Mộng Tu Tiên

Chương 154: Tiêu Dao Tửu





- Ta… Thôi được, ta nghe lời các đệ!
Nam nhân cao lớn khẽ thở dài nói, quay lại cầm lấy miếng ngọc giản nọ rồi nhẹ nhàng phi thân về phòng mình. Y bỏ lại ba kẻ kia ngồi trên mái, người gầy gò lắc đầu mà nói.
- Ai… lão đại thật cố chấp!
- Tứ đệ, ngươi yên tâm đi. Luyện nhiều rồi, đại ca sẽ cảm thấy hứng thú ngay thôi. Có nam nhân nào lại đi từ chối việc tìm thú vui trên thân thể nữ nhân kia chứ?... Thôi, mau về đả tọa đi, chúng ta cách đây không lâu vừa mới dùng bí pháp để tu luyện trên người nữ nhân họ Triệu. Hấp thụ nội công của cô ta chuyển thành chân lực bản thân không phải chuyện một sớm một chiều.
Nam nhân nọ khẽ nói, người bên cạnh y nghe vậy thì lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối.
- Thật đáng tiếc, một lô đỉnh tốt như vậy lại không chịu an phận, tự tận… Ai… đáng tiếc!
Cả ba người trong lòng mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, nói thêm vài câu rồi ai lại trở về phòng người nấy, trả lại sự tĩnh lặng tuyệt đối cho đêm trăng sáng…
Thanh Điền.
Sáng sớm, khi phía đông chân trời mới chỉ le lói chút ánh sáng, thi thoảng đâu đó vang lên những tiếng gáy sớm của đám gà rừng. Hầu như tất cả các gian nhà trong Thanh Điền đều đã sáng đèn, những tiếng cười nhẹ, tiếng trêu đùa đâu đó lại vang lên, báo hiệu một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Minh Tiến khẽ mở mắt, hắn bước chân xuống giường khỏi tư thế ngồi đả tọa. Khẽ vươn vai vài cái, hắn xỏ giày rồi rảo bước ra ngoài. Minh Tiến khẽ uốn éo tại chỗ, làm ra vài động tác thư giãn, sau đó bắt đầu tập Thái Cực Quyền. Hai tháng nay, hắn đã hình thành cái thói quen chỉ có ở những cụ già này. Nếu như trước đây, chỉ khi nào cần điều hòa chân lực thì hắn mới tập đến, còn không thì đều bỏ qua. Nhưng từ ngày đến nơi này, hắn quá nhàn rỗi nên chẳng biết phải làm gì để giết thời gian rảnh lúc sáng sớm, vì vậy mà nảy ra cái ý tập luyện Thái Cực Quyền. Minh Tiến đã minh bạch, Hoa Hạ này phần nào giống với mấy quyển truyện kiếm hiệp. Tuy nhiên, hắn chẳng mấy khi hứng thú với thể loại này nên chẳng thể phân biệt nổi cái thời này là thời nào. Chỉ đại khái biết sơ sơ qua bát đại tông môn tên là gì, còn đâu các loại võ công chính tông hay võ công chấn phái là gì thì hắn mù tịt.

Bá Ôn đương nhiên nhận ra bài quyên này, vì vậy hay hỏi han hắn về những việc của đạo gia. Khổ một nỗi, hắn có biết mù tịt gì đâu, chỉ gật đầu ậm ừ qua loa cho xong chuyện. Dần dần y thấy chán, cũng lảng dần đi, không nói truyện về việc này với hắn nữa.
Minh Tiến khẽ lắc lắc đầu, không nghĩ ngợi gì nữa mà hoàn toàn tập trung cho bài quyền. Hắn dồn chân lực, vận chuyển chân khí từ kim đan dần dần tới tất cả các bộ vị trên cơ thể. Người đi qua nếu chú ý quan sát, có thể nhìn thấy nhiều điểm sáng vàng đang không ngừng di chuyển trên cánh tay đã được vén ống tay áo lên sát nách. Hai bàn tay hắn lúc này lờ mờ tỏa ra một làn sương màu trắng bạc, cứ mỗi một động tác nâng lên hạ xuống, nó lại để lại một vệt sáng mờ mờ trông rất đẹp mắt.
