Một Hồi Mộng

Chương 3: Kẻ Chờ Chết




"Tử Mặc Lâm là một khu rừng rậm nằm ở phía nam, cách Phượng Vũ thành 300 dặm,nó chiếm gần một phần ba diện tích của Huyền Chân đại lục, là nơi tập trung sinh sống của yêu thú. Nó được chia làm năm tầng tương đương với năm khu vực sinh sống của chúng và có cấm chế cường đại chia cắt rõ ràng không thể phá hủy, yêu thú tầng một không thể vào khu vực tầng hai nhưng tầng hai có thể đi vào tầng một và đẳng cấp của chúng sẽ bị áp chế. Ngoài ra, nếu như chúng có lệnh bài đặc thù do yêu vương cấp thì có thể tự do đi lại giữ các tầng"
- --------------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Lúc này trên bầu trời Tử Mặc Lâm, có một đôi nam nữ đang phi hành mà nói đúng hơn là tên nam nhân đang bị tên nữ nhân xách đi như một món đồ vật. Tên nam nhân hai mắt nhắm chặt nhìn thần sắc hớn hở của hắn có lẽ hắn đang có một giấc mộng xuân, lúc này cánh tay phải của hắn đưa lên kèm theo đó là ánh sáng nhấp nháy từ ấn kí, bàn tay khẽ vuốt ve hư không dường như trước mặt hắn có thứ gì đó. Nhìn vào ấn kí ta có thể đoán ra được hai người này chính là Vũ Tiểu Vũ và Khổng Tiểu Mi, sau khi có ý định rút máu thịt của hắn luyện đan, nàng quyết định đem hắn về Khổng Tước gia tộc nằm ở tầng thứ ba của Tử Mặc Lâm. Đương bay được một đoạn thì cô gái khẽ quát:
“ Tên dâm tặc khốn nạn này, ngươi mà còn hành động càn quấy nữa có tin là ta cho ngươi rơi tự do không”.
Bởi trong lúc hắn cự quậy bàn tay vô tình vỗ trúng mông nàng môt cái, một cảm giác không thể diễn tã đột nhiên dâng lên trong lòng, nếu không phải vì hắn còn có tác dụng với nàng, thì có lẽ nàng đã một chưởng đánh chết hắn cho rồi.
Nghe tiếng quát, tên thiếu niên từ từ mở mắt, không mở ra thì thôi, khi mở ra thì lại hết cả hồn bởi vì hai chân hắn vung vẫy không thể chạm đất, phía bên dưới một màu xanh thẩm rừng cây bạc ngàn, một mùi hương thoang thoảng theo làn gió đi vào hai mũi của hắn, chút hương diễm đó hắn cũng không để ý, vì lúc này hắn đang hoản loạn nên tay chân hắn liên tục vung vẫy, đều này khiến cô gái đang phi hành chao đảo khó khăn lắm mới ổn định lại không bị rớt xuống bên dưới. Giọng nói lạnh lung đầy phẩn nộ của cô gái vang lên kèm theo đó là một cú vỗ đầu khiến hắn đau như búa bổ:
“Người có thôi đi không, nếu muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi”. Vừa dứt câu thì nàng bổng nhiên buông tay khiến hắn rơi tự do.
Ngay lúc này hắn mới nhận ra hoàn cảnh của mình, liên tục kêu lớn:
“Cứu,,ta, cứu ta,,,,,cứu”.
Khi mà hắn tưởng chừng mình sẽ thịt nát xương tan thì lúc này một cánh tay trắng hồng mềm mại nắm lấy cổ áo của hắn khiến cho hắn không tiếp tục rơi xuống. Thật ra nàng cũng không thật sự muốn giết hắn vì nàng cần máu thịt của hắn, nên chỉ định trừng phạt hắn một chút mà thôi.
