Mộng Tu Tiên

Chương 197: Thanh Long Tự






Trước Thanh Long tự trước nay đều để một cái đỉnh đồng lớn cho khách vãn tự thắp hương, nhưng khi Long Nữ tiếp nhận thì nàng lại thay nó bằng một cái đỉnh đá lớn, bên trong chứa đầy thứ nước có màu xanh ngọc. Bất cứ ai bị thương, chỉ cần tới đây thành tâm bái lễ rồi lấy chút nước uống vào, hoặc bôi lên vết thương thì thương thế tức thời thuyên giảm, bệnh tật dần dần thoái lui. Điều làm dân chúng Phàm Thành kinh sợ nhất chính là đỉnh đá nọ, hễ thứ nước thuốc kia vơi đi chút nào thì chỉ trong chốc lát, nó lại tự đầy tới tận mép đỉnh.
Hậu viện Thanh Long tự, trong một cái hồ sen, giữa tiểu đình là một bàn đá lớn. Trên bàn đá nọ bày biện một bộ ấm trà tinh xảo, cạnh đó còn có cả một chiếc khay nhỏ chứa chút đồ điểm tâm. Cạnh bàn là một nữ nhân thân vận y phục màu thiên thanh, nàng ta dùng một tấm kim sa che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đen tròn đầy mị lực, hàng mày phượng cong vút. Cặp mắt mị hoặc ấy lúc này hơi nhíu lại, ánh lên sự suy tư pha lẫn chút u sầu. Nữ nhân thoáng giật mình khi từ sau lưng cất lên giọng nữ nhân.
- Tiểu thư, chúng ta về rồi!
Hai nữ nhân khác vừa vặn tới sau lưng nàng mà nói, một người mặc bạch y, người còn lại mặc một bộ lam y. Dáng người cả hai đều xinh xắn, khuôn mặt trái xoan cùng má lúm đồng tiền khiến cho người ta muốn ngắm nghía mãi không thôi. Nhìn vào ngũ quan cùng dáng điệu, ước chừng hai người chỉ khoảng mười bốn mười lăm là cùng. Nữ bạch y thấy nữ nhân trong tiểu đình hơi giật mình, tức thì cười hì hì tiến tới đấm bóp vai cho nàng ta, cười mà nói.
- Tiểu thư lại nhớ tới cô gia sao?
- Tầm bậy nào…!
Nữ nhân che mặt lắc đầu mà nói, dường như môi nàng đang mỉm cười. Thiếu nữ lam y thấy vậy thì nháy mắt với thiếu nữ bạch y, cũng cười hì hì mà nói.

- Tiểu thư đừng chối nha, từ lúc người nhận được tin từ Thanh Đồng Khóa. Chúng ta đều thấy người càng lúc càng lạ a!
Nữ nhân che mặt khẽ véo mũi thiếu nữ lam y, nói.
- Thanh Nhi, em càng ngày càng nhiều chuyện rồi. Không tốt cho việc tu luyện của em đâu đó!... Đúng rồi, sao lần đi hái thảo dược này các em lại về chậm hơn thường lệ vậy?
Thiếu nữ bạch y thấy tỷ tỷ bị véo mũi thì khẽ che miệng cười khúc khích, sau đó mới đáp.
- Tiểu thư, trên đường về bọn em có gặp một nam nhân trọng thương, vì vậy mà về đây trễ một chút!
- Nam nhân?... A, không nên nha hai em. Hiện tại giờ hai em vẫn chưa thể hoàn toàn hóa thân, việc nam nhân càng ít đụng chạm tới càng tốt a!
Thiếu nữ bạch y má thoáng hồng lên, thiếu nữ lam y thì cười hì hì mà đáp.
- Tiểu thư yên tâm đi, lúc nào người đi theo cô gia thì lúc đấy bọn em xin đi theo người… Chỉ sợ… chỉ sợ người không cho bọn em theo hầu cô gia mà thôi!
