Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 119: Như thế nào là cuồng em gái (19)




Yến Lạc nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp.
"Ai biết vị diện sau em lại muốn ra trạng huống gì."
Tiểu Phấn Hồng muốn biện giải cho mình, nhưng rối rắm nửa ngày..
Ách.. Sao lại cảm giác giống như, đích xác, đại khái, có thể là đúng ký chủ nói vậy? QAQ
"Yên tâm, yên tâm, chỉ cần đừng để chị đối diện trực tiếp với vài thứ kia, chị cảm thấy chị vẫn còn thực dũng cảm."
Đối với lời nói của Yến Lạc, Tiểu Phấn Hồng chỉ muốn tặng cho hai chữ "ha hả", "dũng cảm" đã rất mệt, xin đừng dán mặt ngài vào "dũng cảm", được không?
"Cho nên ký chủ muốn tiếp tục sao? Thời gian chúng ta có thể lưu lại trong vị diện này khả năng sẽ không nhiều như phía trước."
"Ừ." Yến Lạc lên tiếng, "Trước đến đế quốc nhìn kỹ rồi hẵng nói, chị cảm thấy có thể làm Lục Bất Trì đối với đế quốc có cừu hận lớn như vậy, không chỉ là bởi vì đế quốc khơi mào chiến loạn khiến người thân của hắn bị sát hại."
Rốt cuộc còn có chuyện gì mà cô không biết, hệ thống cũng không biết, tìm được rồi, chính là mấu chốt của vị diện này.
Bàn tay che trên mắt cô đã dời đi, thân mình Yến Lạc hơi hơi cuộn tròn một chút.
Vừa lúc, người trước mắt này dùng ôn nhu để che dấu mục đích chân thật, mà cô, cũng dùng lớp ngụy trang để che dấu cảm xúc của mình, nhưng thật ra để cô trước nhìn thử, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Học viện đệ nhất liên minh cách Yến gia không quá xa, Yến Lạc cũng liền hôn hôn trầm trầm khoảng hơn hai mươi phút, đã bị Lục Bất Trì ôn nhu kêu dậy.
Một tay xoa đôi mắt, một tay ôm cánh tay Lục Bất Trì, Yến Lạc đáng yêu ngáp một cái, đi về phía trước.
Trước khi hai người bước vào, cửa liền mở ra.
Một loại hơi thở xa lạ nhưng lại làm Yến Lạc theo bản năng cảm thấy thân cận đánh úp lại, Yến Lạc theo bản năng trợn tròn mắt.
Cái tay vừa muốn chạm vào đỉnh đầu của Yến Lạc lại bị Lục Bất Trì theo bản năng muốn chụp bay, quanh thân lập tức trào ra một tia âm trầm.
"Hừ." Người nọ khẽ cười một tiếng, trước khi Lục Bất Trì động thủ đã rụt tay lại, "Đã lâu không thấy, vừa trở về liền đối đãi với anh trai như vậy?"
Người nọ thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nửa híp mắt, màu tóc không phải màu đen thuần khiết, dưới ánh nắng lộ ra màu sợi đay, có vẻ hắn đã trở lại được một đoạn thời gian, trên người mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, mặt mày rất giống Yến Tề.
Hắn cười khẽ giơ tay, nhướng mày, "Làm sao vậy? Tiểu bảo bối, nhìn thấy anh trai nên cao hứng choáng váng? Còn không qua đây làm anh trai ôm một cái?"
Nam nhân cực kỳ xinh đẹp.
Yến Lạc còn chưa phản ứng lại, bản năng thân thể lại làm cô cực kỳ vui sướng hô một tiếng "anh hai", sau đó theo bản năng buông tay Lục Bất Trì ra, nhào về hướng nam nhân này.
Yến Bách cười khẽ một phen vớt em gái đã lâu không thấy lên, trong tiếng cười như chuông bạc của Yến Lạc, một phen ôm cô lên.
Thiếu nữ tuy rằng lớn hơn rất nhiều, nhưng mặc kệ là đối với Lục Bất Trì hay là đối với Yến Bách, đều vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh như cũ, chơi trò nâng lên cao hai ba lần, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cảm giác mềm ấm trên cánh tay lập tức biến mất không thấy, thân mình Lục Bất Trì hơi cứng đờ, hơi thở áp lực quanh thân tản ra, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu về, đáy mắt lại có chút sâu thẳm.
Yến Bách, anh trai ruột của Yến Lạc.
Yến Lạc mặc dù ngày thường thân cận với hắn cỡ nào, lúc này, ở trước mặt hai anh em, hắn giống như một người ngoài cuộc.
Yến Bách là anh trai của cô, mà hắn là tiểu ca ca trong miệng cô, hai người không giống nhau.
Khó chịu, bất mãn hỗn loạn một loại cảm giác không thể nói rõ ập vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.