Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 27: Sự thật...




Từ lâu, cô đã rất thắc mắc về lai lịch của con người này và đã cho người âm thầm điều tra...


Ngoài sáng, hắn vẫn là 1 doanh nhân thành đạt... và là kẻ đứng đầu Lăng thị - Đại gia tộc từng giữ vị trí thứ 4 trong Ngũ đại cường gia tộc hàng đầu.


Tuy nhiên, Lăng thị đã bị Trịnh thị do Văn Vô Song đứng sau... gây chèn ép! Khiến cơ ngơi của Lăng thị rớt hạng xuống vị trí thứ 6, sau cả Lưu gia của cô...!


Vốn sau đó, cô đã tiếp tục ra lệnh Vô Song không cần nương tay với hắn, cứ triệt hạ thẳng tay.


Thế nhưng, không hiểu sao hắn lại vẫn có thể tiếp tục trụ lại được vị trí thứ 6... cho đến tận bây giờ...!!


Trong lòng cô sớm nổi lên tia nghi hoặc...


Cô chắc chắn là đã có bàn tay ngoại đạo của kẻ khác âm thầm can thiệp, giúp hắn chống đỡ...!?


Mãi tới tối hôm qua, cô cùng Văn Vô Song đã điều tra thêm ra không ít thông tin về hắn...


Qua đó, từng bước vén màn bí ẩn và khám phá ra 1 bí mật động trời khủng khiếp... thậm chí còn chưa từng được cốt truyện nhắc tới...!


Cô thật sự đã đoán không sai!?


Lăng Huyết Vũ, hắn ta không chỉ đơn giản là 1 kẻ an phận như vậy...!


Trong tối, hắn ngoài là 1 ông trùm buôn bán khí giới xuyên lục địa...


Hắn còn có 1 thân phận đen tối khác...


Hắn chính là con riêng của Tu La Thương...!


Cha đẻ của Tu La Vương- kẻ cầm quyền Tu La thị hiện nay... Là đại gia tộc đứng vị trí thứ 2 trên thế giới.


Nói cách khác, hắn và Tu La Vương chính là...


ANH EM CÙNG CHA... KHÁC MẸ...!!!
.
.
.
.


Có điều, hình như Tu La Vương vẫn chưa phát hiện ra sự thật này!


Rằng, cha hắn - Tu La Thương vẫn âm thầm chiếu cố... đứa con trai riêng ngoài giá thú này!


Hơn thế, quan hệ cha con của bọn họ còn đặc biệt khắng khít...


Cô tự nhủ thông tin đáng giá thế này, có đủ để xem là... nắm bắt được cái đuôi cáo già của gã hồ ly hoạt bát này không...?


Dù sao thì... trò chơi vẫn còn dài...


Không phải sao...???


Hắn có bí mật, cô cũng có...


Tốt nhất là không nên... để lộ sơ hở...


Kẻo nếu không con hồ ly tinh quái này sẽ... quay đầu cắn ngược cô 1 ngụm trước!?


Vẫn là nên đề phòng cẩn thận thì hơn...!!!
.
.
.
.


------ Phòng y tế -------


Bận rộn cả đêm, lại thêm tin tức tra được... khiến cô có chút phấn khích...!


Nên hầu như đêm qua, cô chưa hề chợp mắt, dẫu cho Văn Vô Song đã cố can ngăn... khuyên nhủ cô cứ tín nhiệm, giao trọng trách còn lại cho anh...!


Nhưng vì thông tin tra được... rất đắt giá... nên bất đắc dỹ, cô muốn tự mình kiểm chứng...


Và, ông trời không phụ người có lòng...


Lăng Huyết Vũ - Boss nam chính trong dàn hậu cung của nữ chủ...


Cuối cùng, hắn cũng bị cô... tìm ra " Gót chân Asin"... của hắn ta !?


Cô tự nhủ... phải lợi dụng thông tin này...


Thật tốt...!!!
.
.
.
.


Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu... bù cho những vất vả nhưng xứng đáng của cô hôm qua...!


Đang mơ màng, cô nghe có tiếng bước chân... của 1 cô gái!


Cô gái nọ thì thầm gì đó vào tai cô...


Và sau đó...


Khóe môi cô vẽ lên 1 đường cong tuyệt mỹ...!


Kịch hay thì không thể thiếu đoạn cao trào...


Đã đến lúc thêm chút gia vị vào vở kịch kinh điển của... nữ chủ đại nhân...


Nhằm tăng thêm phần... KỊCH TÍNH... cho vở diễn rồi...!?
.
.
.
.


_ Ưm... ngủ ngon quá...!!


Vừa mở mắt, cô đã bắt gặp ngay điệu bộ ai oán như " cún con" bị chủ bỏ rơi lâu ngày của... nam chủ Đoàn Tịnh Vũ...!


