Một Hồi Mộng

Chương 2: Hoạ Vô Đơn Chí




Cùng vào thời điểm đó, trên Đại lục Huyền Chân trong một khu rừng rậm đang vang lên từng tiếng rên rĩ, tiếng kêu đau xé da, xé thịt tiếp tục lần theo chúng ta sẽ phát hiện ra một hang động và âm thanh được phát ra từ đó. Lúc này một cậu thanh niên tầm mười ba tuổi, thân hình gầy gò đang lăn qua lộn lại khổ sở gào thét, âm thanh vang vọng khắp núi đồi làm cho chim muôn bay tứ tung.
“AAAAAAAAA”
Âm thanh lại truyền đến.
“Ta không cam tâm! Vì cái gì một người vốn được ông trời ưu ái ban cho tài năng như ta, lại phải lưu lạc đến bước đường cùng.”
Cơn đau ấp đến khiếp hắn lại rên rĩ kêu lên.
“AAAAA….”
Sau khi cố gắng nén đau, dùng chút sức lực còn sót lại hắn chỉ tay lên trời mắng lớn:
“Lão tặc thiên! Ta thề với ngươi nếu ngày sau ta có năng lực sẽ một kiếm bổ ngươi l...àm…. đ…ôi..”.
“ Ầm ”
Còn chưa kịp dứt lời hắn bất ngờ bị sét đánh trúng lăn ra nằm một đóng chẳng còn gào thét nữa.
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ, sau khi bị xe tông ý thức hắn dần mất đi trước mắt hắn chỉ còn lại bóng hình người con gái đó. Hai mắt hắn từ từ khép lại, khi chúng một lần nữa mở ra đều kỳ lạ đã đến, trước mắt hắn không phải là màu trắng của phòng bệnh cùng những cô y tá bóc lửa mà là một màu xám xịt đen đúa của những tản đá vụn khắp nơi, có lẽ nơi đây vừa xảy ra một vũ nổ và đều kỳ lạ ở đây chính là hắn xuất hiện đúng chỗ cậu thanh niên vừa nảy mắng chửi lão thiên à.
“AAAAAAA”
Một cơn đau xé thịt xé gan đột nhiên ập đến khiến cơ thể hắn quằn quại, khắp người hắn toàn là máu hòa lẫn những lớp nhớp nháo dơ bẩn, cơn đau làm đầu óc hắn quay cuồng, cùng với đó là những hình ảnh như một cuốn phim lướt qua trong đầu hắn, những luồng thông tin cứ thế đánh sâu vào trong đại não, hắn một lần nữa lại bất tỉnh. Ngay lúc này, hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu "ta lại chết một lần nữa ư".
Một lần nữa hai mắt hắn mở ra cùng với những thông tin trước đó hắn đã biết một sự thật, hắn đã xuyên không và nhập vào một kẻ đoản mệnh tên là Vũ Tứ được xem là thiên tài trước cái năm hắn mười tuổi. Vì đúng cái sinh nhật lần thứ mười đó, tại họa đã ập đến với hắn, từ một thiếu gia quần là áo lụa bổng trở thành một tên nô bộc thấp hèn. Số là trong một cuộc chiến với yêu thú, gia gia hắn Vũ Trường Thanh Tộc trưởng Vũ gia tộc cùng với song thân cũa hắn Vũ Văn Hạo, Vương Kỳ Anh bị yêu thú giết chết, từ đó dòng chính lụi bại nội loạn xảy ra, sau đó Tứ gia gia hắn Vũ Mục Thanh lên nắm quyền lèo lái gia tộc, liền thanh lý môn hộ diệt sạch dòng chính trừ hậu hoạn. Hắn may mắn sống sót cũng là do biểu muội Vũ Thanh Liên âm thầm thả đi vì thường ngày hắn luôn đối tốt với nàng, có cái gì tốt cũng cho nàng không thì có lẽ hắn đã chầu diêm vương rồi, mấy năm sau đó hắn lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn là thái tử gia còn lại là thiên tài tâm cao chí ngạo nên hắn rất nhanh vấp phải sự đời, một thân tu vi bị phế bỏ kinh mạch đứt đoạn trở thành kẻ trói gà không chật và trong một lần thú triều hắn bị yêu tộc bắt giữ trở thành nô bộc của bọn chúng, mỗi ngày với hắn đều là giống như địa ngục. Ngày hôm nay trong khi hắn đang giặt dũ thì hắn bắt gặp hai phi điểu đang đuổi nhau, một con trong rất giống chim đại bàng thân hình to lớn tầm 3m, một con khác to hơn là chim Khổng Tước. Con Khổng Tước tung cánh tấn công từng luồn gió như dao cắt tứ tung, một lưỡi đao gió cắt trúng vào chân con chim giống đại bàng, làm rơi xuống một vật gì đó ngay chỗ của hắn. Sau khi xác định đó là một quả trái cây màu đỏ, vì từng ăn kỳ dược nên hắn chắc chắn nó là thiên tài địa bảo nên nhanh chống thoái lui. Khi hắn đi được một đoạn, thì lúc này chỗ hắn vừa rời khỏi có một thiếu nữ mặc áo lam đáp xuống dường như nàng đang tìm kiếm thứ gì đó. Nàng khẽ thì thào với chính mình.
