Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 524: Thế giới hiện thực (39)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Ba nữ tù bên Lôi thị cảm thấy may mắn, may mà mình được Lôi thị chọn.
Vương đại nhân rất vui vẻ, cuối cùng cũng báo cáo kết quả được rồi.
Nhìn quần chúng xúc động trước mắt, hắn triệu tập một nhóm người từ nha môn đến, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
- Phủ Thừa tướng-
"Tiểu thư, có kết quả rồi." Đại nha hoàn vừa vào đã vội bẩm báo.
"Là Cố thị sao?" Chu Như Yên dò hỏi.
"Tiểu thư đoán không sai, là kem dưỡng da Cố thị có vấn đề!" Đại nha hoàn thở phì phò.
Chu Như Yên thật ra đã sớm rõ ràng, dù sao nàng chỉ dùng kem dưỡng da Lôi thị, lâu như vậy mà trên mặt vẫn tốt, mà đám tỷ muội khuê trung của mình, những ai từng dùng kem của Cố thị có người có vấn đề, có người thì lại không.
Những người dùng lâu thì dễ có vấn đề, dùng chưa lâu thì chưa bùng nổ, đây cũng là lý do vì sao người từng dùng kem dưỡng da của hai nhà mà không có vấn đề đều cảm thấy hai nhà đều không có vấn đề.
Giờ kết quả đã có, chỉ sợ Cố thị xong rồi.
Dù có Tấn Vương chống lưng thì cũng không ngăn nổi sự tức giận của nhiều người.
- Cố phủ-
"Đại tiểu thư, không xong rồi!" Hạ Hà gấp gáp trở về.
"Đã có kết quả, là chúng ta có vấn đề đúng không?"
Trước khi Hạ Hà lên tiếng, Cố Phiên Nhiên đã hỏi, nói hết lời nàng ta định nói.
Hạ Hà sửng sốt, chợt gật đầu, "Phải, không sai. Tiểu thư, người đã sớm đoán được sao?"
"Ngươi nói xem." Cố Phiên Nhiên hừ lạnh một tiếng.
"Nhất định là Lôi thị ra tay. Họ thông đồng với Vương đại nhân và Triệu đại nhân hãm hại Cố thị chúng ta."
"Tiểu thư, chúng ta đi tìm Tấn Vương đi. Để Tấn Vương làm chủ cho chúng ta!" Hạ Hà hầm hừ.
Đông Mai lên tiếng, "Ngươi quên rồi à? Mấy ngày trước Tấn Vương đã bị Thánh Thượng phái đến Duyệt Châu tra án tham ô rồi."
Hạ Hà như bóng cao su xì hơi, "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, chúng ta tìm Tứ hoàng tử giúp đỡ đi!"
Đông Mai vỗ nhẹ trán Hạ Hà, "Ngươi quên lời đồn lúc trước rồi hả? Nếu giờ đi tìm Tứ hoàng tử thì người ta sẽ mượn cớ, còn liên lụy đến Tứ hoàng tử."
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Hạ Hà không khỏi nhìn về phía Cố Phiên Nhiên, thấy tiểu thư nhà mình đang nhàn nhã tu bổ hoa cỏ, giống như bên ngoài không có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu thư." Hạ Hà tiến lên.
Cố Phiên Nhiên không để ý đến nàng ta, tiếp tục tu bổ hoa cỏ.
Xuân Liễu tiến vào thư phòng, "Tiểu thư, Vương đại nhân, Triệu đại nhân dẫn theo một đám bộ khoái tiến vào phủ."
Động tác trong tay Cố Phiên Nhiên hơi ngừng lại, "Đến nhanh thật."
"Tiểu thư." Mấy nha hoàn lo lắng nhìn ả.
"Đừng lo, ta sẽ không sao, sẽ không để nhà này xảy ra chuyện."
Cố Phiên Nhiên buông kéo, đi đến tiền sảnh.
Vương đại nhân thấy Cố Phiên Nhiên, lộ ra nụ cười.
"Vương đại nhân, Triệu đại nhân có lễ." Cố Phiên Nhiên không chút hoang mang, bình tĩnh hành lễ.
