Một Hồi Mộng

Chương 11: Gặp Lại Tiêu Dao Tử




Trên bầu trời Tử Mặc Lâm, một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi đang cưỡi trên lưng một con Khổng Tước to lớn, nhìn vào chiều dài của nó ta có thể thấy nó là một con Yêu Thú cấp hai, thiếu niên đang cưỡi nó chính là Vũ Tiểu Vũ.
Hắn lúc này còn đang ngây ngất với tư vị những ngày qua, vì hai cô nàng Uyển Thanh, Mân Côi đêm nào cũng đến cho tới tờ mờ sáng mới về. Có lẽ các nàng biết rất lâu nữa mới gặp hắn nên mỗi lần gặp rất cuồng nhiệt. Đêm qua, ngay cả Khổng Tiểu Lam thường ngày lạnh lùng cũng đến, chỉ là hắn không có làm gì ôm nàng ngủ một giấc tới sáng, hai nàng Uyển Thanh, Mân Côi có lẽ cũng biết chuyện nên đêm đó cũng không đến làm phiền bọn họ.
Tính ra hắn đến Huyền Chân đại lục cũng được nữa năm ròng, nhưng những tháng ngày này đối với hắn chỉ như một cơn ác mộng, tính mạng nhiều lần bị nguy hiếp, hắn phải chống chèo tìm đường sống trong khe hẹp, nếu như không có chút vận may, hắn rất có thể không bước tới ngày hôm nay.
Nhìn con Khổng Tước dưới thân, hắn không khỏi bồi hồi nhớ lại cái ngày mà hắn gặp Khổng Tiểu Mi, khuôn mặt xinh đẹp cùng mùi thơm quyến rũ ngây ngất, có thể nói Khổng Tiểu Mi chính là một nhân tố thay đổi cuộc đời hắn. Nếu như không có nàng và Linh Dược đó hắn có thể cả đời sẽ ngây ngốc trong Hắc Ưng Tộc làm một Yêu Nô. Hắn đang cảm khái thì bỗng nhiên con Khổng Tước chao đảo lắc lư, thì ra bàn tay hắn vô thức vuốt vẻ bộ lông con Khổng Tước làm nó khó chịu dường như muốn hắc văng Vũ Tiểu Vũ xuống đất:
“Này này, xin lỗi ngươi được chưa, chỉ là sơ ý thôi mà, ta mà có việc gì thì Khổng Tiểu Lam cũng sẽ không để ngươi yên đâu”.
Lúc này con Khổng Tước mới chịu yên lặng, thật ra hắn không biết con Khổng Tước này là con cái nên nó không thích người khác vuốt ve bộ lông của nó. Nó là Yêu Thú cấp hai chỉ mới bắt đầu có chút linh trí nên chưa thể nói chuyện nên nó dùng cách này để phản kháng lại sự sàm sỡ của Vũ Tiểu Vũ.
“Haiz, thực lực quá yếu nên ngay cả một con yêu thú cấp hai cũng có thể khi dễ mình trong khí đó minh lại hơn hẳn nó một cảnh giới, sự đời à!”. Vũ Tiểu Vũ không khỏi cảm thán, hắn bây giờ không còn mù tịt nữa, nhìn sự việc có thể biết đôi chút nên việc hắn nhìn ra đẳng cấp của con Yêu Thú cũng là chuyện hiển nhiên.
“Nói cho cùng mình một đường tu luyện toàn nhờ vào đan dược, không có kỹ năng thực chiến, nếu bây giờ gặp phải một tên Ngưng Thần cũng chưa chắc đánh lại hắn, tuy mình có tu vi Trúc Cơ, nhưng kỹ năng chiến đấu lại quá kém, chỉ tu luyện tâm pháp không có tu thêm một bộ công pháp nào, chẳng khác nào thằng cha Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ chỉ có một thân nội công thâm hậu ngoài ra chẳng còn gì”
Càng nghĩ Vũ Tiểu Vũ càng tức âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông lão già Tiêu Dao Tử “lão già này thật không ra gì, một lão già khốn kiếp ngoài truyền lại cho ta bộ tâm pháp ra, không còn bất cứ thứ gì, ngay cả Cửu Dương tháp cũng vậy, bất ta tự mình tìm kiếm nhưng lại không cho ta một chút manh mối nào, đúng là một lão già khốn nạn mà”.
Đúng lúc này một giọng nó vang vọng trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ.
“Tiểu bối vô tri, ngươi không biết tôn trọng trưởng bối một chúng nào hả, hở một chút là mắng chửi không biết ngượng miệng sao”.
Vũ Tiểu Vũ hết hồn ngó xung quanh tìm kiếm.