Cách đó không xa, một thân ảnh nữ nhân mặc áo hồng đang len lén nhìn tới hắn. Nàng ta tên Tiểu Ý, cũng là một thiếu nữ thuộc Ô Nha ty. Tiểu Ý len lén quan sát hắn hồi lâu, sau đó trong lòng càng lúc càng cảm thấy mù mờ, nàng chạy vội về căn nhà phía bắc thôn. Đẩy cửa bước vào, sau đó mau chóng đóng cửa lại rồi nhanh như cắt tiến vào gian trong. Nơi này lúc này cũng đang có sáu bảy nữ nhân khác đang có mặt, họ đều đang xắn cao váy áo, ra sức xuất chiêu mà luyện tập. Hoặc là vung ám khí, hoặc là múa chiến đao hoặc là múa quyền cước… Tiểu Ý khẽ né tránh, tiến về phía góc phòng, nơi vị đại tỷ kia đang tập luyện.
Vị cô nương tên Nga nọ lúc này cũng không khác những nữ nhân khác là mấy, nàng ta cũng buộc tay áo tới tận vai, váy áo đều được buộc cho gọn lại. Lúc này, nàng đang trong tư thế đứng thẳng người, một chân đứng vuông góc sát vào tường, chân còn lại được nâng lên cao qua đầu. Hai chân nàng lúc này hình thành một đường song song với bức tường, hai cánh tay người ngọc vươn lên, chạm tới mũi bàn chân đang giơ cao quá đầu. Tiểu Ý gọi.
- Đại tỷ!
- Tiểu Ý đó à?... Muội từ giờ cứ gọi ta là Nguyệt Nga đi, nếu không ra ngoài sẽ gây bại lộ thân thế mất!
- Vâng, Nga tỷ,muội có tin này…
Tiểu Ý bước tới, khẽ ghé tai vào tai Nguyệt Nga mà thì thào. Nguyệt Nga trên mặt thoáng hiện lên nét sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ mà hỏi lại.
- Muội chắc chắn đó là Thái Cực Quyền chứ?... Không ổn, xem ra người này thân thế không hề tầm thường. Vừa là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, lại biết tu luyện Thái Cực Quyền của Võ Đang… Rốt cuộc, y là ai?
- Muội dám chắc mà, Nga tỷ. Tỷ quên ai là người đã bí mật xâm nhập núi Võ Đang, bí mật sắp xếp mọi việc, gây ra một loạt náo loạn chia rẽ bọn họ hay sao? Là muội làm đó... Gần nửa năm muội ở trên đó làm một nữ môn ngoại đệ tử, thi thoảng dọn dẹp chính điện cũng từng nhìn thấy đám đệ tử Võ Đang luyện tập. Chắc chắn không thể lầm lẫn được a…!
Tin tức nhanh tróng đưa về tới hoàng cung, Hoa Vinh vừa nhận được tin đã sốt sắng lập tức tiến cung. Vừa sáng sớm đã bị đánh thức, Nguyên Chương vừa nằm trên giường vừa ngáp, uể oải nhìn tới Hoa Vinh mà hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Tại sao sáng sớm mà đã làm phiền ta như vậy rồi hả? Tối qua ta dự yến muộn…
- Xin hoàng thượng xá tội, nhưng đây là việc cấp bách, cần bẩm báo ngay để người định đoạt!
- Hầy… thôi được rồi, trước tiên giúp ta mặc y phục đã, có gì nói sau!...
Bên trong thượng thư phòng, Nguyên Chương im lặng ngồi trên long ỷ. Trên mặt y lúc này làm ra một bộ dạng vô cùng kì quái, chốc chốc nắm tay khẽ co lại rồi duỗi ra, lông mày cau lại, hơi thở có chút dồn dập. Y quay qua nhìn tới Hoa Vinh, hỏi.
- Tin này mới tới sáng nay sao?
- Vâng, thưa hoàng thượng!
Nguyên Chương khe khẽ gật đầu, ánh mắt lại hiện lên một vẻ mông lung bất định. “Tên đệ tử của Bá Ôn không ngờ thân thế lại phức tạp như vậy. Vừa là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, lại vừa là môn hạ của núi Võ Đang… Thật là kì quái, không phải trước đây Thiếu Lâm và Võ Đang ganh đua nhau về danh vọng giang hồ lắm hay sao? Lẽ nào cả hai đại phái lại có thể cùng chỉ điểm ột tên đệ tử?...”. Y nghĩ thầm, chợt cảm thấy đau đầu khó tả, khẽ nâng tay lên trán mà xoa xoa nhẹ hai bên thái dương mình. Hoa Vinh thấy hành động này thì giật mình, khẽ hỏi.