“ Kỳ lạ Liệt Diễm Hồng của ta đâu rồi, rõ ràng rõ nó rớt ngay chỗ này mà”
Thì ra nàng chính là con Khổng Tước khi nãy, nhìn vào dáng vẻ không khác gì là nhân loại của nàng có thể thấy nàng chính là một con yêu thú cấp cao có thể Hóa Hình. Nàng khẽ quay đầu nhìn xung quanh cái mũi xinh đẹp khẽ hít vài hơi:
Hít..
“ Kỳ lạ thật, chỗ này làm sao có nhân loai đến được, nơi đây là Tử Mạc Lâm một trong những cấm địa của nhân tộc mà, không lẽ là Yêu Nô*, nhìn vào khí tức của hắn có lẽ chưa đi được bao xa, đừng để ta tìm thấy người. ta sẽ cho ngươi đẹp mặt”. Nói rồi nàng nhắm một phướng hướng bay đi.
*: bị yêu thú nô dịch gọi là Yêu No, Yêu Nô là nô dịch cấp thấp là những phàm nhân chỉ có thể làm những công việc thường ngày.
Đấy là những chuyên sau khi hắn rời đi. Về phần Vũ Tứ sau khi chiếm được tài bảo lòng hắn tràn đầy hy vọng có thể báo thù thế nên không nói một lời ăn luôn trái cây màu đỏ, ngay khi ăn xong cả người hắn ửng đỏ, kinh mạch phình to do bị tắt nghẽn lâu ngày, xương cốt hắn kêu lách cách gần như vỡ vụng, thần hồn dường như bị thiêu đốt bởi vì hắn không biết đây là Liệt Diễm Hồng phải đều chế với dược dẫn mới có thể dùng, nếu dùng trực tiếp không có hiệu quả tốt mà còn dẫn đến kết quả hỏa thiêu chính mình. Nhưng hắn dù sao cũng là một thiên tài tu luyện, cho dù tu vi bị phế bỏ nhưng thân thể hắn cũng có một cường độ vững chắc nhất định không đến nỗi bạo thể mà chết, vật lộn một lúc lâu cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn gồng mình bước đi, đi được vài bước lại ngã, ngã rồi đứng lên đi tiếp.
Bởi vì do đau đớn không biết phải đi theo hướng nào, kết quả hắn lạc đường bị vấp phải dây trượt chân xuống hang động này. Nếu cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ chết, nhưng đều kỳ diệu đã xuất hiện, lúc này bầu trời đột nhiên xám xịt từng tia sét bổ xuống khắp nơi một tia sét bất ngờ đánh trúng hắn khiến cho kinh mạch tắc nghẽn bấy lâu đột nhiên được khơi thông nhờ vào nguồn năng lượng từ quả Liệt Diễm Hồng đan điền của hắn thần kỳ được tu bổ phá tan các chướng ngại đi vòng quanh cơ thể hắn, khi một vòng chu thiên được hình thành cũng là lúc hắn từ một kẽ bình thường trở thành một tu sĩ Ngưng Thần tầng một, không dừng lại ở đó một đường tiến thẳng từ một, hai, ba rồi bốn đến Ngưng Thần tầng tám thì dừng lại.Lúc này trên cánh tay phải của hắn không biết từ lúc nào có một dấu ấn hình tia chớt lặng lẽ xuất hiện. Mọi chuyện diễn ra rất xuông xẽ cho đến khi hắn nghĩ mình có thể báo thù thì ông trời lại một lần nữa cướp đi tất cả, bởi vì lúc tia sét đánh trúng vào người hắn cũng là lúc Thần hồn của Vũ Tiểu Vũ được dịch chuyển đến cần một nơi trú ngụ thế là đại chiến lại ra xảy ngay chính bên trong Thức Hải của hắn, thần hồn vốn đang yếu ớt của hắn dần dần bị thần hồn cường đại của Vũ Tiểu Vũ thôn phệ và đến đây cuộc đời bất hạnh của Vũ Tứ chính thức kết thúc.
“Haiz!”. Vũ Tiểu Vũ thở dài ngao ngán rồi lại thương cảm thốt lên lời cám thán.
“ Hắn đúng là bất hạnh mười tuổi gặp biến cố, mười ba tuổi gặp cơ duyên kinh người thế nhưng vì ta mà chết oan, Vũ Tứ ngươi yên tâm, thù của ngươi ta sẽ báo”.