"Cố tiểu thư, hôm nay bản quan đến nói cho ngươi, đã có kết quả thực nghiệm rồi. Là kem dưỡng da của nhà ngươi có vấn đề, là Đương gia của Cố gia, mời ngươi theo chúng ta một chuyến."
"Được." Cố Phiên Nhiên không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo họ.
Vừa tới cửa phủ, một đám bá tánh đã vây lên, không biết ai ném trứng thối về phía Cố Phiên Nhiên, nha dịch muốn cản nhưng không cản được, quả trứng ném thẳng mặt Cố Phiên Nhiên.
Chất lỏng màu vàng chảy xuống, mang theo mùi tanh tưởi nhức mũi.
Biểu cảm đạm nhiên của Cố Phiên Nhiên nứt toác.
"Đánh chết nữ nhân xấu xa này đi!" Có người hô.
"Đánh chết ả!"
Có người ném đầu tiên, lập tức có người thứ hai, thứ ba, thứ tư nối gót theo tới.
Bọn nha dịch muốn bảo vệ ả, lại không ngăn cản được các bá tánh đang phẫn nộ.
Không chỉ có trứng thối, lá rau nát cũng ném vào mặt, vào người ả, khiến cả người ả chật vật.
"Bảo vệ tiểu thư." Gia đinh Cố phủ lao ra.
"Đám điêu dân các ngươi!" Hạ Hà nổi giận mắng, dùng thân thể che trước người Cố Phiên Nhiên.
Người Cố thị sôi nổi tiến lên ngăn cản, nhưng dù nhiều cũng không nhiều bằng bá tánh vây quanh.
Hai bên xô xát, cuối cùng biến thành đánh nhau, phút chốc, tình hình trở nên hỗn loạn.
Vương đại nhân và Triệu đại nhân vội ra lệnh cho nha dịch kéo họ ra, khoảng chừng một chén trà nhỏ sau mới kéo được hai bên ra.
"Các người khinh người quá đáng!" Quản sự Cố phủ tức giận chỉ vào bá tánh ngoài cửa.
"Cố thị các người coi mạng người như cỏ rác, còn mặt mũi nói chúng ta?!" Bá tánh bên ngoài tức giận.
"Hạnh phúc của nữ nhi ta bị các ngươi hủy hoại rồi. Các ngươi còn mặt mũi nói thế à, trả lại hạnh phúc cho nữ nhi của ta đây!"
"Mặt muội muội ta cũng bị kem dưỡng da Cố thị làm hỏng. Cả đời này của muội ấy xong rồi. Tất cả đều là do Cố thị các ngươi!"
......
Không ngừng có người khóc lóc kể ra bất hạnh trong nhà, mà căn nguyên đều do kem dưỡng da Cố thị.
Ở tửu lầu cách đó không xa, Bắc Vũ Đường ngồi ở vị trí sát cửa sổ lầu hai, nhìn bên dưới ồn ào cái cọ, nhìn Cố Phiên Nhiên cả người chật vật, khóe môi nàng cong cong.
Nàng nghĩ ả sẽ trấn định được lâu lắm, giờ xem ra cũng chỉ có vậy.
"Đáng đánh!" Đại Hương hưng phấn nói.
Ngay cả Tiết Thiên luôn lương thiện cũng im lặng không nói, mặt lạnh nhìn qua.
Bởi chuyện này nháo quá lớn, vì để an toàn, cuối cùng Cố Phiên Nhiên ngồi xe ngựa đến đại lao Hình Bộ.
- Phủ Tứ hoàng tử-
"Điện hạ, đã có kết quả rồi, là kem dưỡng da Cố thị có vấn đề, Vương đại nhân và Triệu đại nhân đã đi qua bắt Cố tiểu thư."
Cổ Phàm Chi đứng bật dậy, không chút suy nghĩ đi ra thư phòng.
Chỉ là, hắn vừa ra, đã gặp đệ nhất mưu sĩ dưới trướng mình - Triệu Cao.
"Điện hạ, ngài vội vã định đi đâu?"
