Tác giả: Vân Phi Mặc
Vương đại nhân ngẩn người, bá tánh cũng kinh sợ.
"Đại nhân, có thể cho gọi nhân chứng của dân nữ tới không?" Cố Phiên Nhiên bình tĩnh nói.
"Truyền."
Người Cố thị ép một nam tử trung niên tiến vào tầm mắt của mọi người, người này bị người Cố thị trói gô áp lên.
Vương đại nhân cau mày nhìn người bên dưới, "Đây là có ý gì?"
Cố Phiên Nhiên không nói, mà là người bên cạnh ả nói.
"Bẩm đại nhân, người này là đầu sỏ gây tội chuyện kem dưỡng da lần này."
"Sao lại thế này?"
Người hỏi lần này là Triệu đại nhân.
"Người bị trói chặt là một công nhân trong xưởng Cố thị chúng ta, tên là Từ Tam. Hôm qua, chúng ta nghe lệnh Đại tiểu thư xuống xưởng kết toán tiền công cho mọi người, bắt được tiểu tử này đang trộm chôn cái gì đó. Tiểu nhân tiến lên dò hỏi thì tiểu tử này xoay người bỏ chạy."
"Chúng ta bắt được hắn, tìm được một túi đồ trong ngực hắn. Tiểu nhân hỏi hắn nó là gì thì hắn chỉ bảo là phấn hắn mua cho nương tử trong nhà, nương tử hắn không thích nên hắn chuẩn bị ném. Tiểu nhân cẩn thận nhìn, túi đồ không giống như đựng phấn cho phụ nhân. Vừa lúc gặp Hứa đại phu khám chữa cho Vương thẩm cách vách nên để hắn nhìn."
"Hứa đại phu bảo tiểu nhân, đó không phải phấn, mà là một loại độc tên tố tụy hồng. Tiểu nhân nghĩ đến kem dưỡng da có vấn đề nên bắt hắn lại. Sau khi chúng ta ép hỏi, Từ Tam thừa nhận rằng hắn thêm nguyên liệu này lúc sản xuất nên mới khiến người dùng kem dưỡng da Cố thị chúng ta xảy ra tình trạng như vậy."
Bá tánh ngồi ngoài cửa chờ phán xét đều lộ vẻ kinh ngạc.
Họ không biết nên chọn tin hay không tin nữa.
"Theo các ngươi thì có thật không?"
"Nhìn không giống như nói dối."
"Có phải chúng ta trách lầm Cố thị rồi không?"
Trong đám người phát ra những âm thanh như vậy, Bắc Vũ Đường không cần nhìn cũng biết mấy người đó là do Cố Phiên Nhiên an bài, để đổi hướng gió dư luận.
Khi mấy người kia không ngừng nói những lời như vậy, có người lên tiếng phản bác.
"Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Trùng hợp bị họ gặp được trước khi khai thẩm."
"Ta không tin đâu. Rõ ràng Cố thị tìm người gánh tội thay mà."
"Trước đó sao không phát hiện, giờ lại phát hiện. Giả quá."
"Coi bọn này là kẻ ngốc à?"
"Họ đang diễn kịch."
Theo âm thanh này, hướng gió vốn bị dẫn đi lại quay ngược về.
Bá tánh ăn dưa vô tội không biết nên nghe ai.
"Đại nhân có thể truyền Hứa đại phu hỏi ý."
"Truyền Hứa đại phu."
Hứa đại phu lên công đường.
"Ngươi gặp quản sự Cố gia lúc nào? Kể chi tiết lại chuyện hôm đó."
Hứa đại phu lên tiếng, "Ngày ấy thảo dân có việc đến Tôn gia khám bệnh cho tiểu tử Tôn gia. Lúc ra thì vừa vặn gặp Cố quản sự. Cố quản sự cầm một bao bột phấn trắng nhờ thảo dân xem thử. Thảo dân xem kỹ, phát hiện đó là tố tụy hồng hiếm thấy. Tố tụy hồng là một loại độc vật, một khi lây dính, người trúng độc đầu tiên sẽ nổi mẩn, nổi mụn đỏ khắp người, sau đó nó sẽ dần thối rữa, cuối cùng ăn mòn da thịt toàn thân, đến khi tử vong."
