Mộng Tu Tiên

Chương 106: Trò Chơi Bỏ Dở






- Ngươi cứ đi đi, ta sẽ ở phía trên tiếp tế cho ngươi. Ngươi cần gì cứ hô!

Hùng Lệ lúc này đang ngồi chễm chệ trên một cái trực trăng lớn, hắn vác một cái loa đưa lên miệng mà oang oang hướng tới Vô Diệp. Vô Diệp hơi cau mày, hắn hiện tại đang đứng phía trước cánh cổng của Linh Thành, tay đang cầm theo một khẩu súng máy FN M249. Y ngước lên mà nhìn tới Hùng Lệ đang lơ lửng ngồi trong bụng con chim sắt mà hắn gọi là trực thăng, lại liếc mắt về phía tường cao của Linh Thành. Nơi đó vừa xuất hiện một đoàn nữ nhân, quần áo vô cùng lạ mắt, tay đang cầm những cục gì đó xù xù đầy màu sắc sặc sỡ mà múa may, miệng thì hô lên.

- Cố lên, cố lên…!

Không biết là do bản năng hay là y nhìn mà bắt chước mấy Linh Vệ bên cạnh Hùng Lệ, y làm ra một động tác vô cùng kinh điển. Tựa như các Rambo hay Commando thường làm trước lúc sắp vào trận chiến. Đó là nhổ phì một bãi nước bọt, túm một nắm đất mà xoa xoa vào tay, dùng ánh mắt coi thường hướng tới phía xa xa, sau đó sách súng lên vai, tiêu sái mà bước tới. Họa chăng, chỉ là nếu hắn cơ bắp một chút, thêm cả cái cảnh hắn hô lên câu “Ok,lets go!” là có khi hắn hoàn toàn trở thành một rambo như trong phim Mỹ thực thụ.

Vô Diệp bắt đầu xiết cò súng, từng tràng súng nổ ran kèm theo tiếng những cái xác biết đi nọ ngã gục trước mặt hắn thành một đống lớn, nom xa như một khu boongke đang được xây dở...

- Đổi cho ta súng khác, ta cần súng có tám cái lỗ!


Vô Diệp hô lớn, tay vẫn không ngừng xiết cò nhắm tới những thân ảnh đang ô a lao về phía mình. Hùng Lệ phía trên nghe vậy thì phì cười, hắn coi như việc này chỉ là một màn game mà thôi, vì vậy cũng chẳng hẹp hòi gì mà ném cho y một khẩu Gatling M134. Vô Diệp đón lấy,ánh mắt tràn ngập sát ý mà siết cò, từng luồng tia lửa ầm ào chiếu tới những thân ảnh đang ô a tràn tới. Từng loạt ngã rạp, đổ rạp trước những loạt lửa ấy, tựa như những thân lúa đổ rạp khi bị cắt khỏi gốc rạ. Vô Diệp dường như quên mất mình đang ở đâu, y hưng phấn gào thét và chửi rủa. Chợt có một thanh âm khiến y chú ý quan sát, đó là tên khổng lồ với cặp vuốt dài đang ô ô chạy tới. Vô Diệp ánh mắt có chút ngưng trọng, nhằm hướng súng thẳng thới phía đó mà bắn. Từng đạo từng đạo tia lửa lao tới, găm chi chít lên thân thể to lớn màu đỏ nọ, ấy vậy mà nó vẫn không hề giảm tốc lại khiến y càng lúc càng khẩn trương hơn, không kiềm chế nổi mà có chút run tay. Thân ảnh nọ càng lúc càng lao tới gần, Vô Diệp càng lúc càng kinh hãi cực độ. Vừa vặn đạn cũng hết, hắn bất lực rút cây súng lục ra nhằm tới đầu tên khổng lồ mằ bắn.

