Mộng Tu Tiên

Chương 107: Bọ Ngựa Bắt Ve






Tử quang đã hoàn toàn bị cái vòng sáng màu lam ngọc nọ thôn phệ, sau đó vòng sáng dần dần thu nhỏ lại, hiện nguyên hình là cái bình ngọc mà Kim Minh niệm chú lúc trước, ngay ngắn nằm trên nền đất. Kim Minh nhờ tiếng hét thảm của y mà có chút thanh tỉnh, nàng nói.

- Vô Diệp, đây là cái giá dành cho kẻ đã làm hại đại tỷ của ta!

- Kim Minh, cô không sao chứ, mau buông ta ra!

Hùng Lệ nghe thấy Kim Minh dường như đã tỉnh táo thì nói, nào ngờ chỉ một lát là nàng ta lại như cũ. Lại nghe nàng ta nói.

- Ca ca… muội… muội không chịu được nữa đâu… ca ca… muội… Lần đầu tiên của muội… ca… muội nóng lắm… cầu xin ca ca đáp ứng… Muội… ca… ca cứ coi như… muội lấy thân báo ơn đi...

- Không được, ta không thể làm như vậy!

Hùng Lệ khẳng khái nói, lập tức vận dụng Vô Thần cùng nhẩm phạn âm. Con ngươi hắn toàn một màu kim sắc, quanh thân mình lập tức lơ lửng kí ngôn phạn âm. Nhưng dường như điều này với Kim Minh là vô dụng, chỉ thấy nàng ta dường như điên cuồng hơn. Nơi mi tâm xuất hiện một dấu ấn đỏ như ngọn lửa, nhưng lại tỏa ra ánh ngân quang nhàn nhạt. Hùng Lệ vô tình đưa mắt tới thì kinh ngạc, sau đó lập tức phạn ngôn tắt ngấm, cho dù hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không thể vận dụng phạn âm thì kinh hãi. Lại nhìn tới ánh mắt Kim Minh, ánh mắt nàng ta lúc này tựa như thiên ti vạn lũ; có lúc lại tựa như vực sâu bí hiểm; có lúc lại thanh mát tựa như biển rộng mênh mang… Hắn không còn tự chủ nổi mình nữa, toàn thân đã nóng bừng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Lại nghe thanh âm đầy mị nhĩ của Kim Minh truyền tới.

- Ca ca… làm ơn đi ca… muội không thể chịu được nữa… Lần đầu của muội… lần đầu dành cho ca… chỉ… chỉ cầu ca ca đừng bỏ rơi muội… ca ca…

Hùng Lệ im lặng, mắt hắn lúc này đã đỏ ngầu như máu, thú tính nổi lên. Dường như không quan tâm tới lời nói của nàng ta mà chồm tới, khuôn mặt to bè rúc vào giữa cặp đào tiên…

- Xích Nha, Hồ nữ kia… hồ nữ kia lẽ nào lai là…

- Đúng đấy Phi Yến, Hồ nữ kia chính là Ngân Hồ - Tiên Hồ chuyển thế!


- Chàng mau mau tìm cách giúp chủ nhân đi!

- Ầy, nàng không thấy chủ nhân đang sắp hưởng phúc sao? Sao lại phá hoại kia chứ?

- Cái gì mà hưởng phúc? Chàng có muốn chết không hả? Hừ hừ…

- Ây, thôi được. Nhưng nàng cũng phải giúp ta một phen, dù sao kia cũng là một Hồ nữ, lại là Ngân Hồ, ta sợ ta cũng không thoát nổi Tiên mị của nàng ta!

- Ân!...