Lời vừa nói ra, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Vương đại nhân vội lo lắng hỏi, "Có giải dược không?"
Hứa đại phu lắc đầu, "Khó. Thảo dân chỉ nhận biết tố tụy hồng, lại không biết cách giải."
Những người có người thân trong nhà trúng độc đều muốn lao lên nuốt sống người tên Từ Tam kia, may mà có nha dịch ngăn cản, bằng không, tính mạng Từ Tam khó giữ.
Sau đó, Vương đại nhân triệu kiến vài người khác, những người này đều không có liên quan đến Cố thị.
Lời khai họ cung cấp hoàn toàn phù hợp với chuyện Cố quản sự nói, không tìm được một lỗ hổng, tựa như việc chính là như vậy.
Vương đại nhân đập kinh đường mộc, nhìn Từ Tam bị trói gô bên dưới, "Từ Tam, vì sao ngươi lại hạ độc?"
Từ Tam căm hận nhìn Cố Phiên Nhiên, "Vì ta muốn trả thù Cố gia. Tam gia của Cố gia đoạt đồng ruộng của chúng ta, khiến một nhà sáu người chúng ta không thể sống. Hắn muốn ép chết chúng ta. Bọn họ tàn nhẫn như thế, vì sao ta không thể trả thù. Ta muốn khiến Cố gia trắng tay."
Từ Tam vừa nói vừa cười ha hả, cười rất điên cuồng.
"Đồ điên!"
"Muốn trả thù Cố gia vì sao còn muốn liên lụy người khác?!"
"Đúng là đáng giận."
"Người này quá ác độc."
......
Bá tánh bên ngoài sôi nổi nghị luận, trong tay Vương đại nhân có thêm một tờ giấy, nhìn chữ viết bên trên, Vương đại nhân lập tức nhận ra chủ nhân tờ giấy là ai.
Vương đại nhân đập kinh đường mộc, bên ngoài lập tức im lặng trở lại, "Từ Tam, ngươi hạ độc từ khi nào?"
"Bảy ngày sau khi ta tiến vào xưởng, cuối cùng tìm được cơ hội hạ độc. Ta chỉ hận mình quá không cẩn thận, để bị chúng bắt được." Từ Tam vẻ mặt ảo não nói.
"Ngươi lấy được tố tụy hồng từ đâu?" Vương đại nhân hỏi tiếp.
"Ta lấy được từ một vị lang trung chu du khắp nơi, vị lang trung kia nói với ta tác dụng của tố tụy hồng. Sau khi lấy được vật đó, ta bắt đầu tìm cách vào xưởng của Cố thị. Vừa lúc xưởng Cố thị nhận người, ta đi ngay. May mắn được giữ lại, cho ta cơ hội báo thù." Từ Tam thành thật trả lời.
Phạm nhân ghen ghét trả thù kiểu này, quanh năm không gặp được một ai.
Từ Tam nhận tội rất dứt khoát, khiến người ta không nhận ra sai ở đâu.
Ngoài cửa, Đại Hương và Tiết Thiên nghe Từ Tam nói, đều lộ vẻ phẫn nộ.
"Đồ lừa đảo, hắn đang nói dối!" Tiết Thiên lớn tiếng hô.
Tiểu Mặc Nhi muốn ngăn cản, nhưng thấy mẫu thân không động, ngoan ngoãn đứng im.
Tiết Thiên rất nôn nóng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
"Ngươi có cách nào vạch trần gương mặt thật của Cố thị không?"
Trừ đương sự Cố Phiên Nhiên, người rõ chuyện này nhất chỉ có vài người họ.
"Ngươi muốn làm?" Bắc Vũ Đường nhìn hắn.
