Mộng Tu Tiên

Chương 153: Những kẻ lưu lạc





Trong căn phòng phía Bắc, hai mươi thiếu nữ Ô Nha đã tập trung lại, họ vậy quanh cái bàn mà cất tiếng gọi. Vị cô nương tên Nga vẫn im lặng ngồi đó, ánh mắt có chút kì quái, thất thần. Lại một hồi gọi nữa, lúc này nàng ta mới giật mình nhìn tới, sau đó khẽ vuốt ngực thở phào.
- Đại tỷ, tỷ làm sao vậy? Lẽ nào trong cung lại đưa ra mật chỉ mới sao?
Thiếu nữ áo hồng khẽ hỏi, bàn tay nắm lấy tay nàng ta mà lắc lắc. Nàng khẽ lắc đầu, thở dài mà nói.
- Không có… Chỉ là ta không ngờ nổi, tên Minh Tiến tưởng chừng như không biết võ công nọ lại là một cao thủ nội công. Thêm nữa, nội công gia truyền của y quả thật quá mức kì quái, tà đạo. Hôm nay lúc cứu ta, mặc dù ta đã cố ý khơi gợi lòng háo sắc của y nhưng y chẳng hề mảy may động tâm. Có lẽ nào do bộ nội công gia truyền nọ?
- Đại tỷ, theo muội có lẽ không phải vậy!
Một người khác nói, vị Nga cô nương nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, sau đó quay sang hỏi.
- Là vì sao? Hoàn muội có thể chỉ điểm cho ta được không?
- Đại tỷ, chắc tỷ biết võ công hay nội công đa phần đều phụ thuộc tính cách của người luyện chứ không xây dựng nên tính cách cho người luyện?
- Ta biết!
- Võ công thiên hạ đa dạng, nội công thiên hạ biến ảo đa đoan. Nhưng để tu tập mà làm thay đổi tính cách một con người chắc chắn không thể, trừ khi kẻ đó tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa, muội qua thăm dò tiếp cận Tiểu Sương, được biết tên Minh Tiến này khá thích thú khi xem các cuốn sách về dược vật, y thuật, đặc biệt là với kinh phật. Vì thế,muội trộm nghĩ có khi nào y là cao đồ tục gia của Thiếu Lâm Tự? Bởi xưa nay thường nghe nói, Thiếu Lâm Tự chú trọng tu tâm dưỡng tính, cắt đứt thất tình lục dục!
Lời này nói ra, lập tức nhiều thiếu nữ cũng gật đầu tán thành. Vị Nga cô nương thì lại lâm vào trầm ngâm, sau đó mới nói.

- Tạm thời ta sẽ không tiếp cận với y. Tiểu Hồng, Tiểu Ý, Tiểu Oanh, ba muội cố gắng tiếp cận với y. Làm sao tăng hảo cảm với y càng nhiều càng tốt, còn Tiểu Vũ, muội với ta ngày mai sẽ lên núi tìm dược vật, ta tính điều chế Âm Dương Khởi một phen…
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Ngự thư phòng lúc này đang được bày tiệc, ngồi trên long ỷ là Nguyên Chương, hai bên trái phải chính là bốn vị đạo sĩ nọ. Năm người đang trò truyện rất vui vẻ, Nguyên Chương khẽ cười, cung kính nói.
- Tứ đạo trưởng, hôm nay mời các vị nán lại dùng bữa thế này, có gì thất thố xin được lượng thứ. Nguyên Chương biết bốn vị đều là bán tiên, vốn sớm thoát ly món ăn thế tục. Nhưng hôm nay vẫn cố tình mời tới dự yến, thật lấy làm hổ thẹn!
- Không có gì, đừng nên khách sao như vậy!
Vị đạo sĩ gầy gò nói, sau đó khẽ nhìn sang ba người còn lại. Vị đạo sĩ thân hình to lớn cười mà nói.
- Trùng Bát, đồ ăn ngon, nhưng tiếc là rượu không ngon!