Lúc này, trên mặt Hùng Lệ chợt phát sinh dị biến. Con ngươi lập tức như bị xẻ dọc, một bên là màu đỏ rực như lửa, một bên là màu xanh tĩnh lặng tựa như nước biển. Dị biến phát sinh khiến Hùng Lệ lập tức ngừng tay, còn Kim Minh thì vẫn rên rỉ không thôi, bấu chặt lấy thân hình Hùng Lệ như thể nếu bỏ hắn ra nàng sẽ chết. Chợt Hùng Lệ hơi cúi đầu, bế bổng thân hình nàng lên, sau đó ánh mắt nọ chiếu thẳng tới mắt nàng. Kim Minh nhất thời cảm thấy buồn ngủ vô cùng, mắt cố gắng nhìn tới rồi sau đó lập tức dần dần nhắm lại, hơi thở cũng đã phần nào điều hòa dần. Hùng Lệ nhẹ nhàng tìm tới y phục, mặc lại cho nàng ta sau đó định bụng bế về hang. Chợt một giọng nữ nhân phát ra từ miệng Hùng Lệ.

- Chủ nhân, khoan hãy đi đã!

- Chủ nhân mệt rồi, nàng định không cho người nghỉ hay sao?

Xích Nha lên tiếng, Hùng Lệ vốn trong lúc trước đã được hai người trợ lực, vì vậy không khỏi cảm kích. Lại nữa là tâm ý tương thông, cả hai người đều sống trong Linh Thành của hắn thế nên không cần hỏi han nhiều cũng đã hiểu họ là ai. Vì vậy hắn cũng không giật mình khi cả hai gọi hắn là chủ nhân.

- Có chuyện gì sao?

Hùng Lệ lên tiếng, Phi Yến nói.

- Phía sau có kẻ nhìn lén!

- Ha ha ha… không ngờ hai ngươi hoan ái lại có thể chú ý tới xung quanh như vậy… thật đáng ngưỡng mộ… ngưỡng mộ…

Một giọng nam nhân bất ngờ cất lên phía sau lưng, loạt sọat một hồi, từ trong đám cây nhảy ra một thân hình nam nhân cao lớn, thân mặc ngân giáp, tay cầm đại đao cưỡi trên một con Sư Vương lớn. Hùng Lệ khẽ để Kim Minh dựa vào một vách đá phẳng, sau đó chầm chậm quay lại nhìn cho thật kĩ. Chỉ cảm thấy một luồng sát khí liên miên từ kẻ nọ toát ra, thêm nữa khuôn mặt dường như đang bừng bừng nhiệt khí khiến hắn hiếu kì, hỏi.

- Ngươi là ai?

- Hừ! Là ai không quan trọng. Ngươi đường đường thân là Tiên Thú, vậy mà lại đam mê dâm sắc, cấu kết với Hồ nữ bức hại nhân loại. Thử hỏi ngươi có xứng làm Tiên Thú hay không?

Hùng Lệ đã dùng tới Thấu Tâm Thuật, nhìn qua một hồi rồi mới cười nhạt nói.

- Tiên thú thì sao, ngươi cho rằng ta không được tìm kiếm khoái lạc sao? Hay là ta phải nhường hết cho ngươi,để ngươi thu hết Nguyên Âm Xử Nữ cùng với tu luyện Song tu – Ta nói đúng chứ, Hắc Ám Môn môn chủ Chấn Hoàng? Ngươi cho rằng ta làm như vậy là vô sỉ, vậy ngươi tự xem lại mình đi!

- Ngươi năm mười bảy đã cưỡng bức nữ nhân một gia tộc tu tiên quyền thế, sau đó nhờ cha mẹ dùng tiền tài nên mới yên thân. Từ sau đó, không biết có bao nhiêu nữ nhân bị ngươi làm hại để tu luyện. Có cần ta đọc ra giúp không nhỉ? Xem nào… hừm… nào là Điệp Chi, Nhan Ly, A Hoài… rồi còn có cả… Khổng Trâm…

Một giọng nữ nhân từ miệng Hùng Lệ cất lên một tràng dài, thanh âm đầy diễu cợt hướng tới Chấn Hoàng khiến y cả kinh, ngẩn người ra. Sau đó đột nhiên quát lớn đầy hăm dọa.