Về phần Vũ Tiểu Vũ hắn cảm thấy cả người vô lực, sau lưng ướt đẫm mồ hôi,đũng quân ướt một mảng lớn. Sau khi cảm giác qua đi hắn thầm trách cái thân thể yếu kém này không ngờ lại xả lung tung. Khẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, chỉ thấy nàng cau mày nhưng không có động thái gì thầm hô may mắn. Mặc dù hắn ngoài mặt không biểu hiện gì. Nhưng trong lòng lại muôn phần câm phẩn âm thầm thẳm hỏi mười tám đời tổ tiên của nàng. Do sự kiện rơi tự do lần trước và cũng đang thanh tỉnh nên hắn cũng ngoan ngoãn mà thành thật im lặng. Bay khoảng hai canh giờ nữa thì cả hai đáp xuống trước một đại môn trên cánh cửa có hình hai con Khổng Tước đang nhảy múa, cánh cửa mở ra từ bên trong đi ra một lão nhân tầm sáu mươi tuổi. Khi nhìn thấy Khổng Tiểu Mi thân hình lão nhân khẽ rung lên sau đó nhanh chóng khom lưng chào hỏi:
“Chào mừng Tứ tiểu thư đã về, không biết chuyến đi này có được thật lợi không”
“Hihi, Chào Lâm thúc! Lần này ra ngoài một chuyến xem như cũng đặt mục đích”. Nàng che mũi lại rồi chỉ vào Vũ Tiểu Vũ bên cạnh mình nói tiếp:
“Thúc đem hắn xuống cho tắm rửa thay y phục, an bài cho hắn một chỗ nghĩ, trông coi cẩn thẩn, hắn muốn cái gì nếu trong khả năng thúc cứ cho hắn,nếu như để hắn chạy trốn hay có thương tổn gì thì đừng trách sao ta độc ác.” Nói tới đây khuôn mặt nàng bổng âm trầm hai mắt lạnh lẽo. Đối với vị tiểu thư tính tình không được tốt khó hầu hạ này hắn luôn miệng đàm bảo sẽ hoàn thành công việc nàng giao.
“Được rồi Lâm thúc người an bài hắn cho tốt, ta đi nghĩ ngơi đây”. Nàng có chút mệt mỏi vì vừa đại chiến xong đã phãi đèo theo hắn bay cả một đoạn đường dài nên trong người có chút không thoải mái.
Đợi nàng đi khỏi Lâm thúc quay sang nói với hai tên sau lưng mình khẽ căn dặn:
“A Tam, A Tứ hai ngươi dẫn hắn đi an bài một chỗ nghĩ cho hắn, nếu hắn cần cái cứ dẫn hắn trực tiếp đến gặp ta”. Lão nhân nói xong cũng không quan tâm đến bọn họ nhanh chóng rời đi, hình như có việc gì dó rất gấp.
“Đi theo ta”. Một người trung niên thân hình cao lớn, da ngâm lên tiếng.
Vũ Tiểu Vũ từ khi đến đây hắn rất an phận mặc cho bọn họ trao đổi đều xem như không thấy, hắn biết thân phận của mình lúc này chỉ có thể cuối đầu mặc cho người bài trí mà thôi. Thế nên hắn lặng lẽ theo sao đồng thời cũng âm thầm quan sát đường đi và cách bài trí nếu có cơ hội trốn khỏi đây cũng không đến nỗi lạc đường, bởi vì hắn biết Khổng Tiểu Mi sẽ không thể nào đối đãi tốt với hắn. Đừng thấy nàng căn dặn bọn họ đối xử với hắn mà lầm, nàng phải có mục đích mờ ám nào đó chỉ là hắn không thể đoán ra mà thôi. Bằng vào kinh nghiệm sống hai mươi mấy năm qua hắn tin tưởng vào phán đoán của mình vì hắn không cho nàng cái gì, thực lực quá yếu mà tệ hơn hết hắn lại là người phá hỏng chuyện tốt của nàng thì lại càng không có khả năng. Lúc này tên trung niên dừng trước một gian phòng hắn khẽ giải thích:
“ Đây là gian phòng tiếp đãi khách trong gia tộc ngươi tạm thời ở đây”.Sau đó hắn đưa tay chỉ về phía bên trái nói tiếp:
“ Đây là khu vực ta ở có cần gì thì cứ đến gặp ta, nếu không giải quyết được ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Lâm thúc, nếu có người hỏi cứ báo tên ta với họ, ta tên A tam,không quấy rầy ngươi nghĩ ngơi cáo từ”.
“ A Tam thúc ngươi có thể chỉ cho ta chỗ nào để tắm rữa không,còn có một bộ đồ nữa”. Đợi hắn nói xong lúc này Vũ Tiểu Vũ lần đầu tiên lên tiếng.
“À ngươi chờ chút sẽ có người đem tới cho ngươi, còn cần gì nữa không nếu không thi ta đi đây”. A Tam thấy Vũ Tiểu Vũ lắc đầu nên cất bước rời đi.
Vũ Tiểu Vũ mỡ cửa bước vào phòng sau đó đóng cửa lại tò mò nhìn khắp căn phòng, căn phòng này rất lớn có hai gian, một gian phong khách và một gian phòng ngủ, bên trong phòng ngủ có một bàn trang điểm dành cho nữ nhân gian phòng rất sạch sẽ còn thoang thoảng mùi hương của chủ nhân trước đây.
