Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 49: Vạch rõ ranh giới...!





_ Hắc bạch lưỡng quỷ...?


Doãn Mặc Long nhíu mày nghi hoặc, thầm đem cái danh xưng kia khắc cốt ghi... hận trong lòng.


Đoàn Tịnh Vũ không nhanh không chậm tiếp lời:


_ Phải! Đó là 2 kẻ sở hữu nhiều tố chất hơn người, năng lực xuất quỷ nhập thần... vô cùng khó lường. Hắc bạch lưỡng quỷ là bộ đôi chết chóc- sự kết hợp hoàn mỹ đến kinh hoàng khiến toàn bộ thế giới ngầm phải dè chừng và ái ngại thế lực của Blood Rose.


_ Nếu như đúng là bọn họ... Vậy tức là...


_ Phải!
.
.
.
.


Thông tin chấn động vừa mới lọt vào tai đã khiến Doãn Mặc Long tựa hồ không tài nào tiếp thu nổi.


_ Đợi đã... ý của cậu là Thiên Nguyệt đang chơi trò lật lọng 2 mang với chúng ta, 1 bên thì ra lệnh thả người, 1 bên còn lại thì âm thầm đi bắt người sao?


Nam chủ Tịnh Vũ cau mày đáp:


_ Chỉ e là... Thiên Nguyệt. Cô ta chính là muốn như vậy!


Doãn Mặc Long lấy làm thắc mắc:


_ Cô ta...??


_ Phải!


Tông giọng nam trầm của Đoàn Tịnh Vũ rơi xuống cực điểm, hắn ta quả thật không ngờ tới Thiên Nguyệt - cô vẫn còn lưu luyến tình cảm không dứt với hắn.


Cứ ngỡ rằng cô đã biết khó mà lui... Không ngờ lại giở trò ti bỉ, hèn hạ đến vậy! Uổng công, hắn coi trọng cô là người biết đạo nghĩa.


Hóa ra... là hắn đã đánh giá cao cô. Đến cuối cùng, 1 kẻ cao ngạo như cô cũng vì 1 chữ tình mà đi ngược lại với nguyên tắc mà bản thân đề ra.


Cô thậm chí ra tay nguy hại đến cả người vô tội... Thật đáng khinh...!!


Vậy mà hắn còn định niệm tình ơn tương cứu của cô đối với hắn 2 năm trước mà về sau sẽ đối đãi cô tử tế hơn 1 chút!


Xem ra, hắn đã nhìn lầm cô! Con người khảng khái, cao ngạo, dám nghĩ dám làm trước đây, tuy là đối với hắn vẫn là có chút kỳ thị. Nhưng so ra, cô của hiện tại mới thực sự làm hắn phát tởm.


Chí ít, trước đây cô theo đuổi hắn là công khai, là minh bạch, không ám muội, hành động và lời nói luôn nhất quán.


Thứ tình cảm ngu muội mà cô dành cho hắn là vô điều kiện và hắn trân trọng điều đó.


Hắn biết và hiểu mọi việc mà cô làm, chỉ đơn thuần là muốn gây chú ý với hắn hoặc mãnh liệt hơn là muốn sở hữu hắn...!


Đây là ham muốn chiếm hữu thông thường trong tình yêu! Hắn hoàn toàn có thể lý giải, cũng có thể cảm thông...


Đối với hắn, đơn giản vì cô không phải người mà hắn cần. Hắn biết mình không thể đáp trả nên chỉ có thể chọn cách là dửng dưng với tình cảm của cô.


Vì thế, dù sự tồn tại của cô bấy lâu vẫn luôn gây sức ép đến Đoàn Tịnh Vũ- hắn. Thế nhưng, hắn vẫn tuyệt nhiên chưa từng chán ghét cô!


Cũng chưa từng khinh rẻ tình cảm mà cô dành cho hắn...


Tuy nhiên, giờ đây... sự nhẫn nại mà hắn dành cho cô đã hết!
.
.
.
.


THIÊN NGUYỆT...