- Câm miệng! Khá khen cho ngươi điều tra kĩ thân thế của ta, như vậy càng có lí do để cho ta diệt sát ngươi!

Sư Vương dường như cũng góp vốn cùng Chấn Hoàng, gầm lên như thị uy. Hùng Lệ hơi cau mày, lại bí mật nói chuyện trong nội tâm với cả hai người.

- Phi Yến, sao ngươi lại biết rõ về hắn như vậy? Chọc giận hắn lúc này đâu phải là việc hay? Chân lực ta đã giảm sút quá bảy phần, đấu chắc chắn đại bại!

-Chủ nhân, người cứ yên tâm đi. Phi Yến vốn là Thần Long, trời sinh Long Nhãn Chi Giới – có thể thông thiên thấu địa, việc nhìn ra thân thế của hắn ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Xích Nha tiếp lời.

- Chủ nhân, nếu người mệt thì cứ nghỉ ngơi, cho ta mượn thân thể người là đủ!...

Chấn Hoàng tay nắm chặt thân trường đao, hướng về phía Hùng Lệ mà cười gằn, nói.

- Thế nào, run sợ tới nuốt phải lưỡi rồi hả?

- Câm miệng đi, tên nhân loại không biết trời cao đất dày là gì kia. Không cần chủ nhân ra tay, ta ra tay là đủ rồi!

Giọng Xích Nha Vang lên, thân hình Hùng Lệ chậm rãi bước tới. Chỉ thấy con ngươi hắn lúc này hoàn toàn một màu đỏ rực như lửa, cả hai bên đầu là màu đỏ, hơn nữa còn bị chẻ đôi. Từ mắt phát ra ánh hồng quang quỷ dị, tản mác một loại tư vị trấn nhiếp. Chợt Hùng Lệ hú lên một hồi, thân thể lập tức có vô số hồng quang như những sợi tơ bao bọc kín lấy hắn, quang mang chói mắt, linh khí hỗn loạn hình thành một cái kén lớn. Chấn Hoàng có chút ngưng trọng, nheo mắt nhìn tới. Chỉ thấy đột nhiên hồng quang cực thịnh, sau đó một luồng khí tức kì quái xuất hiện. Thân ảnh Hùng Lệ có sự biến đổi cực hạn khiến y trong mắt ánh lên tia sợ hãi.

Hùng Lệ lúc này vẫn là thân hình bạch hùng to lớn nọ, nhưng trên khuôn mặt cùng toàn thân có sự biến đổi khiến cho Chấn Hoàng một phen kinh tâm. Trên khuôn mặt to bè ấy, nơi trán không rõ từ đâu xuất hiện hai nhánh sừng nhỏ nhú lên, nom như những cái sừng của đám hươu non vậy. Lại nữa, trên hai bên mép đã thình lình xuất hiện hai sợ râu dài màu sắc hoàng kim, dưới ánh trăng phản chiếu tạo thành một làn quang mang ngân sắc. Toàn bộ thân thể thay vì lớp lông trắng, nay biến hóa thành những lớp vảy dày, kim quang nhàn nhạt xuất hiện. Móng vuốt dài ra, sắc lạnh. Điều khiến Chấn Hoàng kinh hãi nhất chính là trong mắt Hùng Lệ, đôi con ngươi tràn ngập một màu hồng sắc bị chẻ dọc, hai cái răng nanh mọc dài ra trông quỷ dị vô cùng. Chấn Hoàng dường như không tin vào mắt mình, lại nữa Sư Vương hắn cưỡi không ngừng run rẩy khiến hắn cả kinh, lắp bắp.

- Hùng Lệ… ngươi… lẽ nào Hùng Lệ ngươi chỉ là một Kí Thân?...

Kí Thân có thể hiểu nghĩa như kí sinh hay cộng sinh một dạng, tức là thân thể chủ thể chỉ là nơi kẻ khác kí gửi linh phách. Tình trạng hiện nay của Hùng Lệ cùng với nhị long cũng có thể coi là gần như vậy, chỉ khác là linh phách nhị long không xâm chiếm quyền điều động thân thể Hùng Lệ mà thôi.