- Ồ, sao lại có thể thế được? Đây là loại rượu đặc chế của hoàng cung, hương vị đảm bảo thế gian độc nhất vô nhị. Tại sao các vị lại nói vậy?
Hai vị đạo sĩ ngồi bên phía trái cười ha hả, sau đó rút ra một cái túi lụa nhỏ màu vàng, từ túi lôi ra một bình hồ lô lớn. Động tác này của y khiến đám thái giám đang đứng hầu đều trợn trong mắt kính sợ. Căn bản vì cái túi rất bé nhỏ, vậy mà lại có thể lôi từ đó ra một cái bình hô lô to như vậy, quả thật thần kì.
Nguyên Chương cũng sững người khi thấy hành động này, y không kiềm chế nổi dùng một ánh mắt tò mò, tham lam nhìn tới. Ánh mắt này đương nhiên cả bốn đạo sĩ nọ đều thấy, xong họ đều lơ đi. Hồ lô được đưa tới tay vị đạo sĩ to cao, đạo sĩ này khẽ đỡ lấy, sau đó lắc lắc cái bình mà nói.
- Đây là tiên tửu của chúng ta, tên gọi là Tiêu Dao Trường Xuân Tửu, là vật phẩm hiếm có trên thế gian. Hôm nay tái ngộ Trùng Bát, coi như có duyên, đem rượu ra thay lời chúc vậy!
Y lắc lắc bình, sau đó khẽ huơ tay trên không, lập tức một luồng gió cuốn lấy cái cốc vàng của Nguyên Chương tới tay y. Đạo sĩ hất bỏ rượu trong đó, sau đó rót rượu từ hồ lô ra. Chỉ thấy một mùi thơm thơm, hắc hắc lan tỏa. Màu rượu thì có màu xanh đen nhưng tuyệt nhiên trong veo như ngọc thạch. Nguyên Chương khẽ hít hít, sau đó đưa ngón cái lên mà tán thưởng. Đạo sĩ khẽ cười, phất tay trả lại cái chén cho hắn, sau đó nói.
- Nào, Trùng Bát, uống thử xem!
Nguyên Chương không khách khí, lập tức cầm chén uống cạn. Y chỉ cảm thấy một mùi cay cay, đắng đắng tràn vào trong tâm phế. Sau đó,rất nhanh cả người cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, lâng lâng như đang bay bổng trên mây. Y khẽ nhắm mắt lại, ngả đầu tựa vào long ỷ. Lúc này hồn như thoát khỏi xác, phiêu bạt đến nơi vô định, Nguyên Chương cảm thấy mình như đang bay lượn giữa mây, có lúc lại phi thân truy đuổi tiên hạc. Thậm chí còn đang bám đuổi theo vô số các tiên nữ đang cười khúc khích mà lướt mây phía trước… Toàn bộ biểu hiện này của y khiến cho bốn người kia rất hài lòng, im lặng chờ đợi. Phải mất một hồi lâu sau, y mới từ từ mở mắt, sau đó cung kính hướng tới cả bốn mà nói.
- Quả không hổ danh tiên tửu, bội phục, bội phục!
Bốn đạo sĩ khẽ cười, Nguyên Chương càng lúc càng hưng phấn, khẽ vẫy tay gọi ca vũ tiến vào. Cả năm người chén tạc chén thù, bàn thảo đủ truyện trên trời dưới biển. Khi đã ngà ngà say, đạo sĩ gầy gò mới khoát tay hướng tới Nguyên Chương mà nói nhỏ.
- Trước khi tới đây, chúng ta có gặp vài người quen cũ của ngươi đấy, Trùng Bát!
- Ai vậy?
- À, là tên Vô Kỵ!
