Editor: PaduC
Một câu của Tiểu Bát khiến vẻ mặt Nam Tầm thiếu chút tan vỡ.
Yến Hàn nói tiếp lời âu yếm, hắn hơi nhéo vòng eo Nam Tầm: "Diêu Diêu, nàng có hơi gầy, sau này ăn nhiều chút."
Nam Tầm lập tức đáp lại: "Không gầy nha. Ta là loại nữ nhân mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra có thịt. Hôm nào chàng nhìn tận mắt thì sẽ biết."
Câu này thật đúng làm hắn nghẹn họng không nói nên lời.
Hắn thực sự không nghĩ tới nữ nhân trong ngực còn có thể nói được loại lời phóng đãng này!
Quả nhiên, trong xương nàng chính là dâm oa đãng phụ, nàng đây có phải đang tự mời hắn lên giường?
Nam tầm nhìn bộ dạng ngây người của nam nhân, bỗng phụt cười ha ha. Tiếng cười réo rắt bừa bãi, vang bên tai nam nhân làm hắn có ảo giác tâm trạng mình cũng bị lây nhiễm.
"Diêu Diêu, đừng nói như vậy. Ta sẽ coi là thật thật đấy." Yến Hàn nhìn nàng nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Nam Tầm duỗi hai ngón tay bò bò trước ngực hắn, tiếp đó bò đến hầu kết của hắn, nhẹ nhàng xoa vòng hai lần, ghé sát bên tai hắn nói nhỏ: "Hàn ca ca, chàng có thể coi là thật."
Nữ tử với hơi thở mang hương thơm thoang thoảng khẽ hà hơi bên tai hắn, có chút nóng ướt, có chút... Ngứa. Yến Hàn đột nhiên thở hổn hển, bỗng đẩy nữ nhân trong ngực ra.
Động tác kia có phần thô lỗ.
Nam Tầm ngơ ngác nhìn hắn, dường như bị dọa giật mình.
Yến Hàn đẩy xong cũng hối hận rồi. Hắn ra sức hít một hơi, lập tức giả bộ tức giận nói: "Diêu Diêu, có những lời đùa không nói ra được. Vừa rồi nàng quá mức, nhỡ đâu ta, nhỡ đâu ta không cẩn thận xúc phạm tới nàng thì phải làm sao bây giờ?"
Ngoài mặt Nam Tầm tỏ vẻ ngỡ ngàng, nội tâm lại đập bàn cười lớn với Tiểu Bát: "Ha ha ha... Tiểu Bát ngươi mau nghe xem đại boss vừa nói cái gì. Hắn một tên đàn ông không còn khả năng giao hợp lại còn nói sợ xúc phạm ta, ha ha ha..."
Tiểu Bát cũng đang cười, nhưng vẫn rất tốt bụng nhắc nhở một câu: "Thân ái, ngươi đừng làm quá mức nha, chẳng may hắn thẹn quá hóa giận thì phải làm sao?"
"Ai nha không đâu, hắn còn chờ quyến rũ ta thành công rồi quăng mà. Sao chút tức giận cỏn con này mà cũng không nhịn được."
"Diêu Diêu, xin lỗi, vừa nãy ta có làm đau nàng không?" Yến Hàn ảo não tiến lên một bước, muốn kéo nữ tử vào lồng ngực một lần nữa.
Nam Tầm lùi về sau, cảm thấy tủi thân nhìn hắn: "Có phải chàng hối hận rồi? Yến Hàn, ta cho chàng biết, Tần Bộ Diêu ta chính là nữ nhân như vậy. Muốn nói cái gì nói cái đó, muốn làm cái gì làm cái gì. Chàng cảm thấy ta phóng đãng hay không biết điều rồi hả? Nếu như ngay cả điều này cũng không chịu được, chàng còn muốn nói chuyện tương lai với ta?"
Yến Hàn há miệng: "Ta, ta không có ý này. Diêu Diêu ta không ghét bỏ nàng. Nàng biết rõ ý ta không phải như vậy."
Nam Tầm bỗng xoay người, đưa lưng về phía hắn: "Yến Hàn, ta cho chàng một cơ hội cuối cùng. Chàng đi đi, sau này đừng tới nữa."
Yến Hàn vừa nghe lời này, ánh mắt trầm xuống. Hắn tiến lên ôm nàng từ phía sau, khẽ hôn vành tai nàng, mềm mỏng dụ dỗ: "Xin lỗi Diêu Diêu. Vừa nãy ta không nên phát giận với nàng. Ta chỉ sợ chính mình không nhịn được lại vượt qua giới hạn. Người con gái trong lòng ở trước mặt, nam nhân thường không thể chịu nổi khiêu khích."
Qua hồi lâu Nam Tầm mới nói: "Ta có thể coi như lời khích lệ ta?"
Yến Hàn: "... Có thể."
Hai người lại ôm ấp dính dính hồi lâu.
Chờ Yến Hàn đi rồi, Thúy Hoàn vừa tự động biến mất lúc này nhảy ra từ góc nào đó, cười đến cực kì nhộn nhạo: "Nương nương, nô tỳ bỗng cảm thấy Yến công tử tốt thật nha. Nương nương người vừa nãy nở nụ cười nhiều lắm."
