Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 33: Không được chào đón...!?




Bỗng, từ đâu xuất hiện 2 tiếp viên nữ đến phục vụ cho 2 người bọn anh. Ban đầu, Doãn Mặc Long tính phất tay đuổi người ta đi...


Nhưng, sau thấy 2 cô gái rót rượu tiếp chuyện rất nhã nhặn và khéo léo... nên anh cũng không thấy khó chịu lắm về họ.


Điều ngạc nhiên là anh không hề bị dị ứng mùi nước hoa... Mặc dù, trên cả 2 cô gái này, mỗi người đều tỏa ra 1 mùi hương thơm khác nhau.


Tuy nhiên, cả 2 mùi hương kia đều rất đỗi nhẹ nhàng và thanh thoát... cho nên, anh không hề cảm thấy bất mãn hay khó chịu gì về mùi hương trên người bọn họ.


Anh nhớ Lão đại hình như cũng không có sài nước hoa, nhưng vẫn có hương thơm tự nhiên quyến rũ rất riêng. Không kiềm nổi tò mò, anh hỏi:


_ Hình như 2 cô không dùng nước hoa phải không...?


Nam chủ Tịnh Vũ hơi kinh ngạc... Ngoài nhỏ mọt sách ra, tên này còn biết để ý cô gái khác sao...??


Cô gái tóc vàng có gương mặt khả ái, liền nở nụ cười duyên dáng, khẽ đáp:


_ Vâng ạ! Tất cả bọn em đều không ai dùng nước hoa hết ạ!


Lần này lại đến phiên nam chủ Tịnh Vũ lấy làm thắc mắc:


_ Nếu vậy! Mùi hương trên người 2 em từ đâu mà có...??


_ Xin thứ lỗi cho em... Đây là điều cấm kị trong điều giáo của tổ chức. Em không thể tiết lộ sâu hơn nữa ạ!


Thấy không thể đào sâu hơn vấn đề nên 2 người đều không hỏi tiếp nữa!


Nam chủ Tịnh Vũ hỏi vu vơ:


_ Hình như... hôm qua có 1 cô nhóc đeo kính, rất quê mùa... đã đến đây sinh sự. Đúng không...?


Tiểu mỹ nhân tóc nâu hoạt bát còn lại, nhanh nhẹn hầu chuyện:


_ Dạ vâng! Cô gái ấy cứ luôn miệng nói có ai đó đã đổ oan cô ấy! Muốn vào tìm kẻ dựng chuyện, đặt điều gì đó...?


Nam chủ Tịnh Vũ hiểu ra sự tình, hắn mắng thầm trong bụng: " Con nhỏ ngốc này, sao không đi tìm mình...!? Mình mà biết sớm thì đã giải vây cho nhỏ được rồi!!".


Nam phụ Mặc Long lập tức thăm dò:


_ Ở đây có nhận tiếp viên nữ bên ngoài vào làm không...??


Cô gái tóc vàng lắc đầu:


_ Tụi em đều là người của Blood Rose... thay mặt bang chủ tiếp đón bằng hữu gần xa. Tuyệt không có việc người ngoài có thể vào đây làm đâu ạ!


Doãn Mặc Long rút ra 1 tấm hình. Đó là 1 trong số các tấm hình bằng chứng mà Lại Nhật Khanh ném lên bàn.


Khi cô mang chúng đi, còn bỏ sót lại 1 tấm vì nó rơi dưới bàn... Anh liền nhặt lấy nó, nhằm điều tra kĩ cho ra ngọn ngành sự việc. Tuyệt đối, không thể để cô chịu hàm oan...!?


Cả 2 cô gái cùng xem kĩ tấm ảnh... Và đồng loạt lắc đầu:


_ Không ạ! Ở đây không có ai giống với cô gái này hết. Với lại, vị khách trong tấm hình này rất lạ mặt...


_ Mà như anh đã biết, luật ở đây là chỉ tiếp khách... chứ không bán rẻ chính mình. Đây là tôn chỉ của Chủ nhân... Chúng em sao dám làm việc bôi nhọ danh tiếng của Người chứ ạ!


Nghe đến đây, bọn anh đều hiểu cô bị gài bẫy... có thể tấm hình trên tay bọn anh chỉ là ngụy tạo.


