Một Hồi Mộng

Chương 39: Quyết Định Của Hà Tuyết Linh




Nội Thành, Phượng Vũ Thành.
Lúc này, trong một căn phòng rộng lớn có một lão già đang quỳ trước một lão già khác có dáng vẻ uy nghiêm, khuôn mặt lão hiện lên vẻ mệt mỏi, hai tay dâng lên một cái ngọc giản.
“Bẩm lão gia! Đại công tử cho người đưa tin về”.
“Ngươi coi ngươi kìa! Không phải đã nói với ngươi bao nhiều lần rồi sao, khi không có ai thì không cần phải hành lễ như vậy” Lão già có dáng vẻ uy nghiêm không thèm nhìn cái ngọc giản mà đưa mắt nhìn lão già đang quỳ nói.
Đúng là vị lão gia này đã từng nói như thế, nhưng Lê Thích Lợi làm sao không hiểu được chút quy tắc tối thiểu này, nếu không phải biết cách cư xử cùng làm việc thì làm sao hắn có thể trở thành cánh tay đánh lực của vị lão gia này. Hắn mở miệng tạ ơn rồi mới đứng lên nói:
“Cũng đã qua mấy chục năm rồi! Ngài bĩu ta sửa đổi liền cảm thấy không quen à! Với lại ta vừa thấy ngài là y như rằng ta phải cúi người hành lễ, đều này đã là một thối quen hằng ngày rồi ”
“Vậy thì tùy ngươi!” Dừng một chút vị lão gia đó nói tiếp.
“Vũ Đại! Nó truyền tin gì về? Nếu ta nhớ không lầm thì nó vừa mới kết thúc khảo nghiệm được một hai ngày gì đó, bộ có chuyện gì xảy ra sao?”
“Bẩm lão gia! Ta cũng chưa xem qua nên không biết rốt cục là chuyện gì”
Vị Lão gia gật đầu tán thưởng Lê Thích Lợi rồi cầm lấy cái ngọc giản đã được hắn trình lên lúc nãy. Nội dung bên trong lặp tức truyền vào trong đầu của vị lão gia này.
“Gia Gia thân mến! Mọi việc vẫn đang tiến triễn thuật lợi, cháu của người đã được Đại Trưởng Lão nhận làm đệ tử thân truyền có thể trong vòng một hai năm tới tu vi sẽ tăng rất nhanh, tiến độ của kế hoạch sẽ không đổi. Còn một chuyện nữa, có vẻ như Vũ Tứ đã trở lại nhưng người không cần lo, cháu sẽ nhanh chóng làm cho nó biến mất.”
Theo cách gọi trong bức thư của Vũ Đại thì lúc này ta có thể đoán được vị lão gia đó là ai, đúng vậy hắn chính là Vũ Mục Thanh người khiến cho tất cả gia tộc lớn ở Phượng Vũ Thành phải khiếp sợ. Khi xem xong lượng tin tức Vũ Mục Thanh liền tự mình lẩm bẩm, âm thanh tuy nhỏ nhưng Lê Thích Lợi vẫn có thể nghe được từ trong lời nói của Vũ Mục Thanh đang tán thưởng thằng cháu trai của mình.
“Vũ Đại! Nó lo xa rồi! một tên yếu đuối nhỏ bé thì cần gì phải để tâm nhưng từ việc này có thể thấy nó là một người làm việc rất cẩn trọng, giao việc cho nó làm ta cũng rất yên tâm”.
“Đúng vậy à! Vũ Đại thiếu gia làm việc lúc nào cũng trầm tĩnh, tính toán từng bước thật kỹ rồi mới làm, chuyện kia rất nhanh sẽ thành mà thôi!”.
“Ngươi cũng đừng tân bóc nó quá, lại khiến nó tự mãng nghĩ mình hơn người đâm ra lại hỏng chuyện”.
Lão nói vậy thôi nhưng khuôn mặt lại tươi cười, nói đến đây thì cả hai người đều im lặng để cho căn phong vốn to lớn lại thêm một chút hiu quạnh.
