Một Hồi Mộng

Chương 12: Tiểu Linh




Bịch.
Vũ Tiểu Vũ từ bên trong thức hải tỉnh lại, một cảm giác đau điến người từ dưới mông truyền đến, hắn ngẩn mặt lên nhìn thì thấy cách phía trước một đoạn là ánh sáng chiếu rọi của mặt trời, một bên là là bóng mát của rừng rậm xen kẽ những tia nắng, hắn liền đoán đây chính là ranh giới giữa hai tộc Nhân Tộc và Yêu Tộc “Thì ra đã là đã đến nơi à” nhìn con Khổng Tước Vũ Tiểu Vũ khẽ mắng:
“Ngươi không thể dùng cách khác được hả, có nhất thiết phải dùng cách này không”.
Con Khổng Tước quay đầu sang một bên bộ dạng hờn dỗi, đáng lý ra nó đâu làm ra hạ sách này, chỉ là khi đến nơi nó đứng gáy một buổi mà chả thấy Vũ Tiểu Vũ trả lời nên nó mới ra hạ sách đó.
“Rồi rồi, ngươi cứ như là con gái ấy, hở chút là giận dỗi, ta sai được chưa, ngươi bây giờ trở về phục mệnh được rồi, từ giờ ta sẽ tự mình đi” Nhìn bộ dạng con Khổng Tước Vũ Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói.
Con Khổng Tước gật đầu rồi lại lắc đầu làm cho Vũ Tiểu Vũ chẳng biết nó muốn gì. Thế nên hắn chỉ có thể phỏng đoán:
“Ngươi đừng nói là sẽ theo ta nha”.
Nó gật đầu xem như là đồng ý với lời nói của Vũ Tiểu Vũ.
“Ủa không phải là Khổng Tiểu Lam nàng ta chỉ cho ngươi đưa ta đi thôi sao, bây giờ lại đi theo luôn là sao, với lại ta đâu nghe nàng nói là tặng ngươi cho ta”.
Vũ Tiểu Vũ kinh ngạc nói nhưng lúc này đáp lại lời nói của hắn chỉ là sự im lặng không thèm quan tâm của con Khổng Tước.
Khi hắn đang không biết phải làm sao thì con Khổng Tước dùng cái miệng của nó cắn vào ngón tay của Vũ Tiểu Vũ khiến máu chảy ra, lúc hắn đang định quở trách con Khổng Tước thì một giọng nói của thiếu nữ vang lên trong đầu hắn:
“Khổng Tiểu Lam tiểu thư phân phó ta làm tọa kỵ cho ngươi, nên ta không thể quay lại, ta đã truyền tin về cho Tiểu Thư biết ý định của ngươi, có vẻ nàng không có ý kiến”.
Vũ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn con Khổng Tước nói:
“Không ngờ ngươi đúng là giống cái, cơ mà sao ngươi có thể nói chuyện?”.
Giọng nói lại vang lên:
“Hừ, ngươi bới nham nhỡ được không, không có một chút phông độ của đàn ông là gì, chuyện ta có thể nói được vì đơn giản là ta với ngươi đã ký khế ước nên ta có thể thông qua thức hải mà trao đổi với ngươi”.
“Thế tại sao bây ngươi mới làm, ngươi có biết là mỗi lần nói chuyện với ngươi rất khó khăn không, thiệt là”. Vũ Tiểu Vũ buồn chán nói
“Ngươi ý kiến à, đơn giản là ta không thích ký khế ước với ngươi, ta không muốn làm nô lệ, lệ thuộc vào tên yêu đuối như ngươi, nhắc cho ngươi nhớ đây là kế ước bình đẳng, ngươi chết cũng không đồng nghĩ là ta sẽ chết, nên ngươi đừng có mà ý định sai khiến ta như nô lệ của ngươi”. Giọng của con Khổng Tước rất đanh đá.
“Ngươi….thôi được rồi nhìn mặt mũi của Khổng Tiểu Lam ta không thèm chấp nhất ngươi, ngươi gọi là gì”. Vũ Tiểu Vũ có cảm giác bất lực nói với nó
“Xì, không thế thì ngươi làm gì được ta, ta không có tên chính thức nhưng bình thường Tiểu Thư hay gọi ta là Tiểu Linh”. Nàng bĩu môi nói với hắn.
“Thế từ giờ gọi ngươi là Tiểu Linh nhé”. Vũ Tiểu Vũ nói với vẻ thương lượng.
“Tùy ngươi, dù sao cũng không quan trọng ”. Tiểu Linh đồng ý chấp nhập hắn gọi như thế
“Thế Tiểu Linh ngươi có thể nó cho ta biết nếu như ta đem ngươi theo liệu có chuyện gì với ngươi không, Nhân Tộc bọn ta rất nham hiểu khó mà nói trước được đều gì”. Vũ Tiểu Vũ nhìn con Khổng Tước tức Tiểu Linh lo lắng nói, thật ra có một con tọa kỵ hắn cũng rất thích nhưng nếu vì thế mà Tiểu Linh xảy ra chuyện thì hắn cũng không biết ăn nói với Khổng Tiểu Lam như thế nào.
