Edit: Bánh Bao/ Edit: PDTRBL
Nam Tầm ngồi trên sofa vừa gặm táo vừa kể đoạn truyện trong tiểu thuyết cho cụ tổ và Thẩm Quang Bích nghe.
"Tác giả tên Văn Hương Thức Nữ Nhân. Con đọc vài đoạn, viết cũng thú vị. Đây, cụ xem sau nghi thức gọi hồn này còn ghi những việc cần lưu ý.
Nhớ lấy: Không được soi gương khi đang đi. Cuối cùng lúc bốn người cùng nhìn gương, nếu thật sự thấy năm người thì tuyệt đối đừng hét toáng lên chạy loạn. Mọi người chỉ cần đồng thanh hô "Đi" rồi xoay người lại sẽ không sao hết. Nếu hoảng loạn chạy trốn, ha hả, tự gánh lấy hậu quả."
Thẩm Quang Bích khẽ nhíu mày, giật di động từ tay Nam Tầm.
Truyện này được đăng trên trang Hongshu*. Chương mới nhất có tên "Nó ở ngay sau lưng bạn". Chỉ một chương mà đã hơn ngàn bình luận, sôi động vô cùng.
[*Hongshu (Khoai lang đỏ): web tác giả Lỏa Bôn Man Đầu đăng truyện].
Nam Tầm chạy qua cạnh cụ tổ, cười hì hì hỏi anh: "Cụ thấy truyện này thế nào ạ?"
Thẩm Duệ Uyên buông quyển sách, thong thả nói: "Không bì được «Quỷ Quái Tạp Đàm». Có điều người soạn văn viết đơn giản dễ hiểu, nội dung cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ. Tạm được."
Nam Tầm hỏi ngay: "Ý cụ tổ là rất nhiều thứ trong đây có thật ạ?"
Thẩm Duệ Uyên hơi nhíu mày. Dáng vẻ rối rắm ấy trong mắt Nam Tầm đáng yêu cực kỳ: "Sách có nhiều từ ta không hiểu, nhưng làm theo vẫn được. Bé tò mò có thể thử xem."
Khóe miệng Nam Tầm giật giật, vội nói: "Con mới không thèm."
Thẩm Quang Bích lướt điện thoại đọc say sưa, vừa xem vừa bình luận: "Xác thật không phải vô căn cứ. Trong này có vài phương pháp gọi ma anh từng nghe qua, như là ma đói với ma cửa. Nhưng mời ma dễ xua ma khó. Đến thuật sĩ phong thủy cũng không dám gọi bậy. Mấy người kia chê mạng mình dài quá rồi phải không?"
Nam Tầm nhún vai: "Người trẻ tuổi ấy à, đều thích cảm giác mạnh. Bạn của Chu Á Linh đọc truyện ma xong chẳng sợ chết dám gọi ma gương. Theo lời Chu Á Linh thì mấy thanh niên đấy không thực hiện đúng nghi thức, bởi người tên Mạc Tang vô ý nhìn gương giữa chừng. Kết quả cô nàng hét toáng lên, miệng la "có ma có ma" liên tục.
Sau đó Mạc Tang thần chí không rõ, được ba mẹ mang đi gặp bác sĩ. Người ta bảo không tìm được nguyên do, mém tí bị chuyển qua khoa tâm thần."
Nói đến đây, Nam Tầm chọt chọt cằm cảm thán: "Ôi, bác sĩ chữa bệnh chứ không trị được thứ dơ bẩn. Chuyện thế này chỉ có thể để thầy đây ra tay."
"Tiểu sư huynh, anh cho Chu Á Linh số tôi à?" Nam Tầm bất ngờ hỏi.
Thẩm Quang Bích "Ừ".
Nam Tầm cong khóe miệng: "Cảm ơn sư huynh giới thiệu khách cho tôi. Tôi đã bảo Chu Á Linh chiều nay tới đón, lúc đó sư huynh làm trợ thủ cho tôi nha."
Thẩm Quang Bích liếc cô, thế mà không hề càu nhàu gật đầu: "Ừ."
"Cụ tổ, thời ấy ma gương cũng triệu hồi thế ạ?" Nam Tầm bổ nhào vào lòng cụ tổ, hỏi.
Thẩm Duệ Uyên nhéo cổ bé con, cười nhẹ: "Không phải, lúc ấy đều dùng gương đồng nhỏ, một người không thể so được năm người. Phải cần chấp niệm và oán niệm cực lớn mới gọi được một con ma gương. Không như thời nay, gương vừa trong vừa lớn, cách làm cũng đơn giản hơn nhiều."
Nam Tầm từng đọc sách giới thiệu các loại ma trong Tàng Thư Các của cụ tổ nhưng nó không chi tiết, nên cô muốn được nghe kể lại.
Thế là dứt khoát nằm xuống đùi Thẩm Duệ Uyên, nhìn anh bảo: "Cụ tổ kể cho con chuyện về ma gương đi. Con muốn nghe."