- Hoàng thượng, để nô tài đi gọi ngự y!
- Không cần!
Nguyên Chương xua xua tay ngăn lại, y khẽ đứng lên, đi lại vài vòng trong ngự thư phòng. Trong đầu miên man không biết bao nhiêu là ý nghĩ, chợt trong cơ thể dâng lên một cảm giác thèm muốn khó tả. Lưỡi cảm thấy khô đắng, cơ thể bải hoải vô lực… tất cả những đều ấy bất thần xuất hiện ngăn cản hết mọi suy tư của y. Nguyên Chương khẽ xoay người về long ỷ mà ngồi xuống, trên mặt y lúc này dường như có chút run rẩy. “Ta bị sao vậy nhỉ?... Ta đang thèm khát, thèm khát một thứ gì đó… À, đúng rồi… là Tiêu Dao Trường Sinh Tửu, rượu của tiên nhân quả nhiên bất phàm!”. Nguyên Chương khẽ mở mắt, hướng tới Hoa Vinh mà nói.
- Hoa Vinh, trước tiên thu hồi hết toàn bộ số Cẩm Y Vệ đã phái đi thăm dò lúc trước về Xưởng Vệ, cả Ô Nha cũng gọi về luôn. Mọi việc khác ta đã có cách… À, mau chuẩn bị yến, ta sẽ tới Yến Cung một phen!...
Yến Cung, từ sáng sớm, bốn vị đạo sĩ nọ đã thức dậy. Cả bốn lúc này đang đứng trước khoảng sân rộng lát đá cẩm thạch của Yến Cung mà luyện tập, bộ pháp của họ trông vô cùng kì quái nhưng đám thị vệ không ai dám mở miệng hỏi lấy một lời. Họ đều đã nhận nghiêm lệnh không được làm phiền cả bốn người. Vị đạo sĩ gầy gò hướng ánh mắt tươi cười tơi vị cao lớn, khẽ hỏi.
- Lão đại, tối qua thoái mái chứ? Hắc hắc…
Vị đạo sĩ cao lớn nọ chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không khỏi xuất hiện chút đỏ. Vốn tối qua y bắt đầu tu luyện bí công yêu tu nọ, bí công này khi tu luyện đòi hỏi phải có một lô đỉnh để trực tiếp hấp luyện âm khí. Vì vậy, ba người nọ tối qua bí mật đột nhập hậu cung, bắt mang về một nữ nhân nhan sắc hiếm có cho y tu luyện. Tối qua cũng là lần đầu tiên vị đạo sĩ cao lớn này động tới nữ sắc, thêm nữa bí công nọ dường như càng kích thích thú tính trong người khiến y như kẻ cuồng sắc, ra sức dày vò lên thân thể nữ nhân nọ cho tới gần sáng. Tới lúc ấy, vị đạo sĩ gầy gò lại xuất hiện, khẽ bế nữ nhân đang hôn mê kia mang trả lại hậu cung. Với hành động thần không biết, quỷ không hay ấy của y, cho dù nữ nhân kia tỉnh lại chắc chắn cũng chỉ có thể cho rằng mình đang mơ một giấc mộng xuân.
Đạo sĩ cao lớn sau một hồi tập luyện thì khẽ ngồi xuống, tiến vào tư thế đả tọa. Sau buổi tối điên cuồng diễm sắc tối qua, trong cơ thể y lúc này xuất hiện thêm một luồng khí tức kì lạ. Nó hoàn toàn không tương đồng với khí tức tu chân của y, nhưng lại thoải mái hòa nhập vào kim đan cùng nội hải. Luồng khí tức này chính là Âm khí mà bí công yêu tu kia mang lại. Nhắm mắt tọa thiền, đạo sĩ cao lớn đương nhiên cảm thấy khá vui vẻ. Với tốc độ tu tập như đêm hôm qua, chẳng mấy chốc mà y có thể tiến cấp tới Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, thậm chí còn có thể kết Nguyên Anh. Đang mơ màng mộng tưởng, chợt có một thanh âm nam nhân cất lên khiến y choàng mở mắt. Chỉ thấy một thị vệ đã tiến tới gần bốn người, cung kính khom tay mà nói.
- Bốn vị đạo trưởng, hoàng thượng có lời mời các vị trở lại Yến Cung dự yến!