_ Cô... giỏi nhất là cô rồi!!


Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nam chủ Tịnh Vũ - người mà " Lưu Khả Nhi" cố chủ yêu thương hơn mạng.


Thân thủ của hắn cũng khá... cô vốn rất thính ngủ, chỉ cần 1 tiếng động nhỏ là có thể làm cô tỉnh giấc...!


Huống chi, chỉ cần là kẻ có ác ý... nổi lên dù chỉ 1 chút sát khí với cô... Cô luôn có thể cảm nhận được, dù là đang trong giấc ngủ...!?


Xem như, hắn ta cũng là có chút bản lĩnh đi...!


Thêm vào, hắn vốn không hề có tia ác ý nào với cô... nên trong lúc ngủ, cô đã không phát hiện ra được sự hiện diện của hắn.


Rốt cục là hắn đã có mặt từ bao giờ...??


Lần này là sai sót của cô, từ sau không được phép bất cẩn như thế nữa...!!


Nếu không, mất mạng như chơi...!?
.
.
.
.


Cô điềm đạm trả lời:


_ Là có ý gì...?


Cô nghe ra hắn là đang có hàm ý châm chọc cô... Hắn cười mỉa, đáp:


_ Không phải cô rất thông minh sao...? Hay là vì phải đối diện với 1 người đàn ông ưu tú như tôi... khiến cho IQ của cô bị tụt dốc...???


Cô phì cười, đáp:


_ Cậu... đáng sao??


Nam chủ Tịnh Vũ lập tức đen mặt, hắn liền dùng 1 lực đạo không nhẹ siết lấy chiếc cằm thanh tú của cô... Hắn ta gầm gừ:


_ Đừng nghĩ có Lưu tổng bao nuôi cô thì cô có thể tùy tiện giở giọng càn quấy với bất kỳ ai... Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi...!?


Cô nhíu mày, có chút buồn bực... liền không khách khí nói:


_ Liên hệ gì đến cậu...?


Hắn ta gầm nhẹ 1 tiếng:


_ Gì...??


Cô vẫn bình thản, đôi mắt trong trẻo, không có lấy 1 tia gợn sóng, đáp:


_ Buông ra... Việc của tôi, không cần phiền đến chủ tịch Đoàn bận tâm đâu...!


Cô dùng lực, đẩy nhẹ hắn ra... Cô không thể hao tốn hết khí lực đôi co với tên nam chủ này... Rất lãng phí...!!


Cô còn có việc quan trọng hơn, cần phải giải quyết!!


Hắn thấy cô muốn rời khỏi thì càng dùng lực níu giữ. Dĩ nhiên, cô không thể phản kháng quá mạnh mẽ...


Điều đó sẽ trực tiếp làm bại lộ thân phận Thiên Nguyệt của cô...


Cô có thể có chút cá tính riêng... nhưng tuyệt đối không thể để lộ năng lực thật sự...!?


Nhất là trước 1 gã nam nhân, tay không có thể đánh với hổ như hắn...


Hắn sẽ dễ dàng phát hiện... nếu như cô phát ra lực đạo quá lớn.


Không phù hợp với hình tượng nữ sinh trung học chỉ mới 17 tuổi... Thật là nan giải cho cô mà...!


Cô bóp trán, vờ vịt nói:


_ Bỏ ra... tôi có tiền sử đau đầu kinh niên. Cậu đừng siết mạnh vậy, tôi có chút... khó thở!!


Rồi cô bắt đầu diễn sâu, tay vờ để trước ngực, thở rất mạnh và gấp...


Hắn có chút hoảng loạn, vội nới lỏng tay... nhưng chưa buông hẳn. Hắn nói:


_ Cô... cô không sao chứ...??


Cô đáp khó nhọc:


_ Đầu tôi rất đau... cũng hơi choáng nữa...!


Cô vờ nghiêng ngã, đứng không vững... tưởng chừng đôi chân mềm nhũn, khí lực đã bị rút cạn...


Cô chọc hắn 1 phen hốt hoảng... Hắn thừa nhận nhất thời tức giận, lực đạo có chút khó khống chế... !?


Nhưng tới mức làm cô...bệnh cũ tái phát thì thật làm hắn tay chân luống cuống...


Hắn vội đỡ cô ngồi xuống. Hắn xoa xoa thái dương cho cô, tìm ngay thuốc đau đầu và rót cho cô 1 cốc nước... dâng đến tận nơi cho cô.
.
.
.
.


Nhìn dáng vẻ của hắn có đôi chút chật vật...


Cô thoáng nghĩ bộ dạng của hắn hiện tại, thật là có tố chất của 1... thê nô...!


Chặc... chặc, nữ chủ... xem ra cô ta quả là có vận khí tốt...


Thật là, diễm phúc hơn người đi...!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.