Mối Tình

Chương 6:




Nhìn cậu, anh thấy hối tiếc sao không làm như vậy sớm hơn trước. Cậu bình thường hiền lành thuần khiết nhưng giờ đây cậu yêu dã câu nhâ biết bao. Cúi xuống tiếp tục vì cậu mà khẩu giao anh khiến cơ thể cậu run như phải bệnh, hàm răng cắn cắn lên đầu khất, đầu lưỡi cố tình khiêu khích lỗ tiểu trên đầu côn th*t. Cậu chưa bao giờ trải qua đương nhiên chỉ biết mẫn cảm rên rỉ, tay cậu như muốn bứt lấy tóc anh làm anh khẽ kêu. Đến khi anh miết nhẹ lên âm nang yếu ớt của cậu, thì cậu đã đạt cao trào
Hai mắt cậu dại đi, cả người lâng lâng như ở thiên đường. Nhìn tiểu nhân nhi của mình đang thẫn thờ sau cơn cao trào. Anh nhổ ra dịch của cậu từ trong miệng, tay chứa thật nhiều dịch trắng, anh bắt đầu ấn ấn vào cửa hậu huyệt nhưng nó khép kín, và chặt chẽ. Khiến trên gương mặt anh nổi một khoảng đỏ. Trong khi cậu còn đang lâng lâng sung sướng thì một ngón tay cảu anh đã tiến vào, cậu thét lên sợ hãi, chưa bao giờ cậu xâm nhập bởi một vật lạ đến vùng tư mật đó. Anh là người đầu tiên đụng vào và nó rất đau. Nhưng cũng vì là anh nên cậu chịu, cậu muốn cậu là của dù đây chỉ là mơ ( sáng hôm sau đáng coi nha)
Qua ánh sáng yếu ớt của đèn đường, nhìn thấy vẻ thống khổ nơi cậu anh lại không nỡ làm tổn thương tới cậu, ngón tay đang khuấy đảo bên trong cậu lại từ từ rút ra. Cậu biết, rồi cậu vội ôm lấy anh, chẳng lẽ đến trong mơ anh cũng không muốn cậu sao? Cậu bật khóc như một đứa trẻ. Hoảng loạn làm cậu nói ấp úng:
_ Làm…ơn..ôm…..em…..ưm…….
Phựt ( thích âm thanh này), anh ấn cậu xuống tay cũng cắm sâu vào hậu huyệt chật chội của cậu, cậu cố chịu đựng nhưng vẫn không khỏi bật khóc. Cậu cố đưa tay lên che đi khuôn mặt đẫm lệ của mình, cậu không muốn anh thấy vẻ mặt này của cậu, nó xấu xí và tồi tệ. Nhưng anh lại gỡ tay cậu xuống và hôn lên môi cậu. Dịu dàng.
Rồi khi cậu bị nụ hôn của anh mê hoặc cả người thả lỏng anh bắt đầu cho thêm một ngón tay, hai ngón tay…..
Và đến lúc chạm vào 1 điểm gồ lên trong hậu huyệt cậu thì cậu giật nẩy lên, anh biết chính chỗ đó rồi ấn ấn thêm vài lần khiến cậu chỉ biết nép vào ngực anh mà run rẩy kích liệt. Đến khi không thể chịu hơn, anh rút tay ra và thay thế bằng người huynh đệ đã không còn kiến nhẫn của anh vào bên trong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.