Bang, bang, bang!!! Dường như chẳng có chút ăn thua khiến Vô Diệp rùng mình, hai chân dường như không nghe theo lời điều chỉnh của bản thân để có thể chạy đi nữa, chúng như mọc rễ ở mặt đất vậy. Kẻ khổng lồ nọ áp sát dần, y chỉ cảm thấy bất lực, đã định buông tay. Chợt Uỳnh một tiếng lớn, một tiếng nổ lớn phía trên không trung vang lên, một cái vỏ đạn lớn cỡ hai ngón tay người từ trên cao rớt xuống mặt đất, kèm theo đó là một tiếng huỵch nặng nề - Cái thân hình nọ đã ngã sấp ngay trước mặt Vô Diệp, từ thân thể trào ra thứ huyết dịch màu xanh tanh tưởi. Vô Diệp ngước đầu lên không, chỉ thấy Hùng Lệ đang ngồi trên trực thăng, tay cầm một khẩu M82A1 thân trạm trổ cầu kì thì ngẩn ra, y chỉ hồi tỉnh khi nghe thấy giọng ồm ồm vang lên phía trên.

- Mau nạp đạn đi, chúng còn rất nhiều đấy!...

Kim Minh lúc này không còn tự kiềm chế được bản thân mình nữa. Ba cái đuôi trắng muốt nhất thời tự động hiện ra. Trên mặt nàng, ánh mắt lúc thì đỏ rực như lửa, lúc lại lạnh lẽo như băng. Trong vô thức, nàng lột bỏ hết y phục, chỉ còn chừa lại nội khố cùng cái yếm đào, dùng ánh mắt thèm khát xen lẫn bất lực nhìn tới Hùng Lệ, chậm chạp tiến tới. Biểu lộ bên ngoài của nàng lúc này kì quái, tương phản vô cùng. Có lúc thì bước tới, ánh mắt đầy ý khát khao, miệng rên rỉ ê a những thanh âm mị nhĩ; Lại có lúc vội vã quay đầu, tự bặm môi mà thì thào gì đó một mình. Hiển nhiên lúc này nàng ta đang đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt…

Vô Diệp vẫn đang mải mê xiết cò súng, nhưng trong lòng lại hoang mang cực độ. “Ta đã lừa cho hắn ta kích thích vào dâm huyệt của Kim Minh. Tại sao giờ vẫn chưa thấy có phản ứng gì xảy ra? Có lẽ nào hắn đã nhìn ra mánh khóe của mình?...”. Vô Diệp càng lúc càng cảm thấy bồn chồn, vì thế vài lần sơ ý đã cho đám zombie tiếp cận mình mà cào cấu. Nếu không phải Hùng Lệ phía trên bắn yểm trợ, chắc chắn lúc này hắn thành miếng mồi ngon rồi…

Đấu tranh điên cuồng một hồi khiến Kim Minh thở dốc một cách nặng nhọc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dần lộ ra những khoảng da thịt câu dẫn. Cơ thể nàng ta không có cách nào so sánh với Linh Trâm hay Ngân Nguyệt, vóc dáng nàng cũng nhỏ bé hơn, tuy nhiên vì là Hồ nữ nên mị lực cũng không hề kém cạnh. Mỗi Hồ nữ sẽ có một điểm thu hút riêng, vì vậy mà Hồ nữ thường được săn đón một cách gắt gao bởi đám tu sĩ nhân loại. Thậm chí ngay cả các thú tộc khác cũng chẳng ngoại lệ, Hồ nữ chính là những tiểu thiếp mà bọn chúng ưa thích.

Kim Minh tự vật lộn với bản thân, cuối cùng thì nàng thở dốc mà buông lơi. Thân thể như ma đưa lối, quỷ dẫn đường áp sát tới thân hình to lớn của Hùng Lệ. Ánh mắt nàng lúc này là một mớ hỗn tạp của ham muốn và kháng cự, của quỷ mị và đau đớn. Kim Minh không còn tự chủ nỗi nữa, khẽ nhả ra cái lưỡi mà liếm, mà hôn lên mặt to bè của Hùng Lệ. Hai tay nàng thì bấu lấy cổ hắn, cố sức mà ghì xuống. Tưởng như nàng muốn lấy ngực mình để đè nát khuôn mặt của Hùng Lệ vậy…

