Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 120: Như thế nào là cuồng em gái (20)




Cảm giác không thoải mái, cực kỳ bực bội..
Rõ ràng là hắn làm bạn bên Lạc Lạc trong toàn bộ quá trình cô trưởng thành, vì cái gì cô nhóc này còn nhào vào lòng người khác? Mặc dù là biết người này là anh trai ruột của cô, nhưng sóng gió mãnh liệt trong nội tâm vẫn không dừng được.
Lục Bất Trì phục hồi tinh thần lại, đôi mắt rũ xuống, đi về phía trước một bước, mở miệng, "Được rồi, vào nhà trước đi."
Yến Bách đang ôm Yến Lạc hơi nhướng nhướng mày, lúc này ánh mắt mới dừng ở trên người Lục Bất Trì.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Yến Bách cười khẽ một tiếng, buông Yến Lạc xuống.
Đồng dạng đều là nam nhân tuấn mỹ xuất sắc, ở quân bộ đều đảm nhiệm chức vị cao, ngày thường tuy rằng không giao lưu với nhau nhiều, nhưng trên danh nghĩa, Lục Bất Trì vẫn là em trai của Yến Bách.
Nghe Lục Bất Trì nói như vậy, Yến Bách nhưng thật ra không lại làm khó, hơi hơi nghiêng người, nhường đường vào nhà cho hai người, chẳng qua đáy mắt mang theo một tia đánh giá.
Yến Lạc đứng ở trên mặt đất mới phản ứng lại đây, nhẹ nhàng quay người túm chặt tay Lục Bất Trì, "Tiểu ca ca, đi thôi, chúng ta mau vào đi."
Hơi thở quanh thân Lục Bất Trì lúc này mới biến mất một ít, nhẹ giọng đáp lại, đi theo phía sau Yến Lạc vào nhà.
Yến bách nhìn hai người vào cửa, tùy tay đóng cửa lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Lục Bất Trì.
Tuy rằng hắn không thường ở nhà, nhưng sự tình trong nhà vẫn biết được rõ ràng, còn có ánh mắt của nam nhân này nhìn em gái nhỏ nhà mình.
Thật không biết ba già nghĩ như thế nào, một năng lực giả có tiềm lực tinh thần mạnh như vậy đặt chung một chỗ với em gái nhỏ của hắn, điều tiết giả có huyết mạch thuần tịnh như vậy, này không phải dẫn sói vào nhà sao?
Tấm tắc, khó chịu, muốn cướp em gái, đều là người xấu.
Hơi hơi nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi, giơ tay gãi gãi sợi tóc màu đay nhạt của mình, nghe thấy thiếu nữ đã vào nhà kêu một tiếng, Yến Bách mới nở một nụ cười bất đắc dĩ, đi vào trong.
"Đây đây, tiểu công chúa, anh tới đây, đừng nóng vội."
Trong phòng, Yến Tề đang ngồi trên sô pha nhìn quang não, thiếu nữ ngồi bên người ông, không biết đang hưng phấn nói với ông cái gì, Lục Bất Trì ngồi trên cái ghế sô pha khác.
Tùy ý ngồi xuống bên người Yến Lạc, giơ tay xoa đầu cô nhóc một phen, đầu nhỏ của Yến Lạc liền quay qua, phồng quai hàm lên, "Vừa trở về liền khi dễ em."
"Sao có thể chứ." Yến Bách chớp mắt, khóe môi luôn là ý cười vô tội, tay lại không chịu buông xuống, thẳng đến khi xoa tóc Yến Lạc thành một mớ hỗn độn.
Nhìn Yến Lạc bất mãn cầm tay hắn, đáy mắt Yến Bách xẹt qua một tia tối tăm, đồng thời lặng lẽ liếc Lục Bất Trì một cái, "Thật sự chuẩn bị đi đế quốc làm học sinh trao đổi? Gần đây thế cục giữa chúng ta và đế quốc bắt đầu khẩn trương, nhóc con, em không sợ chút nào sao?"
"Đương nhiên muốn đi," Yến Lạc nháy mắt, một bộ đúng lý hợp tình, thuận tay kéo tay hắn xuống, "Danh chính ngôn thuận đi làm học sinh trao đổi, bọn họ dám đụng đến em thử xem."
"Đúng rồi, vừa lúc nhìn chán mỹ nam bên này, đi thay đổi khẩu vị." Yến Bách cố ý mở miệng, rõ ràng thấy động tác của Lục Bất Trì bên cạnh vẫn luôn không nói gì đột nhiên hơi hơi cứng đờ.
Yến Lạc lại trừng mắt, đứng dậy, "Không nói chuyện với anh nữa, anh hai hư, em đi tắm đây."
Nhìn theo bóng dáng Yến Lạc lên lầu, Lục Bất Trì mới chậm rãi vén ống tay áo, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
Bị cô nhóc này bỏ qua như vậy, vẫn là lần đầu.
Cũng đứng dậy, "Ba, con đi thay quần áo."
Yến Tề lúc này mới ngẩng đầu, "Ừ, đi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.