"Ngươi có cách?" Tiết Thiên kích động hỏi lại.
"Có. Nhưng ngươi sẽ phải chịu khổ da thịt chút đấy, ngươi có bằng lòng không?" Bắc Vũ Đường ý vị thâm trường nói.
Tiết Thiên nghĩa vô phản cố, "Chịu khổ da thịt chút thì đã sao, chỉ cần vạch trần được gương mặt thật của Cố thị, tất cả đều đáng giá."
"Được." Bắc Vũ Đường cười mỉm, "Nghiêng tai qua đây."
Bắc Vũ Đường thì thầm bên hắn vài câu, Tiết Thiên lập tức hô to về phía công đường, "Đại nhân, họ đang nói dối, họ đang nói dối."
"Người nào đang làm ồn bên ngoài?" Vương đại nhân hỏi.
"Đại nhân, là ta." Tiết Thiên đi từ trong đám người ra, tiến về phía công đường, chỉ là mới tới gần đã bị ngăn cản.
"Đại nhân, ta có cách chứng minh họ đang lừa ngài."
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
"Ta biết."
Vương đại nhân phất tay, nha dịch nhường đường ra.
Cố Phiên Nhiên nhìn người đi vào công đường, đáy mắt lạnh buốt.
Lại là nữ nhân kia!
Tiết Thiên quỳ xuống, dập đầu với người trên ghế, "Truyền nhân Thần Y Cốc Tiết Thiên bái kiến chư vị đại nhân."
Thần Y Cốc!!!
Ba chữ này đủ để mọi người đang ngồi kinh ngạc.
Dù là Nam Đường Quốc, Đại Chu, hay là Ngô Quốc, Thục Quốc, phàm là người sống trên lục địa này, không ai không biết đại danh của Thần Y Cốc. Phàm là người từ Thần Y Cốc ra, có ai không phải đại phu cứu tử phù thương, y thuật vô song.
Danh tiếng Thần Y Cốc dựa vào truyền nhân của nhiều thế hệ đi khắp thiên hạ, cứu trị vô số bá tánh tích lũy mà thành.
Vương đại nhân, Triệu đại nhân vội vàng đứng dậy.
Cố Phiên Nhiên trong lòng chấn động, tuy ả không biết Thần Y Cốc này rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhưng nhìn phản ứng của mọi người xung quanh thì biết được sức nặng của Thần Y Cốc trong lòng dân chúng.
Vương đại nhân thầm khiếp sợ không thôi, tùy tùng bên cạnh Mộc phu nhân vậy mà lại là truyền nhân của Thần Y Cốc.
"Tiết thần y, ngươi có thể chứng minh hắn nói dối, có chứng cứ gì không?" Vương đại nhân lên tiếng dò hỏi.
"Có."
"Vừa rồi tại hạ đứng ngoài công đường chờ phán xét, nghe được vị Từ Tam này tự thuật quá trình hạ độc, hắn vào xưởng lúc xưởng đang nhận người. Như vậy có phải có thể nói, trước khi hắn vào xưởng thì kem dưỡng da không có độc không? Như vậy, chỉ cần tìm được kem dưỡng da sản xuất trước lúc đó là có thể chứng minh xem trong kem dưỡng da có độc hay không." Tiết Thiên nói năng khí phách.
"Nếu đúng như lời hắn nói, kem dưỡng da Cố thị không có độc, vậy nhất định là do người này làm. Nếu trong đó có độc, như vậy đủ để chứng minh người của cửa hàng Cố thị đang nói dối. Đây là cách tốt nhất nếu Cố thị muốn rửa sạch hoàn toàn tội danh."
Bá tánh đứng ngoài xem nghe vậy, sôi nổi gật đầu tán đồng.
"Tiết thần y nói không sai."
"Còn không phải sao. Như vậy thì không cần phải nói nhiều."
"Có Tiết thần y ở đây, bá tánh thành Trường An được cứu rồi."
......
