Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest
Nam Tầm hiếm khi về trường nên đến thẳng ký túc xá thăm mấy cô bạn cùng phòng.
Vương Đan Đan nghe nói cô thi đề 12 được hạng nhì, mắt muốn rớt cả ra ngoài, bật thẳng hai ngón tay cái.
"Hiểu Nhu, cậu giỏi quá đi!" Tô Thiến và Lý Nam đồng thanh cảm thán.
Thẩm Hiểu Vân kéo tay Nam Tầm, có chút không nỡ: "Hiểu Nhu, chị định nhảy lên 12 thật hả?"
"Ừ, chị muốn mau chóng vào đại học, chọn một trường tư. Giờ theo cụ tổ học phong thủy rồi nên không có nhiều thời gian, không thể tới trường thường xuyên được."
Thẩm Hiểu Vân "Ồ" một tiếng, nói đầy hâm mộ: "Hiểu Nhu chị sướng quá, có thể gặp anh Quang Bích mỗi ngày, còn được theo cụ tổ học nữa."
Nam Tầm đương nhiên biết tình cảm Thẩm Hiểu Vân dành cho Thẩm Quang Bích. Cơ mà Thẩm Hiểu Vân chẳng có chút kiến thức về phong thủy, cụ tổ chắc chắn không nhận làm đồ đệ. Vả lại chương trình cấp ba rất quan trọng, Nam Tầm không mong Thẩm Hiểu Vân sẽ lỡ dở chuyện học vì thứ tình cảm ngây thơ không rõ này.
"Thiến Thiến, Hiểu Vân của chúng ta phải nhờ cậu quan tâm rồi." Nam Tầm nói.
Tô Thiến cười bảo: "Xem cậu nói kìa. Hiểu Vân là cục cưng phòng mình. Mọi người đều cưng chiều bạn ấy mà."
Vương Đan Đan và Lý Nam vội gật đầu: "Đúng đó."
Nam Tầm tám chuyện với bọn họ một lát rồi đến trường điểm danh.
Mặc dù sẽ không thường xuyên tới trường nữa, nhưng cô vẫn theo chủ nhiệm đến lớp làm quen.
Lúc chủ nhiệm bảo Nam Tầm lên bục giảng tự giới thiệu, Nam Tầm nói thế này: "Tớ tên Thẩm Hiểu Nhu. Không sai, tớ cùng họ với hotboy học sinh giỏi lớp ta, nên về sau cũng trốn học thường xuyên như vậy. Thẩm Quang Bích phá lệ trước, mọi người có gì bất mãn cứ tìm cậu ấy nhé. Hoặc lần sau ai thi điểm cao hơn tớ, tớ sẽ nhường đặc quyền này lại cho người đó."
Vẻ mặt mọi người đều: ( ⊙o⊙)!
Mẹ nó tức điên người! Nhỏ này khinh người quá đáng! Nhảy lớp thì ghê lắm hả, học giỏi thì ghê lắm hả? Cứ đợi đấy, lần tới bọn đây sẽ cho nhóc ngửi khói!
Chủ nhiệm đứng một bên đẩy mắt kính.
Bà nói suốt ngày đám học sinh đều như nước đổ đầu vịt. Không ngờ chỉ một câu của cô bé đã khiến cả lớp nhiệt tình học tập. Ừ, tốt lắm.
Khi Nam Tầm rời đi, có một học sinh nam cười siêu ngố đuổi theo.
"Xin hỏi cậu là ai? Tìm mình có việc gì?" Nam Tầm thấy mình có vẻ không biết người này.
Nam sinh đuổi theo lập tức trừng mắt: "Không phải chứ người đẹp, mới bao lâu đã quên anh rồi hả? Anh là bạn cùng phòng với anh Quang Bích nhà em nè. Khụ khụ, anh tới để cảm ơn. Nhờ bùa yêu của em mà anh có bạn gái rồi, bọn anh quyết định cùng thi vào đại học thành phố A. Anh cảm thấy đây chính là định mệnh đời mình, ha ha ha..."
Mr. Quần Xà Lỏn chải chuốt lại đàng hoàng trông khá là sáng sủa, cười rộ lên còn lộ hai hàng răng trắng bóc.
Nói đến đây, Nam Tầm đã nhớ ra.
Cô nhìn tướng mạo cậu chàng, nhướng mày nói: "Lông mày anh rậm mà đều, môi hồng đầy đặn, rất nhiệt tình và hào phóng trong tình yêu. Răng cửa chỉnh tề thể hiện sự thẳng thắn. Những điều này cho thấy, anh vốn là người có vận đào hoa cực vượng, diễm phúc không cạn. Bùa yêu lần trước em cho chỉ giúp anh gặp được đóa tốt nhất thôi, không cần cảm ơn."