“Tuy ta sống mới được trăm năm nhưng ta cũng biết rất nhiều chuyện, chuyện Nhân Tộc ngươi nham hiểm thì ta biết. nếu không phải thế thì tổ tiên bọn ta đã không chịu thiệt thòi từ các ngươi, nhưng ngươi yên tâm chuyện tọa kỵ thì bọn người đó ai cũng có ta chỉ sợ là ngươi rất có thể bị bọn họ cướp tọa kỵ mà thôi, bởi vì không phải ai cũng có thể có được một đầu toạ kỵ yêu thú đâu”. Tiểu Linh nhẹ giọng nói.
Vũ Tiểu Vũ trầm ngâm khi nghe Tiểu Linh nói, đúng vậy bây giờ tu vi hắn tuy là Trúc Cơ nhưng trước mặt các thiên tài từ các gia tộc và các lão quái thì không là gì trong mắt họ, nếu nhưng bọn chúng không yêu thích thì thôi, một khi yêu thích thì làm sao chống lại đây, lại là thực lực lúc này đây hắn rất khao khát có thực lực làm cho tâm tính hắn trở nên kiên định hơn lúc nào hết.
“Tiểu Linh! Ngươi có biết cách nào để che dấu ngươi không”.
“Theo như ta biết thì chỉ có một cách thôi, đó là công pháp của Thú Sư Tông, một tông môn với tư cách là một kẻ đều khiển thú mới có thể làm được, đây là kẻ địch của toàn thể Thú Tộc gặp là giết” Tiểu Linh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thế phải ở lại đây tìm cách thôi, nhưng không sao ta cũng định ở lại đây tu luyện, Tiểu Linh ngươi biết chỗ nào có thể trách được Yêu thú không”. Vũ Tiểu Vũ nghe Tiểu Linh nói thế âm thầm quyết định.
“Thật ra khu vực gần ranh giới chính là nơi sắn bắt Yêu Thú của Nhân Tộc rất ít Yêu Thú ở đây trừ một số chỗ có Yêu Vương trấn tọa thì những nơi khác hầu như an toàn ta biết một chỗ rất đẹp ở gần đây để ta dẫn ngươi đến đó, nó là một thác nước rất xinh đẹp bên trong có sẵn thạch động lại có thể nghĩ ngơi, lúc trước ta ra ngoài một chuyến vô tình thấy nó, chỉ là không biết có Yêu Thú nào chiếm đóng hay không thôi” Tiểu Linh lưu loát trả lời.
Sau đó Tiểu Linh hạ một bên cánh cho Vũ Tiểu Vũ leo lên, đợi cho hắn yên vị nàng mới cất cánh bay lên, một canh giờ sau một thác nước xuất hiện trước mặt bọn họ, thác nước hùng vĩ với tiếng nước đỗ ầm ầm, những tia nắng xuyên qua tán cây chiếu vào nó hiện lên cầu vòng bảy màu thật đẹp, làm hắn không khỏi tức cảnh sinh tình mà ngâm thơ:
“Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao Khang bộc bố quải tiền xuyên,
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”
Đây là bài thơ Vọng Lư Sơn Bộc Bố của nhà thơ Lý Bạch hắn được học từ những năm cấp hai nói về việc ngắm thác nước của nhà thơ Lý Bạch, lúc này đây Vũ Tiểu Vũ có thể cảm nhận được cảm giác của Lý Bạch khi đó. Khi đang bồi hồi với những cảm xúc thì giọng nói của Tiểu Linh vang lên như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn:
“Được rồi! Bới văn chương đi chàng trai, tập trung thần thức xem phía trước có Yêu Thú hay có người nào ẩn núp không, thiệt tình không biết ngươi là cái thể loại gì luôn, những lúc như thế này tuy không liên quan đến sinh tử nhưng cũng không thể một chút nghĩ ngơi buông lõng mất cảnh giác được, ngươi biết ngươi đang ở đâu không là nơi sinh hoạt của Yêu Tộc đó. ”.
Vũ Tiểu Vũ bị Tiểu Linh mắng một lèo khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ vội vàng buông thần thức ra dò xét xung quanh, sau khi xác nhận không có bất kỳ yếu tố nguy hiểm nào mới rút thần thức về nói với Tiểu Linh:
“Xung quanh không có gì, có thể đáp xuống rồi”.
Tiểu Linh muộn phiền nói:
“Bây giờ ta biết vì sao Tiểu Thư lại cho ta đi hộ tống ngươi rồi, với kinh nghiệm non nớt của ngươi bây giờ sợ rằng ta đi chưa được bao lâu thì ngươi đã ngậm cười nơi chín suối rồi, thì làm gì có cơ hội mà phát triển trở nên mạnh mẽ mà tranh giành Tiểu Thư với Phượng Thiên Phong đây, thật không hiểu Tiểu Thư chấm ngươi ở điểm nào”.