KHÔNG PHẢI LÀ TÔI KHÔNG CHO CÔ CƠ HỘI...


MÀ LÀ VÌ CÔ ĐÃ CHẠM VÀO GIỚI HẠN CUỐI CÙNG CỦA TÔI...!?


VÌ VẬY, ĐỪNG OÁN TRÁCH TÔI...


LÀM TỔN THƯƠNG CÔ...!!!
.
.
.
.


*** Lưu Nguyệt Cung ***


_ Chủ nhân! Đến giờ uống thuốc rồi ạ!


Cô nhận lấy chén thuốc từ tay Huyết Lệ và nhanh chóng uống cạn. Vị đắng nồng đậm không kiên dè, đánh sâu vào trong cuống họng làm cô khẽ nhíu mày, hỏi khẽ:


_ Huyết Lệ, ta còn phải uống bao nhiêu thang thuốc như thế này nữa?


Huyết Lệ mỉm cười, đáp:


_ Dạ, 12 thang thuốc nữa thôi ạ!


Chặc... Bọn hắn thì được vui chơi sướng thân, lại còn không phải thuốc thang gì cả...!?


Còn cô, toàn thân bầm dập, khắp nơi đau nhức. Thuốc men thì đều đặn 1 ngày 3 cử ... Công bằng rốt cuộc ở đâu chứ...!?
.
.
.
.


Cô buột miệng hỏi:


_ Bọn họ sao rồi...?


Huyết Lệ mím môi, nhịn cười đáp:


_ Vẫn đang hối cải ạ!


Cô suy nghĩ 1 chút rồi đáp:


_ Truyền bọn họ vào đây...!


Huyết Lệ kinh ngạc:


_ Dạ...???


Cô véo nhẹ má cô bé, chậm rãi nói:


_ Ta không thích nói lại 2 lời đâu... Đi mau đi!


Huyết Lệ vâng lệnh, lập tức thi hành, mặc dù trong lòng cô bé vẫn đang rối rắm như tơ vò, thắc mắc cùng với hiếu kì đang không ngừng hiện ra trong đầu đánh đố cô bé.
.
.
.
.


Thật sự mà nói...


Không phải là cô đã tha thứ cho bọn hắn đâu...!?


Chỉ đơn giản... Trốn tránh vấn đề không phải là tác phong làm việc của cô. Bọn hắn đều là những quân cờ quan trọng của cô sau này, thiếu đi 1 ai cũng không được.


Tướng quân không an, lòng quân bất nhất, đạo lý này cô hiểu rất rõ!


Câu chuyện cẩu huyết mấy thì cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu chữa càng không thể lấp liếm thì thôi đành để cô trực tiếp đối diện và giải quyết vấn đề luôn vậy...!!


Vả lại, để bọn hắn cứ túc trực bên ngoài cũng không phải là cách. Cô có thể ngã bệnh, có thể nghỉ ngơi nhưng Blood Rose thì không thể.


Huống chi, cái cô cần ở bọn hắn là làm việc cho cô, chứ không phải cần bọn hắn ủy mị thương tiếc, ăn năn hay hối lỗi với cô.


Làm... thì cũng đã làm rồi! Hối lỗi, ăn năn thì có ích gì...!?


Không phải vậy sao...???
.
.
.
.


_ THIÊN NGUYỆT... THẬT MAY... LÀ EM KHÔNG SAO...!!


3 ngày nay đối với bọn hắn chính là địa ngục trần gian, lo lắng, nhung nhớ cùng dằn vặt không ngừng cắn xé tâm can của bọn hắn.


Bọn hắn không ăn, không ngủ... luôn túc trực bên ngoài, không có nửa giây lơ là, ngơi nghỉ.


Ruột gan bọn hắn thì lúc nào cũng như có kim châm, lửa đốt...


Đối với bọn hắn mà nói thế giới không có cô, chính là 1 mặt phẳng nguyên thủy trống rỗng.


Tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa... nếu thiếu vắng cô???
.
.
.
.


