Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 135: Chạy trốn xung hỉ (9)




Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Lúc vào thủ đô, thời gian có chút chậm.
Hạ Diệc Sơ vừa tắm rửa ra, liền có người bên Đông Phương gia tới mời họ sang biệt thự Đông Phương gia dùng cơm chiều.
Biệt thự Đông Phương gia, kiến trúc to lớn hoành tráng, Thẩm Nguyệt và đám người Tô Quốc Chí lần nữa bị tài lực Đông Phương gia chấn động. Hạ Diệc Sơ trong mấy thế giới kia gặp qua không ít biệt thự, ngoài mặt vẫn có vài phần hứng thú nhìn nhìn.
Tiệc tối sớm bắt đầu, Thẩm Nguyệt cùng mấy người Tô Quốc Chí bởi vì mới lạ nên đi theo Đông Phương Thải tham quan mọi nơi trong biệt thự.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha, nói chuyện phiếm cùng Hạ Như.
Hai người nói đến nửa chừng, Hạ Như đột nhiên nói: "Dao Dao ngồi đây nói chuyện phiếm với cô hẳn là cũng nhàm chán. Cô đi phòng bếp xem cơm chiều chuẩn bị đến đâu rồi. Dao Dao nếu thấy nhàm chán thì đi hậu viện dạo chơi đi."
Hạ Diệc Sơ vừa định mở miệng cự tuyệt, Hạ Như lại không đợi nàng trả lời, liền giành trước mở miệng: "Khoảng thời gian trước, hoa viên được trồng thêm không ít cây cỏ. Thường ngày ta rất thích ra phía sau ngồi, tất cả đều là hoa thơm cỏ lạ, không chỉ nở đẹp mà còn có mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi."
Hạ Như tuy không nói rõ, nhưng trong nháy mắt Hạ Diệc Sơ liền hiểu ý tứ khác trong lời Hạ Như.
"Vâng, con đi xem một chút." Hạ Diệc Sơ ra vẻ không biết mà đồng ý, đáy mắt một mảnh trong sáng.
Hạ Như đứng tại chỗ nhìn Hạ Diệc Sơ xoay người đi đến hoa viên, trong lòng thở dài một tiếng, nhấc chân hướng về phòng bếp.
Dọc đường đi đến hoa viên, Hạ Diệc Sơ cũng không gặp phải ai khác.
Trong hoa viên trồng các loại hoa đủ màu sắc và hình dáng, bày biện cũng thập phần xảo diệu.
Gió đêm thổi qua, từng trận mùi hoa ập vào trước mặt.
Mùi hương nhàn nhạt, cũng không nồng đậm, còn mang theo một mùi thanh thanh của cỏ cây, rất dễ ngửi, cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.
Xa kia ánh trăng cùng với đám sương đan chéo, trên chiếc ghế dài màu trắng trong hoa viên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong mắt Hạ Diệc Sơ.
Người nọ ngồi đưa lưng về phía Hạ Diệc Sơ, bóng dáng mảnh khảnh, dáng ngồi thẳng thắn, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà.
Nghĩ đến thần sắc thâm trường của Hạ Như khi kêu nàng tới đây, Hạ Diệc Sơ cười cười, chỉ sợ mục đích của Hạ Như không phải để cô tới xem hoa mà là xem Đông Phương Dật.
"Tới ngồi sao?" Âm thanh mát lạnh đột nhiên truyền vào tai Hạ Diệc Sơ.
Một hồi lâu, Hạ Diệc Sơ mới phản ứng lại, ngồi phía trước là Đông Phương Dật đang nói chuyện với nàng.
Ghế trắng đủ dài, Hạ Diệc Sơ ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người cách nhau hơn nửa ghế, lúc này Hạ Diệc Sơ mới thấy rõ bộ dáng Đông Phương Dật.
Tướng mạo thiếu niên tinh xảo tuấn mỹ, chẳng sợ nhìn vào ánh mắt xa lạ của nàng. Đã trải qua mấy thế giới trước, Hạ Diệc Sơ nhìn thần sắc lãnh đạm trên mặt hắn đều cảm thấy thân thiết.
"Chào anh, tôi là Tô Ninh Dao." Hạ Diệc Sơ cười cười, vươn tay về phía Đông Phương Dật: "Tương lai xin chỉ giáo nhiều."
