả mọi chuyện…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.