- Ai,nha đầu này… Em thật là… Thôi, mau vào cất dược vật đi. Ta có làm một ít màn thầu trong bếp đó, ăn rồi mau mau nghỉ ngơi chút đi!
Nữ nhân che mặt khẽ lắc đầu mà nói, sau đó đứng lên khẽ đẩy lưng hai thiếu nữ rời đi. Chờ hai nàng đi rồi, nữ nhân che mặt mới lắc đầu thở dài, tự nói một mình.
- Ta tới nơi này cũng đã gần bốn năm rồi, tin từ Bạch Hổ muội nhận được cũng đã hơn ba năm… Không biết bao giờ ta có thể rời khỏi nơi này?
Đang trầm tư, chợt nàng giật mình khi có tiếng nữ nhân từ bên kia bờ hồ vọng tới.
- Tiểu thư, người nói người làm sao nhận ra được cô gia?
Thiếu nữ bạch y nói, trên tay đang cầm và trên miệng vẫn đang mải mê gặm một cái màn thầu lớn. Vì thế mà giọng nàng trở nên ồm ồm, không rõ nét. Điều này khiến nữ nhân che mặt phì cười một hồi, sau đó mới nói vọng sang.
- Thanh Đồng Khóa đã nhận tinh huyết của chàng ta, chỉ cần tới gần đúng người tự khắc có phản ứng!
- Vâng… Thế lần tới ra ngoài, tiểu thư để tỷ muội chúng em mang theo Thanh Đồng Khóa đi. Biết đâu chúng em lại mang được cô gia về cho tiểu thư!
Nữ nhân che mặt gật nhẹ, ánh mắt trìu mến nhìn sang bên kia hồ, nơi hai thiếu nữ đang đùa nghịch, tranh nhau mấy cái màn thầu…
Rừng Trác Lâm, trong căn nhà nhỏ,hắn lúc này đã có thể rời giường, gắng gượng đi lại dù thân thể nhiều nơi vẫn còn truyền đến chút đau đớn. Vết thương giữa ngực sớm đã liền da, tuy nhiên nơi ấy lại xuất hiện một cái bớt màu tím, thi thoảng vẫn nhói lên khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết, tuy bên ngoài coi như đã lành lại, nhưng bên trong thì còn cần thêm một thời gian nữa mới có thể khôi phục phần nào. Chiêu thương của Ngân Nguyệt đâm hắn mới chỉ dùng chưa tới ba thành chân lực của nàng, nếu không hắn đã sớm táng mạng. Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy đầu óc một phen quay cuồng. Oán, hận, nộ, bi… tất cả đều dồn lên như cơn sóng lớn ập tới hắn. Minh Tiến vội vã nhẩm Vô Thần, sau đó gắng bước ra bên ngoài quan sát.
Chỉ thấy đây là một ngôi nhà nhỏ, được quây lại trong một dải đất trống bằng những hàng rào tre nứa, xung quanh là cỏ xanh um tùm. Cạnh nhà là một cái giếng nước bé được dựng lên bởi các lớp đá xếp chồng. Bên trái còn có cả một vườn rau nhỏ, trồng một ít củ cải xanh cùng vài cái bắp cải. Giữa sân, Thông Bác – tên nam nhân kia - vẫn đang miệt mài chẻ đống củi lớn. Từng tiếng chát chát, rèn rẹt của những cây củi khô bị chẻ ra vẫn đều đặn vang lên. Hắn quan sát Thông Bác chẻ củi, thầm ngạc nhiên vì y không hề đổ lấy một giọt mồ hôi, thêm nữa y chẻ những thân củi ta rất nhàn nhã, cứ như thể y đang chặt cây chuối vậy. Hắn tò mò, vận chân lực lên mắt, đảo qua thân thể Thông Bác một lượt. Chỉ thấy trong thân thể có những luồng linh khí vận chuyển, xong cơ thể y không hề sản sinh ra chúng mà là lấy trong tự nhiên, dùng xong thì lại thải ra khỏi cơ thể. Minh Tiến cau mày.
