Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 113: Buồn bực, nàng vẫn luôn giả vờ!




Editor: PaduC 
(Nếu sau này chương nào không có tên editor thì là mình đấy ạ)
Rõ ràng trong xương cốt nàng là kẻ dâm đãng, dựa vào cái gì muốn giả bộ thành dáng vẻ này? Thật giống như tất cả dâm đãng và phóng đãng chỉ là lớp vỏ ngoài, xé ra lớp vỏ này, mới có thể nhìn thấy nàng chân thật nhất bên trong.
Rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng không phải, nàng trời sinh chính là nữ nhân dâm đãng!
Đúng, chính là như vậy không sai.
"Hàn ca ca, chàng đang nghĩ gì thế? Đôi mắt nhỏ này thật dọa người nha." Nam Tầm tiến đến trước mặt nạ của hắn, chớp chớp mắt nhìn đôi mắt lộ ra kia. Nó tối tăm u ám, đuôi mắt hơi thắt cổ, nhìn câu người đến quái lạ.
Yến Hàn phác gục nữ nhân trước mặt xuống đất, cười đến tà tứ với nàng: "Vừa nãy ta đang suy nghĩ nên ăn nàng thế nào, nên hấp hay luộc, hay là kho?"
Nam Tầm không thẹn không xấu hổ, cứ nằm trên đất như vậy, còn vươn tay khoác cổ hắn: "Hàn ca ca, ta thích kho. Khẩu vị nặng chút, hấp hay luộc gì đấy thanh đạm quá rồi."
Yến Hơn cứng đờ một hồi mới bế nàng lên từ trên đất.
Nam Tầm thuận thế ghé sát người hắn, chóp mũi dán chóp mũi hắn, cười tủm tỉm nói: "Hàn ca ca, ta mệt quá, chàng ôm ta về đi."
Cầu ôm cũng có thể nói đúng tình hợp lý như vậy, sợ chỉ có da mặt dày như Nam Tầm làm được.
Yến Hàn ôm ngang nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên bàn đu dây nàng thích nhất kia. Hắn đang muốn đứng dậy, lại bị Nam Tầm lôi trở lại, lập tức áp trên người nàng.
"Diêu Diêu, nàng còn như vậy, ta thực sự muốn --" Giọng Yến Hàn nghẹn lại mà khắc chế, cũng không biết hắn nghẹn lại là dục hỏa hay lửa giận.
Nam Tầm lôi kéo cổ áo hắn, kéo hắn càng gần thêm, đôi mắt đen láy sáng sủa ngấn nước phản chiếu ra khuôn mặt nam nhân.
Yến Hàn thậm chí có thể thấy được mắt mình trong con ngươi sáng sủa đó.
"Này, Hàn ca ca, đêm nay chàng ở lại đây đi." Nữ nhân dưới thân cười nói.
Vẫn là giọng điệu trêu đùa, nhưng Yến Hàn thấy được từ đáy mắt kia sự quyết tuyệt muốn đập nồi dìm thuyền.
Nàng nghiêm túc.
Vào lúc này, Yến Hàn, hay phải nói Yến Mạch Hàn có một loại cảm xúc chột dạ mọc lên từ đáy lòng mà chính hắn cũng không nhận ra. Chỉ là chút chột dạ kia rất nhanh bị thay thế bởi những cảm xúc mãnh liệt dày đặc hơn, đó chính là sự thù hận của hắn với Tận Bộ Diêu.
Yến Hàn làm bộ không hiểu ý tứ trong mắt nàng, đưa tay xoa đầu nàng: "Diêu Diêu, đừng náo loạn. Sao ta bỏ được mà làm thế chứ, vừa rồi chỉ giỡn với nàng thôi. Nhưng nàng hãy tin ta, ngày đó sẽ tới rất nhanh. Ta sẽ nỗ lực làm Tần lão gia cho phép, sau đó tự mình tới cửa cầu hôn, cầu xin lão nhân gia gả cháu gái bảo bối của ông ấy cho ta."
Nam Tầm nghe được lời này có chút cảm động, nhưng cảm động xong lại lạc lõng. Nàng không nhịn được tự giễu: "Hàn ca ca, thật sẽ có một ngày như thế sao? Có phải chàng đã quên thân phận Tần phi của ta? Mặc dù bị đày vào lãnh cung, nhưng ta có chết cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, vì lẽ đó làm sao ta gả được cho chàng?"
Yến Hàn mím môi không nói gì, dáng vẻ như đang suy nghĩ đối sách.
Mà lúc này, Nam Tầm bỗng vỗ tay một cái, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: "Hàn ca ca, ta chợt nghĩ ra rồi!"
Yến Hàn nhìn nàng không nói, chờ câu sau của nàng.
Nam Tầm mặt mày hớn hở: "Nếu như ta muốn bắt đầu lại từ đầu thì có hai biện pháp. Một là ta chết, hai là bạo quân này chết."
Yến Hàn nghe nửa câu sau, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Hắn cực lực ẩn nhẫn, mới nhịn xuống không bóp - chết nữ nhân trước mắt ngay tại chỗ.
Nàng lại muốn hắn chết, nàng muốn hắn chết!