“Không cần tìm ta ở ngay bên trong thức hải của người”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ bất đầu dung nhập vào trong thức hải thì thấy một lão già ở bên trong đó, chẳng phải ai khác chính là lão già khốn kiếp Tiêu Dao Tử. Hắn thầm trách bản thân quá sơ ý cứ một mực tin tưởng mà không một chút phòng bị, hắn tự dặn lòng sau này bất cứ chuyện gì cũng phải suy sét cho thấu đáo rồi mới quyết định tuyệt nhiên không thể mềm lòng được an toàn là trên hết.
Vũ Tiểu Vũ kinh nghi nói:
“Chẳng phải ngươi đã tiêu tán vào hư không lúc truyền thừa cho ta rồi sao hay là ngươi lừa gạt ta định thừa cơ muốn đoạt xá”.
“Cái này….ta biết ngươi còn thiếu khuyết nhiều thứ, luồng tâm thức lại sắp sữa phi tan, nên mới phong ấn một đoạn ký ức này, sau khi kích hoạt nó xong ta sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian này”.
“Lão già! Lần này ta có thể tin ngươi được không? Thế tại làm sao bây giờ nó mới được kích hoạt?”.
“Cái này là do ngươi thôi, nếu như ngươi không bất kính mắng chửi ta thì đoạn kí ức sẽ không được kích hoạt ”.
“Còn có chuyện như thế? Nói như vậy thì ta có thể sẽ không biết đoạn kí ức này, thì chẳng phải ngươi phong ấn cũng vô ích sao”.
“Hhaha, Ngươi chắc chăn sẽ mắng chửi ta, chuyện này ta đã tính trước rồi”.Tiêu Dao Tử tự tin cười nói
“Cái gì? Lão già! ông cũng qua biến thái đi ”. Vũ Tiểu Vũ kinh ngạc la lớn.
“Ngươi bớt bất kinh với ta đi, nếu không phải người là người duy nhất có thể tiếp nhận truyền thừa với cái thấy độ thối nát này của ngươi thì ta đã cho ngươi hồn phi phách tán rồi. Hừ….”.Dừng một chút Tiêu Dao Tử nói tiếp: “Thứ nhất để ngươi có thể tồn tại ta sẽ truyền cho ngươi hai tuyệt kỹ trốn truy tung của bổn tông, là Phong Thiên Bộ có thể giúp ngươi ngày đi trăm dặm và Ẩn Khí Thuật có thể giúp ngươi trốn tránh dò xét của cường giả, trên ngươi nhiều nhất là ba cảnh giới, còn tùy thuộc vào thần thức của hắn mạnh hay yếu nữa. Thứ hai ta sẽ truyền cho người một bộ chưởng để ngươi có thể bảo toàn tính mệnh gồm hai thức: thức thứ nhất Đoạn Mạch Chưởng, thức thứ hai Đoạn Hồn Chưởng nếu không phải là tử địch tuyệt đối đừng dùng vì một khi dùng không thể không chết”.
Khi nghe Tiểu Dao Tử nói, Vũ Tiểu Vũ hết sức vui mừng những lo nghĩ trước đó cũng quăng vào một góc, bây giờ hắn chỉ cần bấy nhiêu thôi:
“Lão tiền bối! ngươi nhanh truyền cho ta đi”.
“Hừ, bây giờ biết tôn kính ta rồi hả thằng nhóc”. Tiêu Dao Tử lạnh giọng nói
“Lão tiền bối người nó gì thế, ta lúc nào mà không tôn trọng người”. Vũ Tiểu Vũ xấu hổ nói.
“Được rồi ngươi như thế nào ta biết rõ, bây giờ ta sẽ diễn luyện mỗi thứ một lần, ngươi cứ chăm chú mà nhìn, học được bao nhiêu cũng là do ngộ tính của ngươi, đoạn kí ức này sẽ nhanh chóng tiêu tan bởi vì trước đó luồn tầm thức của ta cũng gần như không còn nguyên vẹn chỉ có thể phong ấn được bấy nhiêu thôi, còn lại phải do ngươi sau này cố gắng rồi.”
Bây giờ bắt đầu!
“Phong Thiên Bộ được lão tổ đời thứ hai sáng tạo, sau khi nghiên cứu thuật phi hành đã cải biến lại thành công pháp này, vận khí chuyển linh lực xuống lòng bàn chân làm cho hai chân lơ lững trên không, cách mặt đất một đoạn rồi dụng lực từ lòng bàn chân bước di chuyển, đó là nguyên lý của nó” Tiểu Dao Tử vừa nói vừa diễn luyện cho Vũ Tiểu Vũ xem, chỉ thấy hắn thoát ẩn thoát hiện, mới được một vài phút mà Tiểu Dao Tử đã đi được cả mười dặm trong thức hải, đợi cho hắn tiêu hóa những thứ đó xong Tiêu Dao Tử tiếp tục diễn luyện Ẩn Khí Thuật cho hắn xem.