Sau khi đi một vòng quanh căn phòng hắn cảm thấy rất thoảng mãn, trong lúc ngồi chờ đợi hắn phát hiện ra một thứ được vắt trên bức bình phong, khi tới gần hắn nhìn thấy một vật khiến cho máu huyết trong người hắn muốn sôi sục, cơ thể hắn căn cứng và thứ nào đó bỗng nhiên vểnh lên, không ngờ đó lại là một bộ nội y bằng tơ tằm trong suốt thử hỏi làm sao hắn không hưng phấn cho được, đưa tay sờ thử không ngờ vẫn còn hơi ấm chắc có lẽ mới được thay không bao lâu, gạt bỏ cảm xúc đang bành trướng trong lòng, hắn bất đầu khẩn trương, rõ rành căn phòng này còn người ở làm thể nào lại phân cho hắn, hắn và A tam vừa mới gặp không lý nào lại kết thù không lẽ là vì cô ta. Khi từng dòng suy nghĩ hiện ra thì lúc này tiếp đập cửa lại vang lên dồn dập.
“Ầm ầm”
Ngay khi hắn vừa mở cửa ra A Tam nhanh chóng kéo hắn rời khỏi, vừa đi hắn vừa giải thích thần tình có vẻ hơi hoản loạn.
“Xin lỗi ngươi, lần này thật sự phiền toái rồi, căn phòng mà ta dắt người tới thật ra là của Ngũ tiểu thư, hy vọng là còn kịp sữa chữa nếu không thì chết chắc rồi”.Hắn thầm trách bản thâm, có lẽ do mãi suy nghĩ với chuyện Tứ tiểu thư đối xử tốt với một tên nam nhân nên hắn lơ đển quẹo nhầm hướng. Bởi vì trong này đường đi hầu như giống nhau, cả phòng ốc củng thế đến từng bụi cây còn được sắp xếp chẳng mấy xê xích nên đi nhàm là chuyện bình thường, nhưng cái nhầm lẫn này đối với hắn là không bình thường.
Đi được một đoạn hắn a lên một tiếng rồi khẽ vỗ đầu dường như nhớ ra chuyện gì đó quay sang nói với Vũ Tiểu Vũ:
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm Tứ tiểu thư hi vọng nhìn vào quan hệ cũa hai người chắc có lẽ chuyện này sẽ được hóa giải”. Không đợi hắn lên tiếng A Tam lập tức ly khai bỏ hắn một mình ở lại.
“Trốn, trốn…trốn…nhanh”.Trong đầu hắn vang lên âm thanh khuyên bảo hắn chạy trốn, nhưng hắn có thể sao, hoàn toàn không thể biện pháp bây giờ chỉ có thể chờ đợi sự trợ giúp từ cô ta mà thôi.
Hắn lắc đầu âm thầm oán trách ông trời, lại oán giận bản thân có phải kiếp trước đã tạo nên nghiệp gì mà giờ đây toàn gặp chuyện không may thật là bi ai làm sao. Khi đang trách trời oán đất một âm thanh phận nộ truyền đến:
“Tên dâm tặc mau ra đây chịu chết”.
Thì ra khi hắn và A Tam rời khỏi không bao lâu thì Khổng Tiểu Lam Ngũ tiểu thư gia tộc Khổng Tước quay trở về thấy căn phòng của mình cửa mở ra âm thầm nghi hoặc vì trước khi rời khỏi đây nàng đã đóng cửa rồi, khi vào trong lại càng thêm nghi vấn “tại sao có mùi của nam nhân nhân loại”.
Thần tình trở nên hoạn hốt dường như nhớ ra cái gì đó, nàng vội vàng đi đến bức bình phong bộ nội y vẫn như củ chỉ là nó hơi nhàu cho thấy đã từng có người chạm qua, một cổ phẩn nộ dâng lên trong lòng, cùng với đó là một dòng nước mắt, nàng cảm thấy rất ủy khuất từ nhỏ đến lớn nàng luôn giữ thân như ngọc chưa từng có người chạm qua, nhưng hôm nội y của nàng bị tên biến thái nào đó đụng chạm chẳng khác nào hắn đã chạm qua thậm chí là có thể hắn đã tiết độc với những ý nghĩ dơ bẩn với nàng, càng nghĩ nàng càng cảm thấy tức giận, nếu như tìm được hắn nàng sẽ cho hắn biết thế nào là tư vị sống không bằng chết. Lần theo dấu vết thì nàng bắt gặp một gã thiếu niên tầm mười ba tuổi đang ngẩn ngơ suy tư, từ khí tức của hắn cho thấy hắn là người nàng cầm tìm, không chần chừ nàng liền ra tay.
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ khi âm thanh truyền đến hắn chỉ có một ý nghĩ hắn sắp phải chết, áp lực càng ngày càng lớn khiến cho thân thể hắn rung lên, xương cốt kêu răng rắc dường như sắp gãy, chưởng phong càng lúc càng đến gần.