- --------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Lại nói về Vũ Đại sau khi nhờ người truyền tin cho gia gia thì lại suy nghĩ làm thế nào để diệt trừ tên có khuôn mặt rất giống Vũ Tứ kia. Kể từ khi trở về từ Huyễn Thú Trận trong lòng hắn lúc nào cũng nuối tiếc một đao hôm đó, nếu như không phải lúc đó có lực lượng truyền tống trở về thì với một đao như vậy Vũ Đại rất tự tin là mình có thể giết chết tên khốn kiếp đó rồi. Suy nghĩ một hồi lâu khuôn mặt âm trầm đó bổng nhiên nở một nụ cười:
“Không phải còn một cuộc tỷ võ cuối năm sau, đến lúc đó ta xem ai có thể cứu được ngươi, thằng con hoang!”.
Khi Vũ Đại đang trầm tư suy nghĩ thì tiếng gõ cửa “Cốc…Cốc” lại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu hắn, một giọng nói oan quác vang lên:
“Tiểu sư đệ1 Ngươi có bên trong không?”
“Có1 Không biết sư huynh tìm ta có việc gì không”. Vừa nói hắn vừa đi ra mở của một cậu thanh niên tầm hai mốt hai hai tuổi xuất hiện trong tầm mắt.
“Haha! Người tìm đệ là sư phụ không phải huynh, mấy ngày nay ở đây có quen không?”. Tên thanh niên vừa trả lời vừa hỏi Vũ Đại thể hiện tình cảm.
“Cũng quen rồi! May nhờ có Tam sư huynh chiếu cố nếu không đệ cũng không biết phải làm sao, mà không biết sư phụ tìm đệ có chuyện gì không?”.
“Đệ cứ nói quá, sư huynh đã làm được gì đâu! Theo như ta biết thì sư phụ tìm đệ chỉ để nói một vài chuyện về phương hướng tu luyện của đệ sắp tới mà thôi”.
“Thế thì chúng ta đi nhanh thôi, để sư phụ chờ lâu cũng không hay!”.
“Ấy chết! Mãi lo nói chuyện với đệ xém chút nữa quên chuyện sư phụ dặn rồi, đi nhanh thôi tiểu sư đệ!”
Cùng lúc đó, có một cô gái đang đứng trước lối vào của Vũ Sát Phong, từ khuôn mặt và vóc dáng của nàng ta liền có thể đoán được nàng chính là Hà Tuyết Linh, vốn dĩ nàng cùng Vũ Tam đã gia nhập Thái Môn Phong, nhưng vì trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ đến thân phận thật sự của người tự xưng là Vũ Tiểu Vũ, lạ thay một đều là hắn lại xuất hiện trong hình hài của Vũ Tứ nên nàng quyết định một lần nữa chọn lại gia nhập vào Vũ Sát Phong.
Sau khi bỏ ra mấy ngày suy nghĩ và làm ra quyết định nên bây giờ nàng mới xuất hiện ở nơi đây, khi nàng vừa xuất hiện thì một bóng người cũng nhanh chóng đi đến tiếp chuyện, bóng dáng ấy không ai khác chính là Lý Mộng Trinh vị quản gia xinh đẹp của Vũ Sát Phong và là đối tượng thẩm du của Vũ Tiểu Vũ chúng ta.
“Vị sư muội này! Người đến đây là có chuyện gì sao?”
“Muội đến là để gia nhập Vũ Sát Phong”
“Không phải là việc chọn phong đã kết thúc từ hai ngày trước rồi sao?”
“ Muội nhớ là Tông Chủ có nói, nếu như thấy không hợp có thể chọn lại một lần nữa mà, phải không sư tỷ?”.
“À! Thì ra là muội muốn chọn lựa một phong khác à?”
“Đúng vậy sư tỷ! Muội nghe nói Vũ Sát phong là nơi tốt nhất dành cho nữ nhân à”
Nghe Hà Tuyết Linh nói thế thì Lý Mộng Trinh khẽ cười nói:
“Đúng là lâu nay Vũ Sát Phong rất an toàn cho nữ nhân, nhưng bây giờ thì không chắc à! Không biết vì sao Chưởng Phong lại cho một tên nam nhân gia nhập ”.
