San, ta không muốn nói lần thứ hai đâu.
Không còn cách nào khác, San đành phải ra ngoài cổng thuyết phục cô gái đó quay về nhà.
Khi thấy San, cô gái đó bất ngờ quay người ra phía sau thì nhìn thấy ngài bá tước.
Gương mặt cô bé giãn ra, nụ cười này tươi như hoa vậy mà ngài bá tước lại lạnh lùng quay mặt bỏ đi.
Mặc kệ lời nói của San, cô bé lẩm bẩm:
- Không nhận tôi thì xin hãy mặc kệ tôi đi.
" Haiz, cách nói chuyện của cô bé này không được ổn với đối phương, lại còn nói chuyện với người lớn mà không phải phép như vậy thì làm sao phục vụ cho ngài ấy được.
Đành kệ vậy "
Suy nghĩ một hồi San cũng đi vào, cô bé lém lỉnh bật dậy đi theo sau nhưng chưa được hai bước thì bị lính canh cổng chặn lại.
- A.
Nghe tiếng động, San quay lại nhìn, anh còn tự cười trong lòng:
" Cũng kiên trì quá trời "
Bên trong còn nhiều công việc đang chờ, nên anh không thể phung phí thời gian với một cô bé không rõ lai lịch này được.
San vừa vào sảnh chưa được nửa tiếng thì trời bắt đầu tối sầm, sấm chớp cũng mỗi lần một lớn hơn.
Cô gái ấy nép người sát vào cột tường, lính canh vẫn đứng trực ngoài mưa.
Trời đã mưa hơn một tiếng rồi, Ansel đang xem số sách thì chợt đóng lại, mắt hướng ra ngoài cửa:
- Cô gái đó về chưa?
San ậm ừ, anh có vẻ lo lắng không biết trả lời thế nào cho đáng:
- Hình như vẫn chưa, thưa ngài.
- Haiz, cậu ra xem thêm một lần nữa.
Nếu còn bên ngoài thì đưa cô gái đó vào đây.
Cái gì vậy ta? Ngài bá tước lại đồng ý thuê một hầu gái nhỏ tuổi? Nhìn sơ qua thôi là biết con bé đó không biết làm gì rồi.
Hay là ngài bá tước muốn "đổi gió", nhìn trúng con bé nhỏ xíu đó? Rồi nó sẽ lên chức phu nhân thay cho Fay sao? Nó sẽ ra lệnh cho San bằng cái giọng xấc xược ấy? San bắt đầu suy diễn tứ tung trong đầu, lưỡng lự mãi mới ra ngoài cổng đón con bé vào trong.
Ban đầu cô gái nhỏ ấy có vẻ xanh xao vì nhiễm lạnh từ nước mưa, sau thấy ngài bá tước bước ra thì liền cười toe toét, nhưng khi thấy thanh kiếm bên hông thì vội cúi đầu:
- C-Chào ngài...!b-bá t-t-tước ạ.
Ansel ngồi xuống ghế, ngài gác chân trái chéo qua bên phải, hỏi thông tin:
- Ngươi tên gì? Con nhà ai?
- Thưa ngài...!em tên...
Xưng em luôn à, cả gan phết đấy, San giật mình nói lớn:
- Hỗn xược, sao có thể xưng hô như vậy?
- T-Thần xin lỗi...!thưa ngài bá tước, thần tên Jena Margaret, người cứ gọi thần là Jen ạ.
Thần mười bảy tuổi ạ.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng vắt chéo cổ chân rồi từ từ nhún xuống, hai tay nhẹ cầm váy kéo lên một chút.
Xem ra cũng biết lễ nghĩa, Ansel mỉm cười:
- Jen?
Ngài bá tước nhanh rút kiếm kề lên cổ Jena, ánh mắt ngài trông còn sắt hơn lưỡi kiếm này, xem ra mẹ cô ngăn cản cũng đúng.
Trông ngài có khác gì mấy tên thủ lĩnh của cướp biển không chứ, ngoài sự đẹp trai ra.
Cô gái đứng yên như tượng, mắt nhắm nghiền, hai vai cũng run lên:
- Margaret, từ khi nào mà ngươi lại có quyền ra lệnh cho ta?
- Thần..
thần xin lỗi ngài...!/ Dù có lỗi, sợ hãi trước sự hung dữ của ngài bá tước và thanh kiếm nhưng cô gái vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Càng nhìn thì San càng muốn kí đầu Jena một cái, hay làm gì đó cho cô bé này khóc.
Ngài bá tước thu kiếm về, xem như đây là sự chấp nhận của ngài đi.
Ansel không nói gì mà đứng lên đi mất, Jena đang nhìn theo thì San chặn lại ngay trước mắt:
- Nhìn gì mà nhìn? Ta đưa ngươi xuống bếp, từ hôm nay hãy ở đây phụ bếp đi.
HIỆN TẠI
Jena đem tách trà vào văn phòng làm việc cho ngài bá tước, sau một hai tháng phụ việc thì cô cũng đã thuần thục hơn.
Ansel vừa nắn nót chữ viết vừa lệnh cho Jena:
- Margaret.
Jena giật mình, xém chút làm rớt cái khay đựng trà:
- Dạ...?
- Ngươi biết pha hồng trà chứ?
- Thưa ngài, thần biết ạ.
- Hôm qua vợ ta vừa đến đây, nàng ấy thích nhất là hồng trà.
Nhờ ngươi pha một tách ấm đem lên phòng trên tầng một cho nàng ấy nhé.
Jena Margaret sững người, mục tiêu của cô là muốn phục vụ cho ngài chứ không phải ai khác.
Jena đứng yên, ngài bá tước ngước nhìn:
- Ngươi có gì muốn nói sao?
- Dạ....!vẫn là ngài luôn nhạy bén nhất.
Gì chứ, ngài là hơn cô gần chục tuổi.
Có gì mà có thể qua mặt ngài bá tước? Ngài bá tước phì cười:
- Ngươi không muốn đem lên đó thì cứ đưa vào đây.
Ta sẽ đem lên.
- Không phải ạ...!thưa ngài...!thần...!thần không biết pha hồng trà.
Đây là phản kháng chứ không phải lý do chính đáng, thật sự là không muốn chứ không phải không biết làm.
Ngài bá tước nhìn sang trái, tay ngài di chuyển đến cái chuông nhỏ xíu, không hơn lòng bàn tay là mấy.
Ngài cầm lên lắc lắc vài cái:
* LENG KENG...!*
- Ngươi lui xuống đi, ta sẽ gọi San.
Vừa khắc này, quản gia San bước vào.
Vẫn hành lễ như mọi khi, ngài bá tước chỉ một ngón tay lên.
Jena cũng nghe nói ngài bá tước rất yêu chiều vợ mình, phu nhân muốn một thì ngài cho mười hoặc nhiều hơn thế.
Hầu nữ Jena muốn tận mắt chứng kiến xem nhan sắc của phu nhân như thế nào.
//.