Hình phạt mà cô đã dành cho bọn hắn, quả thật đủ tàn khốc. Chí ít đối với bọn hắn thì không còn hình phạt nào đáng sợ hơn... nỗi sợ mất đi cô!


3 ngày trừng phạt... 3 ngày khổ hạnh....


Và cũng là 3 ngày nhung nhớ...


Hình bóng của cô... càng lúc càng in đậm trong trái tim bọn hắn.


Tâm can nhức nhói, luôn thầm nhắc nhở, tâm niệm...


Nếu như cô... thật sự xảy ra chuyện. Bọn hắn nhất mực nguyện ý đi cùng cô, nửa bước không rời, kể cả có là thiên đàng hay địa ngục, dù bất cứ đâu... chỉ cần được ở bên cô.


Vì đối với bọn hắn mà nói cô chính là... lẽ sống duy nhất.


Chính vì vậy, hình ảnh của bọn hắn hiện tại muốn bao nhiêu tàn tạ, kém sắc đều có đủ... thật khiến lòng người thê lương, chua xót.


Tuy nhiên, sự trừng phạt của cô.


Bây giờ mới thật sự chính thức... bắt đầu!!!
.
.
.
.


Cả đám nam nhân vừa vào tới cửa đã ồn ào, luôn miệng rối rít.


Cô xoa nhẹ mi tâm bất mãn, lại thêm từ đầu tới cuối nhìn thấy bọn hắn thủy chung như một, đều đã quên mất 1 quy tắc bất di bất dịch khi là người của Thiên Nguyệt...


Đó là... hành đại lễ với cô.


Đây với cô, có phải chăng là 1 sự sỉ nhục trắng trợn...!?


Thêm nữa, điều mà bọn hắn đang làm lúc này chẳng khác nào là... đâm gai nhọn vào mắt cô, chướng mắt vô cùng.


Chưa được sự cho phép của cô, bọn hắn đã tự phong quan hưởng lộc, hiển nhiên đem cô là vật tế phẩm sống, ăn 1 ngụm thì lại muốn nhiều hơn.


Thậm chí ngay đến hoàn cảnh châm chọc của hiện tại... cũng thật không như ý người.


Hành động thân mật, cử chỉ ngang nhiên...???


Cô lẽ nào... đã quá dễ dãi rồi sao...??
.
.
.
.


Khó chịu cùng bất mãn không có điểm dừng khiến chất giọng băng lãnh đến cực điểm của cô càng thêm giá buốt.


_ Quỳ xuống!


Vốn dĩ, bọn hắn đều đang rất vui mừng vì trông thấy cô không sao. Đang định tiến đến ôm cô thật sâu cho thỏa nỗi lòng nhung nhớ.


Thế nhưng, chưa kịp chạm vào thì bọn hắn đã ngay lập tức bị cô dội gáo nước lạnh.


Thấy bọn hắn thất thần nhìn cô, không có phản ứng, cô liền lặp lại:


_ Các ngươi... là đang có ý tạo phản sao???


Vừa nghe cô nói vậy, tất cả bọn hắn liền đồng loạt quỳ sụp xuống và lập tức phân trần cùng cô.


Lâm Thiên Ngạo lên tiếng trước:


_ Thiên Nguyệt, bọn anh tuyệt đối không bao giờ phản bội em.


Lục Khải Nguyên cũng nhanh chóng bày tỏ tâm can của anh cùng cô:


_ Thiên Nguyệt! Dù cả thế giới này chống đối lại em thì bọn anh cũng sẽ luôn đứng về phía em. Thiên Nguyệt, xin em hãy tin bọn anh!!


Tứ đại Thiên Vương cùng Hắc Bạch lưỡng quỷ cũng muốn lên tiếng. Nhưng lại bị cô phất tay, ra dấu im lặng.


Cô lạnh lùng, buông ra chất giọng âm lãnh nhẹ tênh:


_ Thiên Nguyệt... là cái tên dành cho các ngươi gọi sao???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.