“Sư tỷ cứ nói quá! Một mình hắn thì có thể làm gì chứ, nội quy của Vũ Sát Phong luôn chờ đợi hắn à!”.
“Muội nói cũng phải, thôi để ta dẫn muội đi gặp Chưởng Phong đã dù sao thì vẫn phải nhận được sự đồng ý từ Chưởng Phong, đợi lần khác không có việc gì ta và muội sẽ nói chuyện nhiều hơn”
Lý Mộng Trinh cùng Hà Tuyết Linh nói chuyện cảm thấy rất hợp nhưng vì chuyện gia nhập rất quan trọng nên Lý Mộng Trinh vẫn phải dẫn nàng đi gặp Mạnh Lệ Nương, trên đường đi hai người liên tục trao đổi cười nói vui vẻ một lúc sau thì đi đến một thác nước nước nóng, vì mặt hồ nước vẫn còn bóc khóc nghi ngút. Sỡ dĩ nàng dẫn Hà Tuyết Linh đến đây là vì trong khoảng thời gian này Mạnh Lệ Nương thường ngâm mình thư giản trong hồ nước và đúng như thế khi Lý Mộng Trinh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng nói vọng đến:
“Mộng Trinh à! Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Bẩm Chưởng Phong! Vị sư muội này muốn đổi phong gia nhập vào phong chúng ta”.
“Có chuyện gì mà mới mấy ngày đã đổi phong?”
“Muội ấy bảo là không hợp với Thái Môn Phong, với lại việc ngồi một chỗ nghiêm cứu rất nhàm chán, muội ấy thích chiến đấu hơn”. Những đều này ban đầu Lý Mộng Trinh cũng không biết chỉ là lúc trên đường đến đây hai người liên tục trao đổi mới biết được.
“Vậy sao? Thế ngươi đã báo lại với Chưởng Phong hay là chấp sự của Thái Môn Phong chưa?”.
“Bẩm chưởng phong! Đệ tử đã báo lại với chấp sự và nhận được sự đồng ý chuyển phong rồi”.
“Ngươi chắc là mình không nói dối?”
Sở dĩ Mạnh Lệ Nương hỏi như vậy vì rất hiểu tính tình của mấy người cai quả Thái Môn Phong, làm gì có chuyện bọn họ thả người dễ dàng như vậy.
“Bẩm chưởng phong, Đệ tử chắc chắn!”
“Nếu thế thì được, bây giờ Vũ Sát Phong đang rối ren ta không muốn vì một chuyện nhỏ nhặt của người làm ảnh hưởng đến tình huống của phong bên này”.
“Chưởng phong cứ yên tâm, chuyện này đã được quyết định rồi!”.
“Thế được rồi! Các ngươi cứ lui đi, chuyện còn lại thì do Lý Mộng Trinh sắp xếp”.
Sau khi nghe được lời quyết định của Mạnh Lệ Nương, Hà Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm tuy lời nói của Mạnh Lệ Nương rất bình thường không có gì đặc biệt nhưng Hà Tuyết Linh cảm thấy rất là áp lực và khó khăn trả lời những câu hỏi của nàng.
Đến lúc hai người bọn họ rời đi rồi Mạnh Lệ Nương lại tự lẩm bẩm với chính mình:
“Rốt cục là chuyện gì? Mục đích của nàng ta đến đây là gì? Mấy người cố chấp Thái Môn Phong khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Không lẽ đây là kế hoạch của Đặng Ngọc Huyền sao? Mà cũng không loại trừ khả năng này, nhưng như vậy thì sao chứ…”
Nói đến đây không biết vì sao nàng lại mỉm cười, có lẽ nàng đang cười sự ngu ngốc của Đặng Ngọc Huyền chăng.
Khi mà tất cả mọi chuyện đang diễn ra theo đúng tiến độ của nó thì Vũ Tiểu Vũ của chúng ta đang hì hụt với màn hít đất không ngừng nghĩ của mình, sau khi lấy được công pháp mấy ngày nay hắn luôn tuân thủ tu luyện chỉ là đời không như mơ mà thôi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.