Tay Thẩm Duệ Uyên dịu dàng vuốt tóc cô, giọng trầm thấp từ tốn: "Vạn vật chi lão giả, đám ma ranh này bản chất nhớ được hình dáng con người hoặc đồ vật, duy không thể thay đổi hình dạng thật trong gương. Trước kia người vào núi sâu rừng già buộc phải mang gương đồng trên lưng, như thế yêu ma trong núi mới không dám tới gần. Bé biết vì sao không?"
Mắt Nam Tầm cong cong: "Chẳng lẽ bị gương đồng soi xấu quá, bọn yêu ma thẹn quá nên mới bỏ đi?"
Thẩm Quang Bích bên cạnh nghe thế đang định mỉa "thật ngây thơ", ai ngờ cụ tổ gật đầu: "Yêu ma thấy được bản thân tất đi hướng ngược lại."
Thẩm Quang Bích:...
"Cụ tổ, nếu gương có thể trừ tà, sao cũng đưa ma tới?" Nam Tầm hỏi.
Thẩm Duệ Uyên khoan thai nói: "Bởi lúc còn sống nó ngày ngày soi gương, ngắm dáng vẻ đẹp nhất của bản thân nên mới không sợ. Nếu bé không gọi, nó sẽ không chủ động mò tới. Thế nhưng một khi đã gọi thì rất dễ bị ám."
"Cụ tổ, ma gương có tính du hồn không ạ?"
"Tính. Ma gương chia làm hai loại: sinh ra do chấp niệm và sinh ra do oán niệm. Thời cổ những oán phụ khuê phòng không được sủng ái dễ biến thành loại thứ hai nhất. Nếu không cẩn thận bị ám, nó sẽ mê hoặc trước rồi hút khô tinh khí."
Nam Tầm cười một tiếng: "Vậy con yên tâm rồi, hiện giờ chẳng ai có oán niệm sâu thế cả."
Thẩm Duệ Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Để đề phòng chuyện không may xảy ra, bé mang theo cái gương bát quái cụ tổ làm mấy hôm trước đi."
"Quào ~ Cảm ơn cụ tổ!"
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nha mấy bạn ở web lậu***
Buổi chiều, Chu Á Linh quả nhiên lái xe tới đón. Trên xe còn một cô gái tên Trần Oánh, chính là đầu sỏ gây tội rủ mọi người chơi dại. Lúc này cô nàng đang cúi đầu, vẻ mặt tự trách.
Nam Tầm bắt Thẩm Quang Bích đeo túi đạo cụ giúp mình, sau đó cùng nhau đến nhà Mạc Tang.
...
"Cô chú, con mời thầy tới đây. Linh Linh từng chứng kiến bản lĩnh của hai thầy trẻ đấy ạ. Hai người hãy tin con! Lần này do con ngu muội, không nên chơi những trò linh tinh. Cô chú, con thật sự rất xin lỗi. Con, con..." Trần Oánh nói hồi lại chực khóc.
Ba mẹ Mạc trông tiều tụy, hiển nhiên mấy ngày qua không thôi nhọc lòng vì chuyện Mạc Tang.
"Chuyện này không thể trách mình con. Mọi người đều không sao, thế nào Tang Tang nhà cô lại có chuyện. Chỉ sợ thứ kia đã sớm theo dõi nó." Mẹ Mạc vỗ vai Trần Oánh.
Trần Oánh nghe thế lòng càng tự trách.
Về sau cô sẽ không bao giờ đụng tới những thứ này nữa!
Nam Tầm cắt ngang bọn họ, nói với mẹ Mạc Tang: "Chào cô Mạc, có thể kể cho con tình trạng Mạc Tang không ạ?"
Mẹ Mạc Tang thấy Nam Tầm thì sửng sốt.
Cô... Cô bé này trẻ quá, còn nhỏ hơn con gái bà vài tuổi ấy chứ.
Ba Mạc hiển nhiên chẳng mấy tin tưởng Nam Tầm. Mẹ Mạc sau hồi do dự ngắn ngủi, ngược lại nói rõ tình huống.
"... Hiện tại trong nhà không dám để gương, bởi vì Tang Tang vừa thấy là la to có ma, sau đó quăng đồ. Thế nhưng cô và ba nó chẳng thấy gì trong gương cả. Ban đầu cô chú cho rằng nó dùng chất kích thích nên đầu óc mê muội mới thấy ma. Nhưng rồi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại đề nghị chuyển Tang Tang sang khoa tâm thần."
Mẹ Mạc nói tới đây, hốc mắt liền ửng đỏ.
Nam Tầm gật gật đầu: "Cháu đã biết, mang cháu đi xem đi ạ."
Phòng ngủ Mạc Tang tối hù, không hề giống hai ba giờ chiều.
Những thứ bóng loáng có thể soi được đều bị cất đi, đến cửa sổ thủy tinh cũng bị mẹ Mạc che bằng vải đen.
Mạc Tang cuộn người ngồi trên giường. Mặt không tia máu, miệng khép khép mở mở như đang máy móc lặp lại câu gì.
Nam Tầm nheo mắt, nhìn ra sau Mạc Tang.