Quần Xà Lỏn nghe thế đắc ý. Vận đào hoa mình vượng thế cơ à? Nhưng giờ đã có người thích, vượng hay không cũng chả sao.
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nha mấy bạn ở web lậu***
Buổi tối, Thẩm Quang Bích báo với cụ tổ một tiếng rồi đeo balo ra nghĩa địa ngủ theo lời hứa.
"Bé con không ác ý, ngươi đừng trách bé." Cụ tổ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Quang Bích liếc Nam Tầm ngồi cạnh cụ tổ đang cười trên nỗi đau của người khác, xụ mặt: "Không sao ạ. Thua thì phải chịu, đến nghĩa địa luyện lòng can đảm cũng tốt ạ."
Nam Tầm nghe vậy càng vui vẻ, nói với cụ tổ: "Cụ tổ nghe kìa, sư huynh giác ngộ cao thiệt. Hay là chúng ta giúp một phen. Con nhớ bình nước mắt trâu hôm nọ còn dư một ít, chúng ta cứ đưa hết cho sư huynh đi ạ. Tối trông thấy ma nhiều, lòng can đảm của sư huynh tuyệt đối đỉnh đỉnh."
Thẩm Quang Bích:...
Nam Tầm lắc lắc tay cụ tổ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Cụ tổ cụ nói được không ạ?"
Thẩm Duệ Uyên im lặng một chốc rồi gật đầu.
Thế là Thẩm Quang Bích bôi thứ nước đó lên mí mắt trước mặt hai người, vác gương mặt không thiết sống ra nghĩa địa.
Người đi rồi Nam Tầm mới cười phá lên, bị cụ tổ búng trán.
Thẩm Duệ Uyên cưng chiều nói: "Bé đó, nghịch ngợm."
Thẩm Quang Bích kiên cường thật sự ngủ ở đó đúng ba đêm. Đã vậy mỗi lần ra cửa đều bôi nước mắt trâu. Sáng hôm cuối cùng cậu về, mặt mày trắng bệch khiến hai quầng thâm dưới mắt càng rõ ràng.
Nam Tầm thở dài: "Tra tấn một cậu bé khỏe mạnh thành như vậy, thiện tai thiện tai."
Tiểu Bát ha hả mỉa mai: "Nếu lúc cảm thán khóe miệng ngươi không cong kiểu đó, có khi gia tin."
"Thẩm Hiểu Nhu, điện thoại kêu kìa." Thẩm Quang Bích ném di động để trên bàn qua cho cô.
Cô chụp lấy, trong mắt xẹt qua nghi ngờ.
Từ khi có điện thoại tới giờ, cô chỉ lưu số cụ tổ và Thẩm Quang Bích. Hai người họ đều ở đây, thế ai đang gọi?
"Alo, thầy trẻ Thẩm Hiểu Nhu ạ? Chào em, chị là Chu Á Linh, không biết em còn nhớ không?"
Hai mắt Nam Tầm bừng sáng. Cô có dự cảm, khách tới cửa rồi.
Người đầu tiên đối phương tìm thế mà lại là cô!
Chờ Chu Á Linh giải thích rõ xong, Nam Tầm không khỏi trợn trắng mắt.
Thanh niên bây giờ thiệt rảnh quá hóa rồ, dám chơi trò gọi ma? Còn ma gương khó nhằn nhất nữa chứ!
Đương sự tên Mạc Tang, là bạn của bạn Chu Á Linh.
Người bạn này đọc quyển truyện linh dị, nhất thời tâm huyết dâng trào học cách gọi hồn trong đấy.
Cô nàng tìm thêm hai nam hai nữ, tổng cộng năm người. Mạc Tang là một trong số đó.
Bọn họ tìm một căn phòng có gương treo tường thật lớn, sao cho soi đủ được mọi người như trong truyện.
Năm thanh niên đứng thành vòng tròn. Sau khi nhớ vị trí của mình trong gương thì đợi đến gần 0 giờ rồi di chuyển vòng quanh.
Bắt đầu từ nữ sinh khởi xướng thổi nhẹ vào cổ người trước mình, người đó lại thổi vào cổ người trước nữa. Cứ tuần tự như thế cho đến khi ai đó cảm giác cổ bị thổi hai lần thì tuyệt đối không được hét lên, chỉ có thể nói khẽ "Tới". Sau đó người này quay lưng với gương, những người còn lại cùng đối diện gương.
"... Lúc này nhìn gương, họ thấy được mặt của cả năm người. Nhưng trong đám họ có một người rõ ràng đưa lưng vào gương, chính là người bị thổi hai lần đó."