Nguyên Chương nghe xong thoáng giật mình, tưởng như bay hết cả men rượu. Y tròn mắt nhìn tới vị đạo sĩ gầy gò, dường như muốn xem thấu toàn bộ thân thể người này xem y có nói dối hay không. Nguyên Chương đương nhiên vẫn còn nhớ rõ, Trương Vô Kỵ một mình dùng võ công cái thế tiến hẳn vào tới tận long ỷ mà đe nạt mình. Sáu ngàn cấm quân không ngăn nổi một người đơn độc tiến vào, mặc dù đã cấm không cho bất cứ kẻ nào tiết lộ ra ngoài, xong ngay cả bản thân Nguyên Chương nhớ lại đều rùng mình kinh sợ. Vị đạo sĩ gầy gò kia nhìn tới y, chỉ cười nhẹ mà nói tiếp.
- Trùng Bát, ngươi yên tâm,chúng ta đã thuyết phục hắn giúp ngươi rồi!
- Phải… phải, còn mượn của hắn một cái lô đỉnh nữa… ha ha ha…
Hai đạo sĩ ngồi bên trái nói, sau đó cùng nhau cười lớn đầy khoái trá, ánh mắt tràn ngập hưng phấn và sắc ý. Đạo sĩ thân hình cao lớn thì im lặng, ánh mắt đều đặt vào đoàn ca nữ phía dưới. Nguyên Chương bắt gặp ánh mắt này, lập tức trong đầu nảy sinh ra ý nghĩ nịnh nọt. Phần vì Vô Kỵ đã được bốn người này khuyên giải, phần vì trong lòng hắn lúc này lâng lâng như đang phiêu du trên mây, y cười mà nói.
- Vị đạo trưởng này xem ra rất thích xem ca vũ? Hay là vậy đi, để ta tặng đoàn ca vũ này cho người, ý đạo trưởng thế nào?
- Ờ… ta…
Vị đạo sĩ gầy gò đã nhanh nhảu xen vào, y nói.
- Trùng Bát, đại ca của ta vốn kiệm lời, ngươi đừng nên làm khó!
Sau đó nhìn thoáng qua dàn ca vũ một lượt, cuối cùng mới quay lại nói tiếp.
- Trùng Bát, chúng ta đều đã là bán tiên. Thất tình nhục dục đều không có, chỉ là muốn có người kế vị tu luyện tâm pháp tu đạo. Thêm nữa, cùng vừa vặn nhìn thấy có một vài nữ ca cơ có tuệ căn tu luyện mà thôi. Ngươi đừng hiểu nhầm đại ca ta!...
Yến Cung.
Nơi đây xưa nay chỉ dành cho sứ giả các nước lớn, khi đi sứ tới Hoa Hạ này thì nghỉ lại. Theo thông lệ mà nói, Yến cung chỉ có thể ở được trong một ngày đầu, khi mà nội cung thái giám chưa sắp xếp được chỗ ở cố định cho sứ đoàn. Lúc này, đích thân Nguyên Chương dẫn đường đưa bốn vị đạo sĩ nọ tới tận cửa. Y còn không ngừng quát gọi thị vệ canh gác cẩn thận, đồng thời tự tay tuyển chọn các cung nữ để phục thị những vị đạo sĩ này. Bốn vị đạo sĩ chung quy chỉ cười, không hề cự tuyệt.
- Tứ vị đạo trưởng, giờ đã khuya, xin đi nghỉ sớm. Ngày mai, Nguyên Chương lại tới xin hầu rượu!
Nguyên Chương cung kính khom tay mà nói, bốn người nọ chỉ khẽ gật đầu, sau đó xoay người tiến vào trong…
Đêm đã về khuya, hầu hết các gian phòng trong cung đều đã hạ bấc đèn, chỉ để lại một tia sáng mờ mờ ảo ảo. Yến Cung cũng không khác là mấy, các gian phòng đều đã hạ bấc đèn. Xung quanh, chỉ còn ánh sáng từ những chậu lửa lớn cùng những bó đuốc của đám thị vệ đang đứng canh gác. Trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng mát dịu xuống mắt đất, dường như cố gắng dát bạc lên từng chiếc là cây, từng mảnh ngói nhà, thậm trí là cả những chiếc đèn lồng treo bên hiên đã được tắt. Trên nóc Yến Cung, bốn bóng người im lặng đứng đó, tà áo phất phơ lay động trong những cơn gió đêm mát rượi. Họ đứng đó, im lặng, cứ như thể họ chỉ là những bức tượng đá, chỉ là những tiểu cảnh phụ họa cho khung cảnh đêm hè. Hồi lâu, chợt có người lên tiếng khe khẽ, thanh âm chỉ vo ve như tiếng muỗi kêu.