- “Thông thúc, người biết cách thổ nạp linh khí, tại sao không giữ lại cho riêng mình mà lại trả lại bên ngoài vậy?”.
- Hà hà… Công tử, ta đã nói ta chỉ là một cường nhân, không có căn cốt tu luyện… Một kẻ không căn cốt thì làm sao trở thành một tu chân giả đây?... Trừ khi…
Thông Bác tay vẫn đều đều chẻ củi, trên mặt thoáng có chút trầm tư. Minh Tiến thấy vậy lại càng tò mò.
- “Trừ khi làm sao?”.
- Trừ khi có một lượng lớn đang dược để sử dụng, đan dược sẽ giúp ta có thể hoàn toàn dịch thai hoán cốt… Chỉ có điều, công tử thấy đó, ta là một cường nhân bình thường. Sống dựa vào rừng núi này qua ngày. Cái ăn đôi khi còn bữa đói bữa no, linh thạch đâu mà mua những thứ đan dược đắt đỏ ấy?

- “ Vậy cần những thứ đan dược nào?”.
- Trúc cơ đan… với ta chắc chắn ít nhất cần tới cả chục viên… Những thứ ấy mỗi viên có giá cả trăm linh thạch… Ai…!
Thông Bác ngừng tay, thở dài rồi lại hít một hơi thật sâu như lấy lại tâm tư, chăm chú chẻ cùi tiếp. Minh Tiến cau mày, hắn mò mò trong túi trữ vật. Không may cho hắn, trong túi trữ vật ngoài vài bộ y phục, những đống tiêu phổ cùng cây Bích Ngọc Tiêu thì cũng chỉ còn Thiết Huyết, vài chục linh thạch cùng một ít thuốc trị thương vớ vẩn. Hắn cau mày, thử ngồi xuống vận chân lực. Trong chốc lát, hắn hấp thụ một lượng linh khí lớn từ xung quanh được hút vào vào nội hải bản thân. Luồng kim khí bao bọc kim đan dày đặc trước đây đã tiêu biến không thấy đâu, giờ này chỉ còn lại mỗi kim đan chậm rãi xoay tròn trong nội hải. Hắn thử vận chân lực, dồn nén lên tay định xuất ra phật thủ. Hắn định dùng Như Lai Quyết để giúp Thông Bác, nhưng lúc ấy, một cơn đau đớn lại đánh úp lại khiến hắn rùng mình run rẩy, phun ra một ngụm máu lớn rồi lại ngất đi…
Không biết sau bao lâu, hắn dần dần tỉnh lại. Khẽ dùng ý niệm tìm kiếm, hắn với lấy chiếc hộp gỗ để kính mà đeo lên mắt. Cũng may cho hắn, trước đó cặp kính vốn đã hỏng gọng, vì vậy hắn đành tìm kiếm chút Bạch Hàn Thiết để làm một chiếc gọng mới thay thế. Bạch Hàn Thiết vốn cứng rắn, thêm nữa tự thân có thể tỏa ra hàn khí, nhờ vậy hắn có thể tùy ý cất hay dùng nó từ túi trữ vật. Kim Minh thấy hắn quý cặp kính, vì vậy nàng tìm cách khảm nạm thêm vào nó một linh hồn tiên thú Phi Tiểu Xà. Phi Tiểu Xà chỉ là tiên thú cấp thấp, nhưng bù lại chúng có năng lực trốn chạy cực kì nhanh. Mỗi khi cảm thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm, nó có thể biến mất một cách vô thanh vô tung. Nhờ vậy,dù là gặp tình huống nào thì nó tự biến mất, chạy trốn vào trong túi trữ vật của hắn. Thế nên hắn cần lo lắng tới việc mất kính.