Cố Phiên Nhiên cười lạnh trong lòng, dù hắn có tìm được kem dưỡng da ban đầu ra thì họ cũng có thể thề thốt phủ nhận, ai biết được nó sản xuất trước hay sau?
Hắn nghĩ hắn có thể chứng minh, kết quả sẽ chỉ biến hắn thành một trò cười mà thôi.
Cố Phiên Nhiên nói, "Tiết thần y nói không sai, Cố thị chúng ta nguyện ý phối hợp. Chỉ là, kem dưỡng da ban đầu đã sớm bán hết, trong kho không có hàng tồn."
Vương đại nhân nhíu mày theo, "Làm cách nào để tìm được kem dưỡng da lúc trước? Lại chứng minh bằng cách nào? Tiết thần y, ngươi có biện pháp không?"
Đúng lúc Tiết thần y định nói, giọng của một nữ tử vang lên ngoài công đường.
"Chỗ ta có nhóm kem dưỡng da sản xuất đầu tiên của Cố thị."
Mọi người đều nhìn về phía vị nữ tử thần bí mặt đeo lụa mỏng, che khuất dung nhan.
Nha hoàn bên cạnh nữ tử kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình.
"Ngoài công đường là người nào?"
"Gia phụ Chu Công Cẩn."
Vương đại nhân, Triệu đại nhân và Cố Phiên Nhiên đều ngẩn người.
Chu Công Cẩn chính là Thừa tướng của Nam Đường Quốc, là người đứng đầu quan văn.
Vương đại nhân phất tay, Chu Như Yên đi vào công đường, hành lễ với hai vị đại nhân đang ngồi trên ghế.
"Trước đó Linh Chi có tặng ta một lọ kem dưỡng da mà Cố thị mới bán. Chỉ là, khi đó trong tay ta còn kem dưỡng da Lôi thị, nên vẫn luôn để đó không dùng. Thời gian trước, kem dưỡng da Lôi thị ngừng bán, ta đang định dùng bình Linh Chi tặng, không ngờ lại xảy ra chuyện kem dưỡng da có độc. Tiểu nữ vẫn luôn đặt đó, chưa từng động vào."
"Mới vừa rồi nghe Tiết thần y yêu cầu kem dưỡng da bán ra sớm nhất của Cố thị, tiểu nữ nguyện ý dâng bình kem dưỡng da này, để cho Cố thị có cơ hội chứng minh trong sạch, cũng để bá tánh thành Trường An biết được rõ ràng." Chu Như Yên nhẹ giọng nói.
Cố Phiên Nhiên sắc mặt lạnh lùng, trong lòng đã tính toán thu mua Linh Chi. Quan hệ giữa ả và Linh Chi rất tốt, hẳn nàng ta sẽ giúp mình.
Chỉ là ả nghĩ được như vậy, Chu Như Yên cũng không ngốc.
"Đại nhân có thể triệu kiến Linh Chi đến hỏi, xem lời tiểu nữ nói có thật hay không."
Vương đại nhân vốn muốn nói không, nhưng ánh mắt lại chạm vào ánh mắt Bắc Vũ Đường, gật đầu đồng ý, "Truyền Vương Linh Chi."
Nha dịch nhanh chóng mang Vương Linh Chi không hiểu chuyện gì xuất hiện trên công đường.
"Vương tiểu thư, vừa rồi Chu tiểu thư nói, kem dưỡng da trong tay nàng là ngươi tặng, có việc này không?"
Vương Linh Chi nhìn thoáng qua Chu Như Yên, gật đầu với Vương đại nhân trên ghế, "Đúng vậy. Tiểu nữ có tặng nàng một lọ kem dưỡng da. Chỉ là tiểu nữ không chắc có phải bình trong tay nàng hay không."
Lời vừa nói, sắc mặt Chu Như Yên khẽ thay đổi.
Cố Phiên Nhiên có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc ai đang ở ngoài giúp ả?
Dù là ai, chỉ cần giải quyết phiền toái giúp ả là được.