- Chúng ta đã tới đây quá lâu rồi!
Một bóng người cao lớn, là vị đạo sĩ đã rót rượu cho Nguyên Chương trong bữa tiệc khẽ quay người lại mà nói. Trên khuôn mặt chữ điền ấy, bộ râu dài trắng tinh khẽ phất phơ, trông u sầu khó thể nói lên lời. Một thân ảnh gầy gò khẽ bước tới, vỗ vỗ vai y mà nói.
- Đại ca, nếu không phải ngày đó do đệ tham tìm kiếm bảo tàng, chắc chắn giờ này chúng ta vẫn đang ở U Châu. Sẽ không phải lang thang phiêu bạt như thế này… Đại ca, huynh nên học bí pháp yêu tu này như bọn đệ đi. Thọ nguyên của chúng ta vốn thực sự đã hết từ lâu rồi, nhưng không gian nơi đây lại khá đặc biệt nên chúng ta vẫn còn tồn tại…
- Phải đấy đại ca, nếu không có bí pháp yêu tu này, chỉ e lúc này bọn đệ đã thành đống xương khô hết cả rồi, đâu có thể an toàn tiến giai tới Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong?... Đại ca, đại ca giờ vẫn cứ ở lại Kết Đan Hậu Kỳ, nếu không mau chóng tu luyện, chắc chắn một khi thọ nguyên cạn, đại ca sẽ phải hối tiếc đấy…
Một người khác nói, người thứ tư đứng dậy, tiến tới bên cạnh vị đạo sĩ nọ mà ngồi xuống, y khẽ thở dài rồi nói.
- Đại ca, lão tứ, lão tam nói đều có lý cả đấy, huynh hãy nghe lời chúng ta một lần đi!
- Nhưng ta… không được, ta không muốn. Nếu tu luyện bí pháp này, quanh năm suốt tháng đều phải đi hấp thu nguyên âm xử nữ… Ta là tu tiên giả, ta… ta không làm vậy được!
Người cao lớn nói, y khẽ phất tay áo mà xoay người hướng nhìn ra phía xa. Người gầy gò thấy y như vậy thì lắc đầu, sau đó bước tới mà ôn tồn nói.
- Đại ca, chúng ta đã lạc tới đây hơn sáu trăm năm rồi. Nếu như huynh không chịu, chẳng lẽ bao công sức lâu nay chúng ta tìm kiếm cách trở về là vô nghĩa sao? Tính ra, thọ nguyên của huynh cũng chỉ còn có hai năm nữa, trong khi ngày chúng ta tính toán là bảy năm… bảy năm đấy đại ca à… Nếu đại ca không muốn về, không muốn trở lại U Châu để được một lần thắp nhang cho cha mẹ… vậy bọn ta cũng không về nữa!
- Không, ta sẽ kiên trì tìm kiếm linh mạch, tự mình tu luyện mà tiến giai!
Nam nhân cao lớn dứt khoát nói, thanh âm mang đầy hào khí. Những người còn lại thì nhìn nhau mà lắc đầu, một người sau cùng lại đứng lên mà nói.
- Đại ca… lão đại, huynh cùng chúng ta chẳng phải đã tìm kiếm khắp nơi rồi đấy sao? Thậm chí ngay cả các lăng tẩm, được đám vua chúa coi là có long mạch chúng ta cũng đã tới, nhưng làm gì có một chút gì gọi là linh khí? Chẳng lẽ đại ca bất hiếu tới mức, không muốn quay về để thắp hương lên mộ cha mẹ dù có cơ hội sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.