Minh Tiến vươn vai, gắng ngồi dậy. Hắn khẽ bỏ chiếc khăn ướt đang đắp trên trán hắn vào cái chậu gỗ cạnh chân giường, xoay người định bước xuống. Lấy Ngọc Tiêu thay gậy chống, hắn nặng nề cất bước ra gian phòng ngoài.
Phòng ngoài lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng Thông Bác, hắn lại cố gắng đẩy cửa gỗ tiến ra sân. Một luồng sáng chói chiếu tới khiến hắn vội che mắt, phải một hồi lâu sau mới có thể nhìn rõ. Ánh sáng chói lòa nọ chính là ánh sáng từ mặt trời tỏa xuống, hắn nhìn quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng Thông Bác. Giờ đã vào giữa trưa, mặt trời lên cao,nhiệt lượng tỏa xuống càng lúc càng nhiều. Minh Tiến cảm thấy từng đợt hơi nóng ẩm phả tới khiến hắn vã mồ hôi như tắm. Hắn cau mày, hít vào một hơi rồi tiến ra gần phía miệng giếng nhỏ. Hắn tung gầu, kéo lên một thùng nước, vươn hai tay ấp nước lên mặt. Nước mát lạnh khiến hẳn cảm thấy thư thái vô cùng, xách thêm hai thùng nước nữa vào phía chái cạnh đó. Hắn đổ nó vào cái lu nước lớn, chuẩn bị tắm táp một phen. Mấy ngày qua, hắn chưa hề thay đổi y phục, chỉ là lau người qua loa. Mặc dù hắn vốn dịch cân phạt cốt, toàn thân không còn chút tạp chất nào nhưng hắn vẫn có cảm giác rất khó chịu. Cởi bỏ y phục vắt lên cái giá gỗ gần đó, quẳng Ngọc Tiêu qua một bên, hắn lấy gáo dừa dội nước lên khắp người.
Nước lạnh khiến hắn hơi rùng mình, nhưng sau đó lại cảm nhận được sự thoải mái vô cùng. Ào ào, hắn dội thêm ba bốn gáo dừa nữa, sau đó đứng im tận hưởng cảm giác thoải mái vô cùng. Minh Tiến gội đầu, hắn vươn tay tháo bỏ cây trâm gỗ ai đó búi tóc lại cho hắn, để thả xõa mái tóc dài như của nữ nhân. Hắn thoáng có chút khó chịu, nhưng sau đó lại lắc đầu mà múc nước. Hắn nhớ lại mái tóc dài này là Tiểu Sương ép hắn để, Minh Tiến tự cười một mình. Tiếng nước dội lại vang lên thêm một hồi nữa, sau đó nhanh tróng im lặng. Minh Tiến từ chái nhà bước ra, hắn đang cúi đầu thắt lại dải dây lưng của cái quần vải, thân trên vẫn để trần, mái tóc dài đang ướt buông thả sau lưng.
Hắn nhìn xuống bụng mình,cảm thấy có chút ngạc nhiên. Cái bụng mập của hắn dường như đã thu nhỏ đi một phần, thay vào đó là những múi cơ bụng lờ mờ hiển hiện khi hắn gồng lên. Minh Tiến khẽ cười một mình, vỗ vỗ lên nó. Tay hắn vô tình chạm tới vết thương nơi ngực, lập tức một cảm giác đau buốt lại xuất hiện khiến hắn không đứng vững nổi mà khuỵu chân xuống. Hắn cố gắng vận chân lực điều tiết tới chỗ vết thương, mặt khác lặng lẽ nhẩm tới Vô Thần. Thêm một lúc lâu nữa, cảm giác đau buốt ấy mới dần dần thuyên giảm. Trên mặt hắn lúc này thần sắc vô cùng kì quái, trên ánh mắt thì vằn lên những tia máu như phẫn nộ; nhưng trên khuôn mặt hắn thì lại lộ ra nụ cười thê lương. “Quên đi… quên đi mày ạ…Quên hết cả đi…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.