Cố Phiên Nhiên lại lần nữa thẳng eo, nở nụ cười như có như không.
"Linh Chi, ngươi..." Chu Như Yên hơi tức giận, hoàn toàn không ngờ nàng ta sẽ nói vậy.
Vương Linh Chi vẻ mặt áy náy nói với Chu Như Yên, "Chu tỷ tỷ, việc này rất quan trọng, ta cũng không thể xác định kem dưỡng da trong tay tỷ có phải lô sớm nhất hay không."
Chu Như Yên tức giận không nhẹ, chỉ là khuôn mặt đã khôi phục trấn định, "Ngươi có băn khoăn như vậy là đúng."
Vương đại nhân không khỏi hỏi, "Chu tiểu thư, ngươi còn cách nào khác chứng minh không?"
Chu Như Yên lắc đầu.
Nếu là vậy, án này lại rơi vào ngõ cụt.
Tiết Thiên vẫn luôn im lặng lên tiếng, "Đại nhân, ta có một vấn đề muốn hỏi Từ Tam."
"Ngươi hỏi đi."
Nhận được chấp thuận, Tiết Thiên quay đầu nhìn Từ Tam, "Ngươi trước đó vẫn luôn làm ở xưởng kem dưỡng da?"
"Đúng vậy."
"Nói cách khác, từ sau khi ngươi vào xưởng kem dưỡng da mới hạ độc vào kem dưỡng da, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi có hạ độc các sản phẩm khác không?"
"Không. Xưởng chỉ sản xuất kem dưỡng da, không sản xuất loại hàng khác." Từ Tam thành thật trả lời.
Tiết Thiên hỏi xong, nói với Vương đại nhân và Triệu đại nhân: "Đại nhân, ngày trước ta gặp một nông phụ, trên mặt nàng cũng xuất hiện bệnh trạng giống với nữ tử trong thành Trường An, lạ ở chỗ, nàng chưa bao giờ dùng kem dưỡng da mặt. Hỏi kỹ mới biết, nam nhân trong nhà mua cho nàng phấn phủ Cố thị. Tại hạ nhận được sự đồng ý của nàng, phân tích phấn phủ nàng sử dụng, phát hiện bên trong có tố tụy hồng. Bởi vậy có thể thấy, vấn đề của Cố thị không chỉ nằm ở kem dưỡng da mặt mà còn có cả phấn phủ."
Lời vừa ra, toàn trường ồ lên.
Cố quản sự nhảy dựng, tức giận nói, "Đừng có nói bậy. Nếu phấn phủ Cố thị có vấn đề như vậy, vì sao lúc trước không có nữ tử nào gặp hiện tượng này?"
Tiết Thiên không nhanh không chậm nói: "Bởi vì thành phần độc tố trong phấn phủ ít, mà tố tụy hồng phải tích lũy qua một thời gian dài, tích lũy đến một mức nhất định mới bùng nổ. Dựa theo phân lượng của tố tụy hồng trên phấn phủ, hẳn sẽ bùng nổ sau một hoặc hai năm, nhưng làn da nữ tử kia là da dễ dị ứng, nói dễ hiểu thì là đặc biệt mẫn cảm với độc vật, nên phát tác trước thời hạn."
"Đại nhân, tại hạ có nói dối hay không, có thể kiểm tra ngay bây giờ. Kem dưỡng da không có, phấn phủ thì hẳn nhà nào cũng có."
Phấn phủ nhanh chóng bị tìm tới, cùng dọn lên bàn còn có rất nhiều công cụ, chỗ này đều dùng để tách tố tụy hồng ra. Cách này là cách Bắc Vũ Đường vừa nói với hắn, cách tinh luyện mới nhất, cũng là cách nhanh nhất.
Mọi người nhìn chằm chằm cái nồi, lại nhìn ngọn lửa nhỏ bên dưới.
Thời gian tinh luyện hơi lâu, nhưng bá tánh lại không tản ra mà càng ngày càng nhiều người tới xem.