“Ầm”
Hai chưởng đối nhau, Vũ Tiểu Vũ không chết còn Khổng Tiểu Lam lại lùi về sau vài bước, lúc này trong nội tâm cũng Khổng Tiểu Lam bối rối, nàng không thể tin được ở ngay đây lại có người dám ra tay ngăn cản nàng, khi đưa mắt nhìn thấy đối phương, một cỗ uất ức không thể kìm nén tuông ra nàng khóc như mưa.
“Tỷ tỷ vì cái gì lại ng,,,ăn cản,,,ta…giết tên dâm tặc này” Âm thanh nghẹn ngào của Khổng Tiểu Lam vang lên thì ra người đến là Khổng Tiểu Mi.
“Dâm tặc” nàng nghi hoặc nhìn Vũ Tiểu Vũ lại thấy tròng mắt hắn như phát hỏa nhìn chầm chầm vào mình, âm thầm đánh giá lại bản thân thì nàng mới hoản hốt phát hiện, nàng không mặt nội y chỉ khoác một tấm áo bởi vì lúc nàng ngủ đã cỡi ra nhưng vì nghe A Tam báo Vũ Tiểu Vũ xảy ra chuyện nên vội vàng bay đi nên lúc này trước ngực nàng có thứ gì đó nhô lên sau làn áo trong như hai đỉnh núi, phía bên dưới lại là một rừng rậm âm u thoát ẩn thoát hiện. Vì hắn còn có tác dụng với nàng, nên nàng khẽ đè nén cơn giận quát lớn:
“Nhìn đủ chưa, có tin là ta móc mắt ngươi xuống không”.
Không đợi Vũ Tiểu Vũ phản ứng nàng quay sang nói Khổng Tiểu Mi: “Có chuyện gì, Tỷ nghe A tam nói lại chỉ là dô nhầm phòng, với tu vi của muội thì một kẻ như hắn có thể làm gì”.
Khổng Tiểu Lam ngượng ngùng ấp úng: “hắn…” sau đó đến bên cạnh Khổng Tiểu Mi nói nhỏ vào tai nàng.
“Có chuyện đó à” Nàng kinh ngạc thầm mắng hắn một câu “ đúng là tên Dâm Tặc biến thái”.
Nàng khẽ an ủi muội muội: “Hắn chỉ là một kẻ chờ chết nên muội đừng so đo với hắn làm gì, Tỷ cần máu thịt của hắn để luyện đan dược đột phá Nguyên Anh”.
"Kẻ chờ chết" Câu nói không chút che đậy của nàng làm cho tâm tình của Vũ Tiểu Vũ nguội lạnh cả người uể oải, thở dài hắn âm thầm thề nếu có một ngày hắn cả khả năng, sẽ đem các nàng lăng nhục toàn bộ,. Vì hắn biết phụ nữ ở đây rất coi trọng trinh tiết, nhìn vào chuyện của Khổng Tiểu Lam chỉ vì hắn đụng chạm nội y của nàng thôi mà làm lớn chuyện thì có thể hiểu rồi. Ngay khi cái ý nghĩ này xuất hiện thì từ sâu bên trong linh hồn hắn một hạt giống đen tối bắt đầu sinh trưởng.
Khổng Tiểu Lam nghe tỷ tỷ của mình nói thế chỉ có thể chấp nhận, vì lúc nào vị tỷ tỷ này cũng thương yêu nàng cả không thể vì một chuyện của nàng lại làm hỏng đại sự của tỷ ấy được, nhưng cũng không thể cứ thể mà bỏ qua được nàng căn bản là không cam lòng. Khổng Tiểu Lam lặng yên nghĩ cách và cuối cùng cũng tìm ra được nên ra giọng cầu xin tỷ tỷ của mình:
“Nếu tỷ đã nói như vậy thì muội chỉ có một thỉnh cầu, cầu tỷ tỷ chỉ lấy máu của hắn xong thì giao hắn cho muội, muội muốn tra tấn hắn khiến cho hắn chết cũng không bằng sống”.
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng cầu xin tỷ tỷ của mình liền cảm thấy sau gáy tự nhiên ớn lạnh nhưng chỉ cần có thể sống cũng là tốt làm rồi dù rằng sống cũng không khác gì chết nhưng biết đâu hắn còn có thể trở mình.
“Đều này…” Dừng một chút Khổng Tiểu Mi nói: “thôi được nếu như chỉ cần dùng máu mà luyện đan thành công ta sẽ đem hắn cho muội”.
Thấy tỷ tỷ đáp ứng mình Khổng Tiểu Lam hưng phấn không thôi, hai mắt nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ lấp lánh tinh quang, giống như nhìn thấy một món đồ chơi hấp dẫn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.