Mối Tình

Chương 7:




Đau rát, nhưng cậu vẫn chịu vì cậu biết đó là anh, cậu biết đây không phải là giấc mơ và người đang suồng sã trên cậu là người cậu hằng yêu. Đau nhưng hạnh phúc. Cậu thả lỏng người cố đón nhận anh, hai tay vươn lên níu lầy cổ ảnh, cố ghìm chặt anh vào bên mình. Động tác của cậu khiến anh phẫn nộ đâm cả vào người cậu. Từng giọt máu ấm nóng rơi xuống nơi hai người kết hợp làm anh bừng mình khi tháy. Gương mặt cậu thì ửng lên thấu mặt……( à à à mất zin rồi  * mở sâm panh* gả con đi thôi  )
Hai cánh tay đang ôm lấy anh vội co về che đi gương mặt đang đỏ ửng, vì xấu hổ. Còn anh, khi thấy những giọt máu rơi xuống, anh chợt tỉnh, rồi nhanh chóng gỡ tay cậu xuống. Anh cảm thấy như muốn điên lên. Anh đang cưỡng bước cậu, nhìn đôi mắt đầy nước mắt của cậu làm anh hối hận. Anh muốn ra khỉ cơ thể cậu
Cảm tháy anh muốn ra khỏi mình, cậu ngay lập tức kẹp chân lại sau lưng anh, không cho anh rút khỏi. Hai tay ôm chặt anh, đầu nép vào trong lồng ngực anh. Cậu vừa nức nở vừa nói:
_ Xin…xin đừng ra….em…em..yêu..anh, làm ….ơn đừng bỏ…em….- trát không ít nước mắt lên ngực anh, cậu thú nhận
_….
anh hoàn toàn không tin đó là thật, tự véo lấy má. Đau….Tức không phải là mơ. cậu nói yêu anh. Cậu gào khóc ôm lấy anh và cậu níu giữ anh không cho anh khỏi cơ thể cậu. Anh buông tay cậu ra, để nhìn rõ gương mặt cậu. Đỏ bừng và đầy nước mắt nhưng anh thấy vô cùng đáng yêu( tình nhân trong mắt hóa tây thi đây mà). Anh ôm lấy gương mặt cậu và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi cậu. Vị mằn mặn của nước mắt tròa vào miệng anh nhưng anh không quan tâm. Đưa lưỡi vào miệng cậu, dây dưa một hồi lâu. Bên dưới anh cũng theo đà đi sâu tìm hiểu cơ thể cậu. Những thớ thịt của cậu nhưng níu chặt lấy người anh em của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.