Việc này ngay cũng hắn cũng không biết, chứ đừng nói là Tiểu Linh nàng. Sở dĩ nàng nói nhiều như vậy chính là vì trước khi đi Khổng Tiểu Lam không ngừng dặn dò nàng nhớ chăm sóc hắn cẩn thận còn nói nhiều chuyện khác với nàng. Nàng thật ra là bạn với Khổng Tiểu Lam từ nhỏ chỉ vì tư chất có hạn nên đến giờ chỉ mới đạt tới ngưỡng Yêu Thú cấp ba kém Khổng Tiểu Lam đến hai bậc. Tuy vậy thực chiến cũa nàng cũng không kém với lại không thể tin tưởng ai khác nên nàng mới được Khổng Tiểu Lam nhờ cậy làm bạn đồng hành với Vũ Tiểu Vũ.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ ngoài xấu hỗ ra còn có một chút hổ thẹn với Khổng Tiểu Lam nàng tuy lạnh lùng nhưng lúc nào cũng lo nghĩ cho hắn, Vũ Tiểu Vũ trịnh trọng nói với Tiểu Linh:
“Cám ơn ngươi đã chỉ dậy, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng tốt của Khổng Tiểu Lam và Tiểu Linh ngươi”.
“Thôi được rồi! Nhiều lời cũng vô ít, hãy dùng hành động để chứng minh rằng ánh mắt của Tiểu Thư không hề sai đi, bây giờ ta dạy ngươi một ít cấm chế phòng bị sau này có gì dùng, nhìn cho kỹ”.
Sau khi đáp xuống thác nước, đi đến trước cửa thạch động bên dưới thác nước Tiểu Linh chỉ dậy hắn bày bố một ít cấm chế, Vũ Tiểu Vũ mới đầu còn khó khăn những sau nhiều lần bày bố cuối cùng cũng làm được một cái cấm chế đơn giản khiến cho Tiểu Linh vui mừng:
“Tính ra ngươi cũng có chút ngộ tính, có thể dạy được, từ giờ ngươi làm gì thì làm đi ta đi tắm một chút”.
Khi nàng rời khỏi, Vũ Tiểu Vũ mệt mỏi ngồi xuống vận khí đều tức, hắn không nghĩ bày cấm chế lại tốn linh lực đến thế, không những vậy tinh thần cũng hao mòn không ít. Từ chuyện Tiêu Dao Tử rồi đến chuyện này làm cho tâm trạng phấn chấn của hắn khi được truyền dạy bị dội một gáo nước lạnh. Hắn nhận ra rằng bản thân mình tâm tư còn quá đơn thuần, chưa có tính cảnh giác, giống như chuyện vừa rồi nếu như không có Tiểu Linh, cứ ngu ngơ ngu nga đi vào rất có thể gặp chuyện chẳng lành may mà chỗ này không có gì nguy hiểm.
Hắn thở dài đưa mắt nhìn Tiểu Linh đang nhảy múa dưới nước không khỏi khăm phục nàng, chắc có lẽ nàng đã trải qua rất nhiều sóng gió nên mới được như ngày hôm nay vì Yêu Tộc khác với Nhân Tộc, bọn họ tranh giành ăn thịt lẫn nhau để mạnh mẽ, để sinh tồn. Hắn nhắm mắt lại định nghĩ ngơi một chút nhưng không ngờ khi mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sập tối, khẽ vặn mình một cái xương cốt kêu răng rắc. Đưa mắt nhìn lại không thấy Tiểu Linh, hắn chẳng biết nàng đã đi đâu.
Bịch.
Ngay lúc này một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống cùng với đó là tiếng Tiểu Linh vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi làm thịt nó rồi tự ăn đi, đừng chừa phần cho ta, bây giờ ta đi nghĩ ngơi đây”.
Vũ Tiểu Vũ lại gần thì thấy đó là một con rắn tầm hai mét, bụng nó đã bị mổ lấy mật. Hắn nhanh chóng lột da, vứt hết nội tạng, sau đó dùng cách nguyên thủy nhất để đốt lửa, mất cả canh giờ hắn mới nướng xong con rắn, khi ăn vào chả thấy có mùi vị gì nhưng vì bụng đói cồn cào mà hắn ăn một cách ngon lành. Sau khi xử lý xong chỗ thịt rắn hắn định tập Phong Thiên Bộ thì giọng Tiểu Linh truyền đến trong đầu hắn:
“Ngươi nhanh chóng tu luyện đi thịt yêu thú rất có lợi với việc tu luyện của Nhân Tộc bọn ngươi”.
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở”.
Sau khi cảm ơn Tiểu Linh hắn nhanh chóng ngồi xuống nhắm mắt tu luyện……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.