Hắn gượng đứng lên, ho khan vài tiếng rồi tìm chỗ phơi đồ. Hắn vừa cười vừa lẩm nhẩm một mình, đi vòng ra phía bên đống củi. Tìm vài thanh tre khô để hong quần áo, hắn cẩn thận xếp đồ lên giá tre rồi mới quay vào. Chợt Minh Tiến tròn mắt nhìn về một góc khuất phía sau đống củi. Chỉ thấy nơi đó xuất hiện những cây cỏ cao chừng hai gang tay, toàn thân màu tím, lá màu vàng như lá cây úa. Trên ngọn cây còn có ba bốn chùm quả đỏ mọng. Minh Tiến lẩm bẩm, vội vã chạy tới bên cạnh.
- Thủy Tiên Thảo!
Thủy Tiên Thảo là loại thảo dược quý, toàn bộ thân, rễ, lá đều có tác dụng rất tốt trong việc luyện đan dược. Cho dù là cây khô héo hay cây tươi thì giá trị của nó vẫn không đổi, ước trừng mỗi cây có giá lên tới cả trăm ngàn linh thạch. Thủy Tiên Thảo không có nơi sinh tưởng cố định, nó có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. Nhiều điển tịch còn coi Thủy Tinh Thảo là tiên thảo, tương truyền chúng có thể tu luyện mà biến hóa ra hình dạng tiểu hài đồng. Là hạt giống cỏ tiên thất lạc từ Tiên giới xuống, Thủy Tinh Thảo được giới tu tiên săn đón như bảo vật. Không chỉ tu chân giả, thậm trí là cả yêu thú, ma thú cũng thèm muốn có được nó. Nếu như Vạn Niên Linh Dịch là thứ xa xỉ với tu chân giả để hồi phục toàn bộ chân lực, thì với giới yêu thú nó cũng có giá trị tương tự, thậm trí còn cao hơn. Thủy Tinh Thảo không những hồi phục chân lực, nó còn có thể giải được bách độc, trị trương rất tốt. Trước đây vốn Thủy Tinh Thảo có rất nhiều, nhưng sau khi giới Yêu – Ma tu để lộ ra tin tức thì nó bị săn lùng dữ dội. Thậm trí cây non chưa quá hai đốt tay cũng đã có người tìm hái. Tu chân giả không thể trực tiếp nhai sống như yêu thú mà phải qua luyện đan mới có thể dùng, đơn giản là trong nó cũng là chất độc kinh người.
- Những cây cỏ này ít nhất cũng đã sống được ba bốn năm, thật là may mắn ình!
Hắn tự nói một mình, sau đó cẩn thận vạch cỏ mà nhổ từng cây cỏ kia lên, cẩn thận cho vào hộp trữ vật để chúng không bị héo. Sở dĩ nói vậy vì kì sinh trưởng của Thủy Tiên Thảo không dài như Tuyết Sâm hay Vạn Niên Hà Thủ Ô. Từ lúc này mầm, lớn lên cho tới lúc phi thiên chỉ vẻn vẹn kéo dài năm năm. Thủy Tiên Thảo không héo úa hay lụi tàn, nó chỉ dần dần khô lại rồi tự động bay lên theo gió, toàn thân tự tán thành hàng ngàn mảnh nhỏ mà bay đi. Nếu thuận lợi, mỗi mảnh đó có thể mọc thành một cây Thủy Tiên Thảo mới.
Minh Tiến chăm chú tới những cây thảo dược, bỏ quên mọi sự xung quanh. Hắn không hề nhận ra từ phía xa, có một đám bụi mù đang nhằm hướng hắn mà lao tới.
Trong đám khói bụi ấy là hai thân mãng xà lớn, thân hình khổng lồ ấy khẽ uốn lượn, lướt như bay trên nền rừng. Cho tới khi cách căn nhà nhỏ một quãng ngắn, hai mãnh xà chợt dừng lại, hai luồng quang mang trắng bạch nối tiếp nhau lóe lên trong bụi mù. Khi đám bụi tan đi phần nào, chỉ thấy hai mãng xà lớn đã biến mất, thay vào đó là hai thiếu nữ trẻ tuổi. Thiếu nữ lam y phủi phủi bụi trên váy mình, sau đó quay sang thiếu nữ bạch y mà nhặt đi mấy là cỏ tươi còn vương trên đầu nàng ta. Thiếu nữ bạch y dường như không chú tâm lắm, mắt vẫn chăm chú hướng về phía căn nhà. Thiếu nữ lam y cười hì hì mà hỏi.