Bốn người khẽ nhìn nhau, sau đó hướng tới thị vệ nọ mà gật đầu, ra hiệu đã hiểu. Chờ cho thị vệ đi một quãng xa, người gầy gò mới khẽ cười lạnh mà nói.
- Xem ra Tiêu Dao Trường Sinh Tửu bắt đầu có tác dụng rồi!...
Cả bốn trở về Yến Cung, Nguyên Chương vui vẻ tiếp đón ngay từ ngoài của, mau mắn kéo họ nhập bàn tiệc. Bốn vị đạo sĩ cũng không khách sáo, vui vẻ ngồi xuống, Nguyên Chương thấy thế thì hoan hỷ vô cùng, liên tục chúc rượu… Rượu đã ba tuần, các món sơn hào hải vị cũng đã được bưng lên đủ. Nguyên Chương lúc này mới rụt rè nhắc đến Tiêu Dao Trường Sinh Tửu nọ, bốn người kia thấy vậy thì cười, sau đó cũng rót ra cho y một cốc. Điều này làm cho Nguyên Chương kích động còn hơn được mỹ nhân, luôn miệng đa tạ rồi khẽ đưa lên môi mà nhấp từng ngụm nhỏ một. Vẻ mặt y lúc này dường như hưng phấn hơn, luôn miệng cười nói không thôi. Bốn đạo sĩ nhìn tới vẻ mặt thận trọng, thậm trí tiếc nuối khi nhấp từng ngụm nhỏ rượu của Nguyên Chương thì khẽ cười, sau đó hứa với hắn sẽ cố gắng làm ra cho hắn một vài bình Tiêu Dao Trường Sinh Tửu. Nguyên Chương nghe vậy thì vui mừng cực độ, không e dè gì mà uống cạn chén rượu nọ, sau đó lại luôn miệng đã tạ bốn người.

Suốt bữa tiệc, chung quy năm người bản luận linh tinh đủ thứ truyện. Từ việc biên ải cho tới việc hậu cung, từ việc trị nước cho tới việc trong nội bộ hoàng tộc… Nguyên Chương dường như quá hưng phấn mà nói ra tất cả, chẳng hề giấu diếm chút nào trước cả bốn người còn lại. Điều này khiến Hoa Vinh không khỏi trợn tròn mắt sợ hãi, mấy lần cố ý can gián nhưng đều bị bỏ lơ. Bốn đạo sĩ thì chỉ khẽ vuốt râu mà cười, ánh mắt đều chăm chú nhìn tới đoàn ca vũ phía dưới sảnh. Nguyên Chương khẽ nhấp thêm một ngụm rượu nữa, sau đó nhìn tới cả bốn mà nói.
- Bốn vị đạo trưởng, Nguyên Chương đã cho khởi công xây dựng đạo quán cho bốn vị rồi, lại mạn phép đặt tên là Tứ Tiên Sơn, mong bốn vị không phật ý!
- Tứ Tiên Sơn?... Tên hay, tên hay…
Đạo sĩ gầy gò gật gù nói, đoạn y giơ ngón cái lên ra vẻ tán thưởng. Nguyên Chương càng lúc càng cười nhiều, đột nhiên y dừng lại mà hỏi.
- Vậy bốn đạo trưởng đã có người hộ vệ chưa? Hay đệ tử chẳng hạn?
Bốn đạo sĩ khẽ nhìn nhau, người cao lớn lắc đầu mà nói.
- Chúng ta xưa nay lấy ngao du tứ phương làm thú vui, chưa từng nhận đệ tử. Mà cũng chẳng cần gì tới người hộ vệ, chúng ta đâu phải là người trong võ lâm?
Nguyên Chương nghe vậy thì thoáng gật đầu, nhưng sau đó lại phản bác.
- Không được, cho dù không là người giang hồ võ lâm thì Tứ Tiên Sơn cũng cần có thủ vệ chứ? Ít nhất phải có đủ để bảo vệ cho bốn vị, thứ hai nữa là để cho giới giang hồ biết tới danh tiếng bốn vị đạo trưởng! Thôi, lát nữa ta sẽ phái ba ngàn trong tổng số sáu ngàn Cẩm Y Vệ tinh nhuệ nhất tới cho bốn vị tùy ý sắp đặt, lại sẽ mang Ô Nha ty tới làm thiếp thân hộ vệ. Đây là tâm ý, mong bốn vị nhận cho!
Hoa Vinh nghe thấy vậy thì sửng sốt, khẽ hạ giọng.
- Hoàng thượng, việc này…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.