Đông Phương Dật liếc nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, thần sắc khinh thường cười nhạo một tiếng, không bắt tay Hạ Diệc Sơ mà nói: "Tôi chỉ mà một tên ma ốm, cô gả cho tôi, cũng không có tương lai tốt đẹp gì."
Hạ Diệc Sơ nghe được Đông Phương Dật nói, nghiêng nghiêng đầu, thần sắc ngốc manh, tự tin vạn phần: "Không hẳn đâu, đạo sĩ nói hai chúng ta mệnh cách tương hợp. Chỉ cần có tôi, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Các cô đều tin lời này sao?" Đông Phương Dật có chút kinh nghi nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ. Hắn biết mẹ và chị hắn thời gian trước về nông thôn vì có cao nhân xem bói cho hắn nói như thế.
Chỉ có tìm được cô gái mệnh cách tương xứng với hắn, giải phóng đi những âm khí trên người, hắn mới có thể khôi phục khỏe mạnh, vô ưu quãng đời còn lại.
"Uhm, mẹ và chị của anh thật tốt." Hạ Diệc Sơ ngửa đầu nhìn trời đêm, thần thái sáng láng: "Thật rất chờ mong."
Rất chờ mong cái gì?
Chờ mong sau này sống chung, chờ mong cùng hắn đính hôn?
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Đông Phương Dật, nháy mắt, hắn lại cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Hắn chẳng qua chỉ là một tên ma ốm, sẽ không có ai muốn hắn.
Đông Phương Dật hiện giờ đã mười chín tuổi, bởi vì từ nhỏ bệnh tật nên ngoài trường học ra, đại đa số thời gian hắn đều ở nhà hoặc bệnh viện.
Ở trường học, thầy cô giáo và bạn học cũng sẽ vì cố kỵ Đông Phương gia phía sau hắn mà đối đãi với hắn đều thật cẩn thận.
Cho nên, bên người Đông Phương Dật một người bạn cũng không có. Dần dà, tính cách hắn trở nên trầm tĩnh, trừ trước mặt người nhà, lúc khác đều rất ít nói chuyện.
Ánh mắt đầu tiên nhìn Hạ Diệc Sơ, trong lòng hắn liền sinh ra một mạt ấm áp, muốn tiếp cận. Nhưng tới gần lại há miệng thở dốc, cảm giác khô cằn, căn bản không biết phải nói gì.
Kỳ thật Hạ Diệc Sơ mười phần thích người an tĩnh. Lúc trước vì muốn giành được hảo cảm của Hạ Như và Đông Phương Thải nên mới xảo ngôn, lời hay không tốn tiền mà. Hiện tại gặp Đông Phương Dật, nhìn hắn không nói lời nào, Hạ Diệc Sơ cũng lười mở miệng.
Hai người sóng vai ngồi một chỗ, tuy không nói chuyện, nhưng không khí không hề xấu hổ mà ngược lại toát ra vài phần ấm áp.
Đông Phương Thải mang theo Thẩm Nguyệt và đám người Tô Quốc Chí dạo biệt thự, từ trên ban công lầu ba nhìn thấy được hai người họ, trong lòng còn cười trộm một chút, chỉ vào họ nói với Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí: "Mọi người nhìn xem, hai tiểu gia hỏa này còn rất ấm áp, nhìn rất xứng đôi."
Mấy người Thẩm Nguyệt từ trên ban công nhô đầu ra, ánh mắt hướng theo Đông Phương Thải nhìn xuống, tức khắc, nỗi canh cánh lo lắng trong lòng cũng thả xuống.
Không thể không nói, thật sự là điều tốt đẹp.
Sau khi ăn xong cơm chiều, tài xế Đông Phương gia đưa đoàn người Hạ Diệc Sơ trở về khách sạn.
Hạ Như đi tới phòng Đông Phương Dật.
"Con trai, con thấy Dao Dao như thế nào?"
Đông Phương Dật nghĩ đến lúc Hạ Diệc Sơ tới gần mình, trong lòng liền có một cảm giác tê tê dại dại kỳ dị, môi mỏng mấp máy, nhàn nhạt nói: "Cô ấy thật tốt."
"Ba ngày sau đính hôn, thời gian không còn sớm nữa, ngủ ngon." Hạ Như cười cười, nhẹ giọng nói, rời khỏi phòng Đông Phương Dật, thuận tay đóng cửa phòng lại.
===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.