- Muội đang tìm hắn sao?
Thiếu nữ bạch y thản nhiên gật đầu.
- Tỷ, muội muốn ghé qua đó xem thương thế hắn ra sao rồi chúng ta đi tiếp. Dù sao cũng đã kiếm được một cây Thủy Tiên Thảo nữa cho tiểu thư rồi!
Thiếu nữ bạch y nói, từ túi trữ vật bên eo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra bên trong một cây Thủy Tiên Thảo, tuy nhiên nó chỉ cao chưa đầy một gang tay. Thiếu nữ lam y nhìn tới, thở dài.
- Cây Thủy Tiên Thảo này xem ra chưa đủ độ tuổi, chỉ sợ không mang lại nhiều tác dụng cho tiểu thư!
- Ai… Muội biết chứ, nhưng thực sự trong rừng Trác Lâm này chẳng còn mấy nơi chúng ta chưa tìm kiếm qua!
Thiếu nữ lam y gật đầu, sau đó cười mà nói.
- Chuyện đó để sau đi, ta cũng muốn tới xem nam nhân nọ thương thế ra sao rồi!...
Hai nữ nhân này đều là thú nhân tu tiên, chính là cặp mãng xà đã cứu Minh Tiến lúc trước. Đáng lẽ, theo như lời tiểu thư hai nàng dặn, hai nàng không nên tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào trước khi tu luyện đại thành. Sở dĩ có điều này là vì hai nàng đều là thú nhân, thêm nữa xà nhân máu huyết vốn âm hàn, thường bị thu hút bởi những người có máu huyết nhiệt dương, hay nói rõ hơn là những tu chân giả là nam nhân đã kết đan. Âm dương gần gũi khiến xà nhân dễ trễ nải tu luyện, bỏ qua cơ hội thăng tiến; hay nói rõ hơn là xà nhân sẽ bị ám ảnh về nam nhân nọ, cũng coi như đã tạo ra một tâm ma khó bỏ. Nhưng lần trước họ vô tình nhận ra khí tức hắn, cả hai đều cảm thấy hắn rất kì quái, thân mình mang theo một khí tức bất đồng khiến hai nàng vừa kinh sợ lại vừa thích thú. Hắn vừa tỏa ra khí tức nam nhân nhiệt dương, vừa tỏa ra khí tức lạ đầy uy áp.
Hai thiếu nữ vừa đi vừa đùa nhau khúc khích một hồi, cho tới khi tới gần ngôi nhà mới tạm dừng. Thiếu nữ lam y cất tiếng.
- Có ai ở nhà không?... Chúng ta là người qua đường, chỉ xin chút nước uống rồi rời đi ngay!
Không có ai đáp lời, chỉ có một lời truyền âm thẳng tới đầu hai người.
-“ Ta đang bận chút việc, trong nhà có nước, xin cứ tự nhiên!”
Hai thiếu nữ ngạc nhiên nhìn nhau, khẽ cau mày. Người lần trước hai nàng nhờ chăm sóc nam nhân lạ mặt là cường nhân, không hề biết truyền âm. Còn người này… Thiếu nữ bạch y định lên tiếng, nữ lam y đã lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
- Đa tạ!
Miệng tuy nói vậy nhưng cả hai lại rón rén, nhón chân tìm kiếm kẻ vừa truyền âm. Minh Tiến nghe có người gọi, cũng chỉ đáp lấy lệ. Tâm tư hắn lúc này để cả trên mười hai cây Thủy Tiên Thảo nằm ngay ngắn trong hộp trữ thảo, ánh mắt có chút hân hoan. Hai thiếu nữ kia thì nhón chân tới ngay phía sau lưng hắn, cách đó không xa mà nhìn tới. Trên má hai thiếu nữ thoáng hồng lên, ánh mắt dường như có chút mê đắm. Cả hai chỉ thấy nam nhân trước mặt bán thân lõa thể, lưng trần đang quay lưng về phía hai người được ẩn hiện bởi mái tóc dài để xõa, nổi bật nhất trên lưng y là một vết bớt màu tím lớn. Cả hai đều không thấy mặt hắn nhưng ánh mắt lại trở nên si ngốc, mê đắm lạ thường. Nam nhân trước mặt từ thân thể toát ra một luồng Nhiệt Dương mạnh mẽ khiến cả hai nàng nhất thời ngây dại, không tự cưỡng lại nổi mà tự theo bản năng của xà nhân, chạy ù tới.