Hùng Lệ đang ngồi trên trực thăng, chợt cảm thấy có một chút kì quái. Không biết từ đâu lại truyền tới cho hắn một cảm giác bất an, liếc mắt nhìn tới phía Ngân Nguyệt đang điều khiển trực thăng mà bỏ quên việc yểm trợ cho Vô Diệp phía dưới. Chợt hắn lấy làm cả kinh khi hình ảnh Ngân Nguyệt dần dần tiêu biến, chiếc trực thăng không có ai điều khiển lập tức chao đảo rồi xoay tròn mà rơi thẳng xuống phía dưới. Ầm!!! Bụi đất mù mịt, Hùng Lệ hơi choáng váng, hắn ôm đầu lồm cồm chui ra khỏi cái máy bay. Đám zombie thì ô ô lên đầy thống khoái, ầm ầm nhào tới phía hắn. Vô Diệp thấy cảnh này thì mừng rỡ vô cùng, điên cuồng bắn giết để mở ra một con đường ình đào tẩu.

Hùng Lệ còn đang choáng váng, khi đỡ hơn một chút thì đã thấy đám zombie áp sát mình rồi khiến hắn giật mình. Nhưng rất nhanh khẽ búng tay một cái, lập tức mười nam nhân lúc trước xuất hiện, trên tay ai cũng là một khẩu Gatling M134. Họ đứng thành một vòng tròn bao bọc hắn ở phía trong mà hộ vệ. Lại mất thêm một lúc nữa, Hùng Lệ mới hoàn toàn tỉnh táo lại, giữa cái đống hỗn độn cơ man bao nhiêu là xác chết cùng vỏ đạn và tiếng gầm ầm ĩ của những khẩu súng. Hắn đứng đó, chợt nhớ tới Vô Diệp, vội vã nhìn sang. Chỉ thấy y cũng đang điên cuồng bắn giết, có điều y vừa bắn vừa tiến thẳng lên phía trước thì giật mình. “Có lẽ nào hắn ta đang định lợi dụng chuyện này để đào tẩu?”. Hùng Lệ có chút mất bình tĩnh, suy nghĩ có sự không tập trung, lập tức nơi này phát sinh biến hóa. Chỉ thấy khung cảnh biến đổi rất nhanh, lập tức hóa thành một khoảng sân rộng lớn, chính giữa là con zombie khổng lồ - cửa cuối cùng mà hắn sắp đặt. Cạnh đó là đủ các loại zombie khác, có cả nữ zombie áo đỏ, tên khổng lồ xanh, khổng lồ đỏ cùng vô số đám zombie thường đang hú lên từng chặp như hưng phấn vô cùng. Sau tiếng ê a trầm thấp của tên zombie khổng lồ nọ, tất cả bọn chúng lao về phía hắn.

Mười nam nhân nọ tay vẫn xiết cò súng, ánh mắt không hề có một chút lay động nào trước đàn zombie trước mặt. Súng vẫn cứ đều đều khạc lửa, từng lượt từng lượt tia lửa đỏ quét tới khiến đám zombie nọ có chút sững lại, thân hình lũ zombie thường thì ngả rạp từng loạt như những con ki bowling bị đốn ngã. Nhưng không vì thế mà chúng lùi bước, vẫn ê a dẫm đạp lên nhau mà lao tới. Duy nhất chỉ có đám zombie xanh đỏ cùng zombie nữ kia thì có chút chậm lại, dường như đang suy tính điều gì đó. Vô Diệp lúc này đang lẩn vào một xó, thi thoảng mới có vài zombie đi lạc mới lao vào phía y. Thi thoảng y mới cần xiết cò súng, xong mắt lại ngưng trọng nhìn về phía đám người Hùng Lệ trước dòng lũ zombie đang ào ào lao tới hắn. Vô Diệp ánh mắt có chút ngưng trọng, sau đó lại chăm chú quan sát phía xa. Chỉ thấy sau lưng con zombie khổng lồ nọ dường như là một cánh cửa,tuy nó có chút lạ mắt nhưng y vẫn dám chắc đó chính là cánh của để đào tẩu.