"Ta có việc gấp phải làm."
"Điện hạ vì chuyện Cố tiểu thư sao?" Triệu Cao một lời chỉ ra.
Cổ Phàm Chi không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
"Điện hạ, giờ ngài tuyệt đối không thể qua, ngài đi chỉ càng khiến Cố tiểu thư dậu đổ bìm leo." Triệu Cao nói.
Cổ Phàm Chi dừng bước, "Triệu Cao, ngươi có ý gì?"
"Điện hạ đừng quên lời đồn về ngài và Cố tiểu thư thời gian trước. Nếu điện hạ đi qua chính là trúng kế của họ. Vì vị kia vẫn luôn nhìn chằm chằm điện hạ, chỉ chờ điện hạ đưa tới cửa thôi. Nếu họ thật sự biết tầm quan trọng của Cố tiểu thư với điện hạ, các vị ấy sao có thể bỏ qua nàng? Điện hạ đi sẽ chỉ khiến tình cảnh của nàng thêm nguy hiểm."
Triệu Cao nói một tràng dài, khiến Cổ Phàm Chi không còn suy nghĩ muốn đi nữa, nhưng bảo hắn không làm gì, trơ mắt nhìn ả chịu tội, hắn không làm được.
"Ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị oan uổng."
"Chuyện này xin cứ giao cho thuộc hạ làm. Điện hạ chỉ cần ở trong phủ, hoàn thành nhiệm vụ Thánh Thượng giao là được." Triệu Cao nói.
"Ngươi đi, ta rất yên tâm. Phải bảo vệ nàng thật tốt." Cổ Phàm Chi dặn dò.
"Xin điện hạ yên tâm."
- Chùa Đại Chiêu-
Lôi Ngự Đình sớm nhận được tin tức, hắn rõ chuyện xảy ra trong thành Trường An như lòng bàn tay.
Cố Phiên Nhiên dễ dàng đến Hình Bộ như vậy, hoàn toàn không giống biểu hiện trong tư liệu của hắn.
Nhất định ả đã có đại chiêu, không biết Mộc Chi Đào có chuẩn bị sẵn chưa.
Hai nữ nhân này thật thông minh.
Người thông minh đánh cùng người thông minh, quả là xuất sắc.
Lôi Ngự Đình gấp gáp muốn về thành nhìn tình hình, tiếc là bị Phong Ly Ngân vướng lại.
Lôi Ngự Đình ngăn một tiểu hòa thượng lại, "Tiểu sư phụ, đại sư Vô Trần khi nào mới tỉnh lại từ nhập định?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu, "Thí chủ, tiểu tăng cũng không biết. Khi đại sư tỉnh lại thì sẽ tỉnh lại. Thí chủ kiên nhẫn chờ là được."
Lôi Ngự Đình cạn lời, họ chờ khoảng hơn mười ngày rồi.
Đại sư Vô Trần này đúng là thần, từ khi nhập định đến giờ không có một hạt cơm nào vào bụng, thế mà thân thể vẫn không có việc gì.
"Nhiều ngày như vậy mà đại sư Vô Trần vẫn chưa ăn cơm, có thể có vấn đề gì không? Chúng ta có nên vào xem thử không?" Lôi Ngự Đình đề nghị.
Chỉ cần vào được thì dùng cách gì cũng phải đánh thức lão gia hỏa kia.
Tiểu hòa thượng vội nói,"Không được. Sau khi đại sư Vô Trần nhập định thì không ai được quấy rầy. Hơn mười ngày cũng không sao. Ta nghe sư phụ nói, có lần đại sư Vô Trần nhập định cả một năm, một năm không ăn không uống, tỉnh lại thì cơ thể vẫn không tổn hao gì, tinh thần còn sáng láng hơn."
Phản ứng đầu tiên của Lôi Ngự Đình là: Không thể nào!
Chẳng lẽ đại sư Vô Trần là thần tiên à! Một năm không ăn không uống mà không chết, còn càng có tinh thần.
Lôi Ngự Đình đang định phun tào thì chợt nghĩ đến chuyện khác.
Một năm!!! Nhập định một năm!!!