Ngay lúc lửa giận lăn lộn kịch liệt trong lòng hắn, lại nghe được nữ nhân kia nói: "Hàn ca ca, chừng nào chàng cho ta bình thuốc độc đi, cái loại có thể giả chết ấy. Sau đó chờ ta bị ném ra bãi tha ma, chàng lại cứu ta ra, như vậy chúng ta có thể song túc song phi rồi*."
*Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly.
Lúc nữ nhân nói lời này, mặt mày như bay lượn, đôi mắt vốn sáng ngời càng óng ánh chói mắt, lóe tia sáng như những vì sao.
"Loại thuốc giả chết này chỉ có trong thoại bản, nơi nào có loại thuốc này chứ. Diêu Diêu, nàng có nghĩ chọn cách thứ hai hay không?" Yến Hàn nhìn nàng nói, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm Nam Tầm, tựa như muốn thu lại hết thảy phản ứng nhỏ bé của nàng.
Nam Tầm ngơ ngẩn, nói lẩm bẩm: "Cách thứ hai? Chàng đang nói cách giết chết bạo quân?"
Yến Hàn nghe thấy hai chữ "giết chết", ánh mắt trầm xuống.
"Hàn ca ca, nếu có thể giết chết đương nhiên tốt nhất, thế nhưng muốn đánh chết bạo quân không quá dễ nha. Bạo quân có tính cảnh giác mạnh phi thường, ra tay không dễ."
"Diêu Diêu, nàng có vẻ rất hận tên bạo quân này?" Yến Hàn nói, giọng hơi nhỏ lại.
Ánh mắt Nam Tầm trầm xuống, nói lạnh lùng: "Lúc trước hắn dùng một đạo thánh chỉ nghênh ta tiến cung, ta còn chưa hề hận hắn, nhiều lắm có chút oán giận. Hắn còn vì Lý Thục phi đánh bay ta, làm cho ta gãy mất hai cái xương sườn, sau đó còn đày ta vào lãnh cung, ta cũng không hận hắn, nhiều lắm cảm thấy người đàn ông này không biết xấu hổ, vì đối phó Tần gia mà bắt ta khai đao. Nhưng mà --"
Mặt Nam Tầm không đổi nói: "Hắn muốn ta chết thì có thể trực tiếp ban chết cho ta, tại sao phải thả rắn độc đến cắn ta? Tại sao muốn mấy nam nhân đến làm nhục ta? Nếu không phải tự ta có chút bản lĩnh, nói không chắc đã bị mấy tiện nam kia làm bẩn. Bạo quân muốn ta không chết tử tế được, nhưng ngoài việc ta không thích hắn, có từng trêu chọc hắn chỗ nào? Tại sao hắn phải đối ta như vậy?"
Yến Hàn nhìn thấy hết thù hận trong đáy mắt nàng, cảm giác đôi mắt mình nhoi nhói.
"Vì vậy, một nam nhân thô bạo tàn nhẫn, thủ đoạn bỉ ổi như vậy, đương nhiên ta hận."
Vừa mắng xong đại boss bạo quân, Nam Tầm liền nói với Tiểu Bát: "Tiểu Bát Tiểu Bát, mắng đại boss ngay trước mặt hắn sảng khoái thật đó, cảm giác quá tuyệt vời!"
Tiểu Bát: "Ngươi, ngươi cẩn thận sau này..." Câu kế tiếp chưa nói xong.
Nam Tầm lại ai nha một tiếng: "Bây giờ ta không biết gì nha, hiện tại nói những lời này đều là biểu hiện tính cách ta ngay thẳng. Tỷ chính là đi con đường thẳng thắn không làm bộ yêu diễm đồ đê tiện."
Tiểu Bát:...
Rất tốt, rất Nam Tầm.
Trong lòng Nam Tầm thoải mái đến bay bay, nhưng biểu hiện ra ngoài là mặt không hề cảm xúc.
Dừng một lát, nàng lại lạnh lùng bổ sung: "Nghe nói gần đây bạo quân có động tác rất lớn, xử lý không ít nguyên lão nhị triều*, có trực tiếp liên lụy cửu tộc. Hắn mà còn thực thi chính sách tàn bạo như vậy chà đạp cả nước Đại Yến, sợ là sẽ chọc cho thiên hạ nổi giận, khiến nước Đại Yến không chừng cũng thay đổi hình dạng. Nếu kết quả bức cho bách tính vùng lên khởi nghĩa, ta thà tình nguyện Hoàng thất trực tiếp tìm người thay bạo quân trước khi tình thế biến lớn."
*Nhị triều: triều đình đời Tiên hoàng
Yến Hàn nghe lời này, tâm thần chấn động, đời trước như đang cưỡi ngựa xem hoa trong đầu hắn một lần.
Ánh mắt hắn đầu tiên bình thản mờ mịt, nhưng rất nhanh bị cảm xúc mãnh liệt khác thay thế.
Lấy bạo chế bạo có chỗ nào không tốt, vì sao những người này đều chỉ trích hắn? Hắn xử lý quan lại tham ô, trực tiếp liên lụy cửu tộc để rắn đe có gì sai?
Hết thảy là cái cớ! Bọn chúng chỉ muốn hắn chết!
Đáy mắt Yến Hàn quay cuồng sự thù hận nùng liệt vặn vẹo.
Suýt chút nữa hắn đã bị nữ nhân này lừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.