“Ẩn Khí Thuật là do lão tổ đời thứ năm vô tình sáng tạo ra, nguyên lý của nó là tạo ra một màn sương mỏng, có tần suất khác nhau liên tục thay đổi làm cho người dùng thần thức không thể cảm nhận, duy trì nó hơi tốn linh lực, lấy linh lực làm gốc vận chuyển linh lực liên tục khắp cơ thể, linh lực sẽ theo lỗ chân lông mà tiết ra ngoài tạo nên một màng sương… ngươi đã nhìn rõ chưa”. Khi lời nói hắn chấm dứt một màn sương mù bao bọc quanh bản thân Tiêu Dao Tử cho dù Vũ Tiểu Vũ với tư cách là chủ nhân của nơi này cũng không cảm nhận được.
Lão nhìn thấy Vũ Tiểu Vũ gật đầu mới bắt đầu diễn luyện bộ chưởng pháp.
“Về bộ chưởng ba thức sẽ đánh trực tiếp vào thân thể bên trong thức hải của người để ngươi cảm nhận, ngươi yên tâm nó chỉ là diễn luyện thôi sẽ không có tác dụng gì”.
Vũ Tiểu Vũ nghe Tiêu Dao Tử nói lo lắng hỏi:
“Ngươi xác định sẽ không có việc gì”
Tiêu Dao Tử nhìn hắn nói:
“Thế người có học hay không”.
“Học…” Vũ Tiểu Vũ khó khăn nói.
“Thức thứ nhất Đoạn Mạch Chưởng, người vận chuyển linh lực thông qua dương mạch sao đó nén Dương lực ở lòng bàn tay chưởng vào đối phương, kinh mạch khô hết không thể nào cứu chữa”.
Đúng vậy trong cảm nhận lúc này của Vũ Tiểu Vũ kinh mạch toàn thân hắn nóng lên, máu cơ hồ bị thiêu đốt, ngay cả trái tim cũng khó mà thoát khỏi nguy cơ.
“Thức thứ hai Đoạn Hồn Chưởng vận chuyển linh lực thông qua âm mạch nén âm lực ở lòng bàn tay phát chưởng, kình lực của chưởng pháp sẽ từ xa đánh thẳng vào hồn phách đối phương khiến cho đối phương hồn phi phách tán, hai chưởng này tuyệt đối không dùng một khi dùng là tuyệt đối phải chết nếu không thì ngươi khó bảo toàn tính mạng, chuyện về Tiểu Dao Tông còn tồn tại tuyệt đối phải giữ kín…”
Hai chưởng đánh xong Vũ Tiểu Vũ liền từ trong thức hải trở lại bầu trở Tư Mặc Lâm trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng nói của Tiêu Dao Tử. Lúc này hắn vỗ vỗ lên người Khổng Tước nói:
“Gần tới chỗ giáp ranh của Nhân Tộc và Yêu Tộc thì cho ta xuống, ngươi trở về phục mệnh được rồi”.
Con Khổng Tước lắc lắc cái đầu dường như nó không chịu nghe lời của Hắn.
Vũ Tiểu Vũ lại vỗ vỗ vào mình nó nói:
“Ngươi cứ yên tâm, Khổng Tiểu Lam nàng sẽ không trách tội ngươi đâu, cứ bảo là ta quyết định như vậy”.
Nó nhìn Vũ Tiểu Vũ một chút rồi gật gật đầu dường như chấp nhận lời nói của hắn.
“Được rồi, bây giờ ta nhắm mắt nghĩ ngơi, khi nào đến thì ngươi hãy gọi ta”. Vũ Tiểu Vũ lại ra lệnh cho nó, lần này nó không dị nghị gì gật đầu đồng ý.
Sau khi dặn dò con Khổng Tước, Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng dung nhập vào thức hải, lúc này hắn cẩn thận dò xét khắp mọi ngõ ngách trong thức hải nhưng lại không tìm ra chúng mảnh mối nào hình bóng của Tiêu Dao Tử. Hắn có chút yên tâm nhưng lại phân vân vì chuyện Ẩn Khí Thật "có lẽ Tiêu Dao Tử vẫn còn đang ở đây cũng nên" gạt hết qua một bên, hắn bắt đầu diễn luyện lại tất cả những thứ học được từ Tiêu Dao Tử, bắt đầu từ Phong Thiên Bộ, Ẩn Khí Thuật, Hai thức chưởng pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.