Xích Nha thấy vậy thì cười nhạt, hú lên một hồi dài khiến Sư Vương nọ run rẩy, lăn ra nền đá mà bất tỉnh. Chấn Hoàng càng lúc càng them sợ hãi, theo lịch duyệt của lão mà nói, chắc chắn Hùng Lệ này chỉ là một kẻ nô bộc cho người đang đứng trước mặt lão. Thêm nữa, dựa vào những đặc dị trạng của Hùng Lệ lúc này, lão dám chắc mười mươi là nó có liên quan tới Long tộc.

Long tộc vốn cũng là thú tộc, tuy vậy thì thường rất hiếm gặp do Long tộc trời sinh thể chất cũng năng lực cường đại, thêm vào nữa là khả năng truyền thừa rất thấp nên dần dần bị suy tàn. Thêm một phần nữa, là Long nhân thường tu tập rất nhanh tới đại thành để phi thăng, do đó số Long nhân còn lại tại U Châu là vố cùng hiếm gặp. Trải qua mấy ngàn năm, trong cổ thư cũng chỉ lưu lại có một vài điển tích về việc tu sĩ nhân loại có cơ duyên gặp mặt Long nhân. Lại nữa, Long tộc là thượng đẳng thú tộc, là kẻ trời sinh thông tuệ, thấu thiên triệt địa, đối với con người cũng không có ác cảm. Vì thế nếu có cơ duyên gặp mặt một Long nhân, đấy phải nói là phúc mấy đời mới đúng. Chấn Hoàng vì thế mà nhanh tróng thay đổi sắc mặt, cung cung kính kính mà bái lễ.

- Chấn Hoàng thất lễ, mong Long nhân lượng thứ!

Lão cung kính bái lễ, trên mặt lộ ra vẻ sung bái cùng cực, lại cúi đầu thật sâu để chứng tỏ sự thành tâm. Xích Nha thấy vậy thì cười nhạt.

- Không phải ngươi muốn diệt sát ta để báo thù cho con trai hay sao? Sao giờ lại cung kính như vậy?

- Trước đó là do ta không có mắt mà mạo phạm, mong Long nhân thứ tội!

- Hừ, ác tâm của ngươi ta còn lạ hay sao? Xích Nha, chàng không nên nhiều lời với y, cứ diệt sát là xong chuyện!

Phi Yến đột nhiên cất lời khiến Chấn Hoàng một phen cả kinh. Nhưng y cũng là kẻ lão luyện trong giao tiếp, vì thế nên cũng không quá hoảng hốt, vẫn giữ một mực cung kính nói.

- Ồ… thất lễ, thất lễ… Không ngờ lại có cả Long nữ ở đây… Thật sự thất lễ…

Lão nói xong thì khom lưng mà vái dài, tuy vậy trong đầu lại có toan tính khác.
“Thường thì Kí Thân chỉ có thể dùng ột linh phách mà thôi, trên thân thể Hùng Lệ lại có những hai linh phách. Chắc chắn năng lực tự nhiên là ức chế, áp bức lẫn nhau nên không thể cường đại, xem ra nếu mình gắng công kích, ắt có thể chiếm được thượng phong!”. Chấn Hoàng trong đầu nhẩm tính, sau đó khóe miệng khẽ cười. Gì mà nói chứ với linh phách Long tộc, cho dù là binh khí hay pháp bảo có nó để khảm nạm cũng đủ khiến cho kẻ khác trấn động chứ chưa cần nói tới uy lực chúng ra sao. Lại nữa Hùng Lệ là Tiên thú, đương nhiên cốt nhục cùng linh phách cũng không hề thấp kém. “Quả là một món lời to, ha ha ha…”.


Góp ý xin mời qua đây a,đa tạ!
tangthuvie/forum/showthread.php?t=89021



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.