Cô gái tóc nâu kia chợt nhớ ra gì đó, liền reo lên:


_ A... Em nhớ ra rồi!


Cả 2 chàng trai đồng thanh hỏi:


_Nhớ ra gì cơ...!?


Cô gái trẻ điềm đạm trả lời:


_ Hôm qua... căn phòng này được 1 nam và 2 nữ đến thuê cả 1 đêm... Người đàn ông thì che kín mặt mũi và 2 cô gái kia cũng vậy..! Giờ nghĩ lại, vóc dáng của người đàn ông kia so với người trong tấm hình này cũng khá tương đương... Rất có thể là cùng 1 người!


Nam phụ Doãn Mặc Long phấn khích nói:


_ Em nói là thật...!?


Cô gái cười đáp:


_ Vâng! Chúng em khác với các cô gái thông thường... đều là được đào tạo và uốn nắn kĩ càng. Chút thông tin quan sát, đối chiếu đơn giản mà cũng làm không xong thì quả là rất đáng hổ thẹn... với Chủ nhân rồi...!


Nam phụ Doãn Mặc Long, lòng như nở hoa... anh rất lo là cô bị người ta gài bẫy nên mới bị cưỡng ép và xuất hiện trong hình...


May mà người đó không phải là cô...!


Cô chắc chắn không ngốc tới mức... đi theo kẻ bắt cóc vào phòng riêng mà không chút chống cự gì...!?


Chắc chắn, có kẻ thế thân giả dạng cô... Đeo kính, thắt bím tóc... và chỉ cần có vóc dáng hao hao là sẽ lập tức giả dạng được cô ngay...!


Đâu có gì là khó...??


Anh liếc qua nam chủ Tịnh Vũ... có vẻ như cả 2 người bọn họ đều có cùng suy nghĩ giống nhau...


Bây giờ, họ đã có chứng cứ xác thực: nhân chứng, vật chứng đầy đủ chứng minh rằng cô vô tội...


Thiên Nguyệt là người nói lý lẽ... hẳn là cô ta sẽ bỏ qua cho sự bồng bột, dại khờ của cô...!
.
.
.
.


_ Xin lỗi! Nhưng Thiên Nguyệt bang chủ có chút việc phải giải quyết. Hiện Người không có ở đây... Nhị vị có lời nào muốn nhắn, xin nói lại với tôi. Tôi sẽ truyền lại lời nhắn đến Chủ nhân sau.


_ CÁI GÌ...? KHÔNG CÓ Ở ĐÂY SAO...??


Người quản lý vẫn giữ chuẩn mực, điềm đạm trả lời:


_ Vâng!


Nam chủ Tịnh Vũ gấp gáp nói:


_ Tôi là Tình Sát của Dark Diamond... phiền ông truyền lời cho người lãnh đạo cao nhất ở đây hiện tại... Chúng tôi có việc rất gấp...!


Tình hình căng hơn những gì nam chủ Tịnh Vũ dự đoán... Dựa vào cảm tình mà Thiên Nguyệt đối với anh thì việc thương lượng thả người cũng sẽ dễ dàng hơn...!


Tuy nhiên, bây giờ Thiên Nguyệt lại đi vắng, nếu anh bàn bạc với bọn đầu đàn thủ lĩnh của cô thì mới là gặp nhiều rắc rối, phiền toái...!?


Hầu như... đàn em của Thiên Nguyệt, bọn họ ai cũng thiếu thiện ý với anh cả.


Đâu phải tại anh chứ...??


Chủ nhân của bọn họ... yêu mến anh trắng trợn như vậy thì đó cũng là lỗi của anh sao...???


Chỉ là... có hơi khó hiểu, từ sau khi Cầm nhi xuất hiện bên anh, Thiên Nguyệt - cô ta đã ít theo đuổi anh hơn trước...


Thậm chí... cô ta giống như bốc hơi khỏi cuộc đời của anh vậy! Giờ nghĩ lại... quả là có chút kì lạ...!?
.
.
.
.


_ Mời 2 vị đi theo lối này...!


Bọn anh bước vào 1 căn phòng... chứa đầy nộ khí...!


Khỏi nói anh cũng biết nguyên nhân, từ khi nói ra thân phận của mình thì anh cũng đã xác định rằng...


Cái tên Tình Sát của anh... chắc chắn sẽ không được hoan nghênh, chào đón ở đây!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.