"Ngươi vừa nói nhập định một năm?"
Tiểu hòa thượng gật đầu, "Đúng vậy."
Lôi Ngự Đình không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời thét dài, nếu lần này cũng nhập định một năm thì chẳng phải...
Hắn vội vàng đến trước mặt Phong Ly Ngân, "Ly Ngân, huynh nghe gì không. Chưa biết chừng đại sư Vô Trần sẽ nhập định một năm, chúng ta đừng đợi nữa."
"Ngươi muốn đi thì đi đi. Không cần ở lại đây cùng ta." Phong Ly Ngân nhàn nhạt nói.
"Huynh là huynh đệ của ta, sao có thể bỏ mặc huynh một mình ở đây được." Lôi Ngự Đình hào khí nói, "Vậy đi, chúng ta phái người ở lại canh chừng, chỉ cần đại sư Vô Trần vừa xuất hiện thì họ sẽ lập tức tới báo cho chúng ta. Chúng ta chạy tới cũng không muộn."
Phong Ly Ngân trực tiếp từ chối, y không thể mạo hiểm.
Nếu lần này bỏ lỡ đại sư Vô Trần, nghi vấn trong lòng y không biết khi nào mới có thể cởi bỏ.
"Đúng thật là!" Lôi Ngự Đình không còn cách nào.
"Huynh chờ ở đây đi. Ta về thành Trường An trước, mấy ngày nữa lại tới tìm huynh."
Lôi Ngự Đình gấp gáp muốn về xem trận cuối của hai nàng, xem ai thắng ai thua, huống hồ kết quả này còn liên quan trực tiếp đến kem dưỡng da nhà mình.
Lôi Ngự Đình đi rồi, Phong Ly Ngân vẫn canh giữ ngoài phòng.
Trong thiện phòng, một nam tử ngũ quan tinh xảo, tuấn mỹ tuyệt luân mặc trường sam màu trăng non, lộ ra hơi thở tường hòa, yên lặng. Trên người ngài có một hơi thở xuất trần, nhìn ngài tựa như trích tiên giáng thế.
Vô Trần khoanh chân đả tọa, cả người như chìm vào giấc ngủ say.
Khi ánh mặt trời cuối cùng biến mất khỏi mặt ngài, đôi mắt luôn nhắm chặt dần mở ra, lộ ra đôi mắt thanh thấu xuất trần.
Ngay khi ngài mở mắt, người luôn chờ ngoài cửa cũng thình lình mở mắt, ánh mắt như đuốc nhìn về phía thiện phòng.
"Vào đi."
Phong Ly Ngân đứng dậy, đẩy cửa thiện phòng ra.
Khi thấy nam tử trẻ tuổi trước mặt, Phong Ly Ngân hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên y thấy đại sư Vô Trần trong truyền thuyết.
Căn cứ vào ghi chép của lâu đài cổ về đại sư Vô Trần, hẳn ngài đã hơn trăm tuổi, mà nam nhân trước mắt lại quá trẻ, hoàn toàn khác với hình tượng đầu tóc trắng xóa trong suy tưởng.
"Đại sư Vô Trần?" Phong Ly Ngân thử gọi.
"Phải hay không phải, chỉ do một ý niệm của thí chủ." Vô Trần bình tĩnh nói, giọng nói đạm nhiên.
"Đại sư, ta muốn nhờ ngài tính vị trí một người, xin đại sư hỗ trợ." Phong Ly Ngân mở miệng thỉnh cầu.
"Thí chủ cũng biết, ta chỉ tính cho người hữu duyên."
"Đại sư, chuyện này chỉ có ngài có thể giúp ta. Dù phải trả bất kỳ giá nào, ta cũng nguyện ý, xin đại sư thành toàn."
Vô Trần nhìn nam tử trước mặt, mở Thiên Nhãn ra, nhẹ nhàng đảo qua, suýt thì bị ánh sáng vàng trên người y chọc mù mắt.
Đáy lòng đại sư Vô Trần dậy sóng to gió lớn.