Biểu hiện khá bình tĩnh về chuyện này cũng là bình thường. Vì hắn là một người đam mê truyện chữ nên quá quen thuộc với tình huống xuyên không nếu là một người khác có thể đã hoản loạn trước tình huống như thế này. Khi kiểm tra cái thân thể này từ đầu đến chân hắn bi ai phát hiện hình như thân thể này là một phế vật:
“ Thằng cu này quá yếu, thiên tài cũng chỉ đến thế là cùng, lão thiên à vì sao ngươi đem ta đến đây không tiện tay cho ta một hệ thống tu luyện với những phần thưởng kinh người. Vì sao ngươi…..”
Còn chưa kịp nói hết câu thì một người cô gái mặc bộ y phục màu lam xuất hiện trước mặc hắn. Người đó chìa tay ra, giọng điệu lạnh lùng vang lên:
“Tên kia mau trả lại vật đó cho ta, nếu không thì….” Dừng lại một chút nàng nhẹ nhàng nói:
“Ngươi sẽ chết không toàn thây”
“Có phải hiểu làm gì không, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau” Vũ Tiểu Vũ bình tĩnh hỏi.
“Giao ra đây ”. Giọng nàng lạnh lùng vang lên hình như là đã mất kiên nhẫn.
“Cái này… ít ra ngươi cũng phải cho ta biết đó là vật gì chứ”.
“ Liệt Diễm Hồng, một loại linh dược”.
Nàng vừa dứt câu, tay hắn khẽ rung, nếu như hắn đoán không lầm thì thằng cu Vũ Tứ đã xơi mắt rồi. Đinh công mạnh không phải xui như vậy chứ vừa xuyên không đã bị giết, tâm tư hắn khẽ lây động, sau đó mới dùng giọng nịnh nọt nói:
“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, à…ta”
“Làm sao, đừng nói với ta ngươi đã ăn nó rồi” Còn chưa kịp nói gì đã bị nàng cắt ngang, một ý nghĩ vừa xuất hiện thì nàng đã lắc đầu bởi vì đều đó là không có khả năng.
“ Đúng vậy, lúc nãy ta tưởng đó là một loại trái cây nên đã ăn nó mất rồi”
“Không thể nào, ngươi không gạt ta đấy chứ, ngươi căn bản là không thể nào ăn nó được, nếu không có dược dẫn trung hòa dược hiệu của nó thì sẽ bị bạo thể mà chết, vì sao ngươi không chết”
Mịa kiếp ngươi mới chết đó. Thầm mắng một câu trong lòng hắn đáp:
“ Ta thật sự không gạt ngươi, chuyện này ta cũng không biết phải giải thích thế nào cả”.
“ Quả đúng như vậy thì người chết đi”
Vừa dứt lời nàng tức giận tung một chưởng đánh hắn bay đi. Nàng khổ sở tranh giành cùng tên khốn kia thế mà lại thành toàn cho kẻ khác làm sao mà không tức giận cho được.
Ầm
Thân hình hắn đâm sầm vào vách hang động, thân thể hắn xuất hiện những vết nứt, lục phủ ngũ tạng bị chấn động lệch khỏi vị trí, kinh mạch gần như bị đứt đoạn, phun ra một ngụm máu hắn nằm bất động. Khi mà lực lượng ấy tiếp tục tàn phát cơ thể hắn thì lúc này cơ thể hắn lại phát sinh biến hóa dấu ấn hình tinh chớp chớp động, kích phát một lực lượng đánh tan cổ lực lượng kia, cùng với đó một lưc lượng nhu hòa giúp cơ thể hắn ổn định lại thương thế, một thời gian sao đó những thương thế trên người hắn dần dần biến mất. Biến hóa trên người hắn lúc này đều được Khổng Tiểu Mi biết rõ, Nàng vốn cho rằng một chưởng kia sẽ khiến hắn tan xương nát thịt nhưng không ngờ lực lượng của nàng bị một cổ lưc lượng không rõ ở đâu đánh tan, nàng cũng chỉ có thể quy hết mọi cho Liệt Diễm Hồng mà thôi càng nghĩ nàng càng tức, bỗng nhiên hai mắt nàng sang lên khẽ cười:
“Ahihi Khổng Tiểu Mi ta đúng là thông minh mà, nếu như ngươi đã ăn và luyện hóa nó ta chỉ cần rút máu thịt cũa người luyện đan là được, biết đâu ta cũng có thể đột phá”.
Thật ra thì nàng cũng chỉ nói đúng một phần mà thôi, Liệt Diễm Hồng tuy tốt nhưng là tốt với nàng vì nó là vật chí dương, nàng lại luyện công pháp chí âm nên âm dương trung hòa, còn với Vũ Tiểu Vũ lại ăn trực tiếp không có dược dẫn nên chỉ là độc dược mà thôi. Tất cả công lao đều là vì hắn có có một cỗ lực lượng nhu hoà trợ giúp cùng với dấu ấn hình tia chớp đáng tan lực lượng kia thứ duy nhất hắn mang theo xuyên không đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.