Minh Tiến vẫn đang mải mê đắc thắng với đám Thủy Tiên Thảo, tới khi nhận ra có người đang chạy đến thì giật mình, quay người lại nhưng quá muộn. Hắn chỉ thấy có hai bóng nhân ảnh, một trắng một lam lao thẳng tới người hắn, xô hắn ngã ngửa trên đất. Gáy hắn đập xuống nền đất khiên mắt hắn có chút hoa lên. Hai thiếu nữ thì vồ lấy hắn, tay chân nhất nhất quấn chặt lấy hắn như đỉa đói bám máu ngon. Hai khuôn mặt ấy đỏ bừng, thi nhau cọ cựa lên cổ hắn, miệng rên tỉ những thanh âm khe khẽ đầy khoan khoái. Phải mất một lúc, hắn mới gượng dậy nổi, hắn ngạc nhiên hết cỡ vì trong lòng hắn lúc này xuất hiện hai thiếu nữ lạ mặt, điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là hai thiếu nữ nọ mặt mày đều ửng đỏ, miệng không ngừng rên rỉ những thanh âm tiêu hồn. Minh Tiến cau mày. “Hai người này trúng xuân dược hay sao?...”.
Hắn gắng ngồi lên, xếp bằng, nhẩm lại Vô Thần rồi vận chân lực, nhẩm phát quyết Liên Đăng Phổ Độ. Nhẩm xong, hắn mở mắt coi lại hiện trạng, nhưng thần thái hai thiếu nữ kia vẫn không khá hơn chút nào, thậm chí ánh mắt hai nàng ta còn càng thêm si dại hơn khiến hắn càng thêm luống cuống. Minh Tiến vận chân lực lên mắt, con ngươi lập tức xẻ dọc, thanh quang đại thịnh nhìn tới cả hai người. Lúc ấy ánh mắt hai thiếu nữ thoáng ngây ra một chút, sau đó a lên một tiếng thất thanh vội lùi lại. Cả hai thấy hắn đang để ngực trần, y phục hai người cũng có chút xộc xệch nên càng xấu hổ, vội chỉnh trang lại. Minh Tiến thở phào, vội hỏi lại.
- “Hai người tại sao lại lao vào ta như vậy? Không lẽ hai người trúng xuân dược hay sao?”.
Hai thiếu nữ bẽn lẽn nhìn nhau, sau đó bạch y nói, giọng điệu nghe như tiếng muỗi kêu.
- Ngươi… ngươi cũng là thú nhân, lẽ nào không biết?
-“ Ta là thú nhân? Ha ha ha…”.
Hắn làm ra động tác như đang cười to khiến hai thiếu nữ kia mặt càng thêm đỏ, lam y nói.
- Ngươi còn giả bộ, vừa rồi ngươi đã hiển lộ thú nhãn đó thôi… Chúng ta đều là xà nữ, mà xà nữ thì bị Nhiệt Dương chân khí mê hoặc… vừa rồi… vừa rồi bị Nhiệt Dương chân khí của ngươi thu hút… nên… nên…
Nàng càng nói càng thấp giọng, hắn thì cười xòa, đứng lên phủi bụi đất rồi tiến vào nhà trong. Hai thiếu nữ lén nhìn theo, sau đó cũng phủi bụi mà tiến vào sau hắn. Minh Tiến mặc lại y phục cẩn thận, sau đó mới quay người đi ra bàn gỗ, nơi hai thiếu nữ kia đang ngồi. Hắn vươn tay buộc tạm mái tóc dài lên, sau đó mới ngồi xuống. Hai thiếu nữ thoáng giật mình, run run nói.
- Ngươi… là ngươi sao?... Sao thương thế lại có thể lành nhanh tới như vậy được?
- Minh công tử, ta đã về rồi đây… Hà hà, hôm nay ta bắt được vài con thỏ, lát nữa sẽ cho công tử một phen mở rộng tầm mắt…
Tiếng Thông Bác truyền từ ngoài sân vào, giọng điệu vô cùng cao hứng. Tới khi y vào nhà, thấy trong nhà xuất hiện thêm hai thiếu nữ thì khẽ gãi gãi đầu, sau đó ồ lên mà nói tiếp.
- Ồ, là hai vị cô nương bữa trước!
Minh Tiến ngạc nhiên, nhìn tới hai người, hắn thấy cạnh chân hai người là hai gùi thuốc nhỏ, vì thế cũng kinh ngạc không kém mà hỏi lại.
- “Là hai cô... hai cô cứu ta sao?”.