Khí vận của người trước mắt quá khủng bố, lần đầu tiên ngài gặp trường hợp này từ khi hành tẩu thế gian.
Đại sư Vô Trần đóng Thiên Nhãn, nhìn người trước mặt, "Được."
Nghe ngài đồng ý, Phong Ly Ngân không khỏi thở ra. Tuy không rõ lý do ngài đổi ý, nhưng chỉ cần là kết quả y muốn, vậy thì không quan trọng.
"Tên người đó."
"Bắc Vũ Đường."
Đại sư Vô Trần bắt đầu tính toán, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Một lát sau, ngài đột nhiên mở mắt ra.
Phong Ly Ngân cảm thấy vội vàng, lại không dám quấy rầy ngài, ngồi chờ ngài lên tiếng.
"Sao có thể! Sao có thể!"
Đại sư Vô Trần lẩm bẩm, dường như rơi vào bóng ma khiến ngài không thể tự kiềm chế.
"Đại sư, rốt cuộc nàng làm sao vậy?" Phong Ly Ngân không nhịn được hỏi.
Vô Trần thầm than, "Nữ tử này, ta không..."
Ba chữ "thể phỏng đoán" biến mất.
Phong Ly Ngân thấy ngài vừa mở đầu lại đột nhiên dừng lại, như hình ảnh bị người tạm dừng vậy.
Trong hư không, hệ thống Minh bắn một sợi ánh sáng mỏng màu bạc vào trong đầu ngài, biến mất trong chớp mắt.
"Đại sư."
Vô Trần hoàn hồn, ý vị thâm trường nói, "Nữ tử này và ngươi có mấy đời tình duyên."
Khi nghe được mấy đời tình duyên, Phong Ly Ngân thật sự tin ngài có bản lĩnh, càng có hy vọng hơn. Người có thể tìm được nàng, chỉ có ngài.
"Còn thỉnh đại sư nói rõ."
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Hết thảy đều có mệnh số."
Sau đó, dù Phong Ly Ngân có truy hỏi thế nào thì Vô Trần cũng không hé miệng.
Tuy không hỏi được vị trí của Bắc Vũ Đường, nhưng y xác nhận được một việc từ đại sư Vô Trần, đó là Bắc Vũ Đường không chết. Cảm giác của y không sai, nàng còn sống.
Chỉ là rốt cuộc nàng đi đâu? Nữ tử trong quan tài kia là ai?
Nếu nàng còn sống, y nhất định sẽ tìm được nàng.
Ban đêm cùng ngày, Phong Ly Ngân suốt đêm rời khỏi chùa Đại Chiêu. Sau khi y rời đi, tiểu hòa thượng vào phòng, phát hiện bên trong đã trống rỗng, đại sư Vô Trần đã rời đi.
****
Hôm sau, chưa tới giờ Tỵ, cửa nha môn đã tấp nập người, mọi người đều tới sớm, ngồi chờ phán quyết của cửa hàng Cố thị. Từ khi Cố Phiên Nhiên bị bắt đi, tất cả cửa hàng dưới trướng Cố thị đều bị đóng cửa.
Họ không thể không đóng cửa, vì có quá nhiều người tới cửa đập phá, các cửa hàng Cố thị đều bị người kêu đánh đòi giết.
Đoàn người Bắc Vũ Đường đứng ngoài đường, xung quanh bá tánh chen chúc, trong đó có không ít gã sai vặt của các quý tộc danh môn, tất cả đều ngồi chờ phán quyết, trở về còn bẩm báo.
Vương đại nhân ngồi ở chủ vị, Triệu đại nhân ngồi thấp hơn.
"Thăng đường."
Nha dịch đưa Cố Phiên Nhiên tới công đường, bá tính bên ngoài vừa thấy Cố Phiên Nhiên thì bắt đầu chửi bậy.
"Nữ nhân đáng chém ngàn đao!"
"Nữ nhân ác độc!"
"Nữ nhân tâm địa rắn rết!"
"Giết ả!"
......
Vương đại nhân nghe bên dưới cãi nhau ầm ĩ, nhíu mày lại, kinh đường mộc đập xuống, "Yên lặng."