Sau khi kẻ được phát thẻ người tốt Yến Hàn bay khỏi cung Trì Mộ, hắn chậm rãi đi dạo một mình trong màn đêm.
Đi mãi, hắn đột nhiên tháo mặt nạ bạc che mặt xuống, gương mặt lộ ra đó thình lình chính là bạo quân Yến Mạch Hàn.
Bàn tay nắm mặt nạ bỗng siết chặt, con ngươi đen kịt sâu thẳm lóe lên tia sáng lạnh.
Bỗng dưng, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng hơi nhếch một bên, nhìn như có chút trào phúng, có chút như căm ghét, nhưng sâu trong đáy mắt là cảm xúc mờ mịt chính hắn cũng không rõ.
"Tần Bộ Diêu... Tần Bộ Diêu a..." Nam nhân khẽ lẩm bẩm vài tiếng, bóng người thon dài cao ngất từ từ đi xa, mãi đến khi hòa vào cùng bóng đêm.
Từ khi hai người biểu lộ cõi lòng, mỗi ngày Yến Hàn đều tới cung Trì Mộ. Vừa bắt đầu chỉ dám lén sờ soạng lẻn vào vào buổi tối, lúc sau lá gan càng ngày càng lớn, ban ngày cũng dám lắc lư ở cung Trì Mộ.
Nam Tầm dựa vào ngực hắn, có chút lo lắng hỏi: "Hàn ca ca, chàng loạn lắc ở hoàng cung vào ban ngày như vậy, thật sự không sao cả à?"
Bàn tay Yến Hàn đặt trên đầu nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen thui mềm mại như thác nước, nghe vậy chỉ cười nhạt: "Đám hộ vệ trong hoàng cung đều là phế vật. Ta có khinh công lợi hại, muốn tránh bọn chúng dễ như trở bàn tay."
Nói xong, hắn đổi ngữ điệu, nở nụ cười trầm thấp, nội liễm mà gợi cảm: "Diêu Diêu, nếu nàng thật lo lắng mỗi ngày ta chạy tới chạy lui xảy ra nguy hiểm, không bằng... Đêm nay để ta ngủ lại?"
Nữ nhân bình thường nhất định sẽ cảm thấy thẹn thùng hay thẹn quá hóa giận, nhưng Nam Tầm lại a dua theo hắn, cười híp mắt nói: "Được, nếu chàng dám ở lại, ta liền ăn chàng, vừa lúc chứng thực danh hiệu gian phu dâm phụ này."
Những ngày qua Yến Hàn đã quen Nam Tầm "thẳng thắn", vì vậy nghe xong cũng có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh, trái lại sặc trở về: "Diêu Diêu, nếu nàng là dâm phụ, vậy ta đồng ý trở thành gian phu của nàng."
Nam Tầm sững sờ, thầm nghĩ đại boss giống như lại lên cấp a.
Nàng bỗng nở nụ cười, đưa tay nâng cằm Yến Hàn: "Ta nói này Hàn ca ca, chàng thật cho rằng ta có tà tâm không có can đảm làm tặc? Cẩn thận ta thực sự há một ngụm ăn luôn chàng nha~"
"Được, vậy nàng ăn đi." Khóe miệng Yến Hàn hơi cong lên.
Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn hắn chốc lát, bỗng bất ngờ tiến đến, cái miệng nhỏ vểnh lên chụt trên môi mỏng của đối phương vài cái.
Hai mắt Yến Hàn đột ngột mở to, lập tức lui về sau hai bước, lại đứng không vững ngã ngồi ra đất.
"Ha ha ha..." Nam Tầm chỉ vào bộ dạng túng quẫn của hắn, làm càn cười to, cười đến vui vẻ cực kỳ.
Đáy mắt Yến Hàn hiện lên vẻ tức giận.
Thúy Hoàn cũng cười khanh khách ra tiếng, vội vã lấy cho đối phương một cái ghế nhỏ: "Yến công tử đừng tức giận, nương nương nhà ta chỉ quá ham chơi, nàng không cố ý đùa cợt ngươi."
Lời này có vẻ giấu đầu hở đuôi, Yến Hàn càng cảm thấy vừa nãy nữ nhân này cố ý trêu cợt hắn.
Nam Tầm đỡ Yến Hàn lên, đến gần mặt hắn thổi khí. Đoàn khí nóng như mang theo hương thơm say lòng người, khiến nam nhân hơi nheo mắt lại.
"Hàn ca ca, đùa chàng dễ quá. Chàng ngây thơ như thế, ngày sau làm sao ta nỡ lòng ăn chàng?" Nam Tầm cười trêu.
Yến Hàn tức giận, đúng là cực kì buồn bực. Nữ nhân này khiêu khích hắn năm lần bảy lượt, khiêu khích xong còn làm vẻ mặt vô tội một bộ "Ta chỉ đùa giỡn ngươi, sao ngươi coi là thật".
Hắn thật muốn xé nát lớp mặt nạ trên mặt nàng!