Trong đầu y lúc này là trăm phương ngàn kế để có thể lập tức đào thoát, vì vậy nên dường như quên mất đám zombie nọ đang lao tới phía mình. Chừng cạn một chén trà, y đột nhiên cười lên đầy quỷ dị, vung tay rút chốt một quả lựu đạn cay mà ném ra khoảng sân, sau đó mau mắn rút tiếp ném tới phía Hùng Lệ. Cứ mỗi một quãng, y lại ném một quả khiến khoảnh sân trong chốc lát lập tức mù mịt khói, sau đó mau chóng tìm một góc khuất, nín thở nhắm mắt để chờ thời cơ. Quả nhiên như y tiên liệu, đám zombie đầu lĩnh nọ thấy vậy lập tức ê a đày tức giận, bắt đầu lao tới phía Hùng Lệ cùng mười nam nhân nọ…

Kim Minh lúc này đang trực tiếp thể hiện thú tính của giống cái khi động tình. Nàng ôm ấp, hôn hít, gắt gao ôm lấy thân hình to lớn của Hùng Lệ. Mắt nàng lúc này đỏ ngầu như máu, ngay cả ba cái đuôi dường như cũng chịu kích thích cực độ, chúng xù ra, to lớn lạ thường. Gắt gao quấn lấy lưng Hùng Lệ như những con đỉa đói thấy máu ngon. Hơi thở càng lúc càng trầm trọng, nàng cảm thấy thiếu thốn, thèm khát, cực kì thèm khát… Kim Minh vội vàng áp chặt ngực mình vào mặt Hùng Lệ, miệng rên rỉ những thanh âm mị nhĩ vô cùng. Tay nàng lần mò, tìm kiếm dưới hạ thân hắn, vuốt ve, mơn trớn... Trong đêm tối, tiếng rên rỉ vang đi khiến cho bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng cảm thấy cơ thể đột nhiên nóng bừng, không thể kiềm chế nội dục vọng…

Hùng Lệ bên trong cảm thấy đau đầu khôn tả, hai mắt hoa đi dường như không còn tập trung nổi suy nghĩ của mình nữa. Tất cả khung cảnh xung quanh đột ngột tan biến hết, trở lại là một cánh đồng hoa bát ngát. Vô Diệp thấy vậy thì cả mừng, vội vã hóa thành một làn tử quang mà lao về phía cánh cửa nọ. Hùng Lệ tự tát vào mặt mình những mong có chút tỉnh táo, chợt thấy tử quang nọ đang điên cuồng lao tới phía cánh cửa thì cáu giận cực độ. Đưa súng lên nhắm, lại một lần nữa mắt hắn hoa lên, không thể nào tập trung nổi, tới khi nhìn lại thì tử quang đã hoàn toàn biến mất, hắn bực bội trở lại thực thân.

Vừa mới trở lại, điều đầu tiên đập và mắt hắn chính là cặp nhũ phong của Kim Minh đang áp chặt lên mặt, thêm nữa lại cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve căn nguyên của mình thì cả kinh. Chợt phía xa xuất hiện tiếng cười đầy dâm ý, là giọng của Vô Diệp.

- Hắc hắc… ngươi tưởng có thể giam ta mãi hay sao?... Hắc hắc hắc…

- Vô Diệp, tên khốn!

- Hắc hắc… khốn? Ta cho ngươi thưởng thức tư vị xử nữ Hồ… khốn gì đây?…

- Ngươi…!


Hùng Lệ chợt giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt Kim Minh, nàng ta lúc này mặt đỏ lên như kẻ say, nhưng trong mắt lại đầy sự thống khổ, nước mắt như mưa. Giọng nàng thì thào trong tiếng nấc nghẹn và rên rỉ.

- Hùng ca… ca… muội… muội nóng… Muội… muội biết ca không cố ý… là… là do tên Vô Diệp… nhưng mà… nhưng mà muội muốn… ca… cầu giúp muội…

- Kìa… Hùng Lệ, mau giúp nàng ta đi chứ… Mà thôi, ta không có hứng thú xem kẻ khác ân ái, ta lánh đi vậy. Hắc hắc hắc…

Vô Diệp nói, sau đó tử quang chợt lóe định rời đi, nào ngờ từ trên không xuất hiện một vòng sáng lớn màu lam ngọc chụp thẳng vào hắn. Trong không trung nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vô Diệp, át đi cả thanh âm ướt át của Kim Minh.

- A… a… a… a… Không ,đừng luyện phách ta… không…


Góp ý xin mời qua đây a,đa tạ! tangthuvie/forum/showthread.php?t=89021



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.