Đám người vây xem chờ phán xét bên ngoài đều ngậm miệng lại.
"Dưới công đường là người nào?"
"Dân nữ Cố thị." Cố Phiên Nhiên bình tĩnh trả lời.
"Cố thị, gia tộc ngươi kinh doanh kem dưỡng da mặt có độc, ngươi có nhận tội không?" Vương đại nhân mở miệng nói.
"Kem dưỡng da có độc, dân nữ thừa nhận." Cố Phiên Nhiên không biện giải, rất dứt khoát thừa nhận kem dưỡng da có vấn đề.
Ả chính miệng thừa nhận kem dưỡng da có độc lại khiến bá tánh ngoài công đường tức giận.
"Đồ lòng dạ hiểm độc, quá ác!"
"Vì tiền mà hại đời nhiều nữ tử như vậy, cả Cố thị nên vào đại lao!"
"Ả quá đáng giận, nên thiên đao vạn quả!"
......
Bên ngoài ồn ào cãi cọ khiến buổi phán xử không thể tiếp tục.
"Yên lặng, yên lặng." Vương đại nhân đập kinh đường mộc hai lần liền, lúc này tiếng ầm ĩ bên ngoài mới lại biến mất.
"Ngươi biết rõ kem dưỡng da có độc, còn bán kem cho bá tánh thành Trường An, bán cho bá tánh Nam Đường Quốc, ngươi biết tội chưa?" Vương đại nhân lạnh giọng hỏi, tiếng kinh đường mộc cũng vang lên ngay sau đó.
Cố Phiên Nhiên rất bình tĩnh nói, "Đại nhân, dân nữ thừa nhận kem dưỡng da có vấn đề, nhưng dân nữ không thể nhận tội danh biết rõ cố phạm. Kem dưỡng da có độc là chuyện hôm qua dân nữ mới biết, sao có thể bán thứ như vậy cho người khác?"
"Bản quan biết, phối phương kem dưỡng da kia là ngươi nghiên cứu ra, thành phần bên trong là gì, dùng cái gì, ngươi rõ ràng nhất. Nếu nói ngươi không biết, ngươi cho rằng bản quan và bá tánh bên ngoài sẽ tin lời ngươi nói sao?"
"Đúng đúng, đại nhân nói rất đúng!"
"Chúng ta không tin!"
"Ngươi đừng mơ lừa được chúng ta nữa!"
Bá tánh ngoài công đường đều bày tỏ thái độ.
Tiểu Mặc Nhi nhìn người trên công đường, mày hơi nhíu lại, tay nhỏ túm chặt tay áo Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, nương có cảm thấy nàng ta quá trấn tĩnh rồi không?"
Đại Hương hừ lạnh một tiếng, "Theo ta thấy, nàng ta tám phần là giả vờ trấn định."
Tiết Thiên nói theo, "Kem dưỡng da có vấn đề là chuyện ván đã đóng thuyền, ta không tin nàng ta có thể toàn thân mà lui."
"Đúng vậy." Đại Hương gật đầu theo, "Lần này nàng ta tuyệt đối không trốn thoát."
Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Các ngươi coi thường nàng ta quá rồi."
Tiết Thiên và Đại Hương đều kinh ngạc nhìn nàng, họ hiểu rõ tính cách Bắc Vũ Đường, tuyệt đối không bắn tên không đích.
"Không thể nào." Đại Hương kinh nghi nhìn nàng.
"Hãy chờ xem." Bắc Vũ Đường nở nụ cười ý vị thâm trường.
Tiểu Mặc Nhi thấy vậy thì yên tâm.
Cậu biết tính cách mẫu thân, nếu nàng nói vậy thì chắc chắn đã có chuẩn bị.
Cậu rất chờ mong, không biết Cố Phiên Nhiên sẽ làm gì để mình chạy thoát, càng chờ mong không biết mẫu thân sẽ phản kích thế nào.
Vương đại nhân nhìn Cố Phiên Nhiên, "Ngươi còn gì để nói?"
"Đại nhân, dân nữ có nhân chứng, chứng minh ta trong sạch."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.