Một canh giờ sau, rốt cuộc tìm được tố tụy hồng trong phấn phủ.
Hứa đại phu tiến lên kiểm tra, xác nhận không nhầm.
"Đại nhân, bên trong thực sự có tố tụy hồng."
Giờ thì Cố thị không thể giải vây.
Tiết Thiên mặt lạnh nhìn Cố quản sự và Cố Phiên Nhiên, "Giờ chắc sẽ không lại xuất hiện một người có thù oán với Cố thị, vừa lúc hạ độc vào phấn phủ Cố thị chứ?"
Lời này nghe thật mười phần châm chọc, cũng ngăn cản họ tìm cớ khác.
Vương đại nhân lạnh mặt, lớn giọng chất vấn, "Từ Tam, còn không mau thành thật khai ra. Hay là muốn bản quan dùng trọng hình thì ngươi mới thành thật cung khai!"
Từ tam bị dọa, khuôn mặt tái nhợt, "Đại nhân tha mạng, là Cố quản sự cho tiểu nhân một khoản tiền, bảo tiểu nhân gánh chịu mọi tội trạng. Tiểu nhân nhất thời bị tiền tài mê hoặc, mới đồng ý làm việc này."
Bên ngoài ồ lên.
"Ta đã bảo mà, sao trùng hợp vậy được cơ chứ!"
"Cố thị này thật quá đáng giận!"
"Nên giết quách đi!"
"Đám độc ác xấu xa!"
"Gian thương! Cố thị gian thương này!"
Bá tánh bên ngoài xúc động phẫn nộ, một đám tức giận mắng mỏ, ngay cả khi Vương đại nhân đập kinh đường mộc xuống cũng không thể ngăn cản tiếng mắng giận dữ của họ, thậm chí còn có người muốn lao vào.
"Yên lặng! Yên lặng!"
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên trắng bệch, đây là lần đầu tiên ả gặp nguy cơ lớn như vậy từ sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên bị người ta ép tới mức này.
Tất cả đều do nữ nhân kia ban tặng.
Giờ ả hận không thể giết chết nữ nhân kia. Không, giết thì quá tiện nghi rồi. Ả nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết!
Cố Phiên Nhiên hơi cúi đầu, trong lòng bách chuyển thiên hồi, nghĩ tới vô số cách giải quyết tình trạng trước mắt.
Cố quản sự đứng lên, quỳ xuống trước mặt Cố Phiên Nhiên, dập đầu một cái vang dội.
"Tiểu thư, là lão nô có lỗi với người, có lỗi với Cố gia." Cố quản sự lão lệ tung hoành.
Cố Phiên Nhiên đoán được hắn muốn làm gì, giờ cũng chỉ có cách này mới giải quyết được nguy cơ của Cố thị.
Bắc Vũ Đường đứng ngoài cửa hơi nhíu mày.
"Cố bá, ngươi làm gì vậy?" Cố Phiên Nhiên đè lại nỗi chua xót, trên mặt bày ra vẻ kinh ngạc và hoang mang, "Chuyện này là do ta, ta không phát hiện ra phối phương lại có độc tố."
"Không, tiểu thư, phối phương của người không sai, là lão nô không đúng. Lão nô biết tố tụy hồng có thể khiến da nữ tử trắng lên, do đó mới gạt người, trộm thêm tố tụy hồng vào phối phương, vì để phấn son của Cố gia bán càng chạy. Là lỗi của lão nô, lão nô hại Cố gia."
"Cố bá, ngươi..." Cố Phiên Nhiên vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, tựa như không thể tin hắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Lào nô không biết đồ vật này lại có độc tố mạnh như vậy. Là lão nô sai, lão nô hại Cố gia, hại Đại tiểu thư." Cố quản sự lão lệ tung hoành, liên tục dập đầu sám hối.
"Cố bá, ngươi, ngươi làm ta quá thất vọng rồi." Cố Phiên Nhiên hận sắt không thành thép.
****