Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 134: Chạy trốn xung hỉ (8)




Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Kết quả gặp mặt lần đó, hiển nhiên là cả hai bên đều thập phần vừa lòng.
Hạ Như và Đông Phương Thải thậm chí đem ba vạn sính lễ đã hứa trực tiếp tăng lên thành năm vạn.
Gần như là tăng giá gấp hai lần, làm cho Thẩm Nguyệt không những không cao hứng mà còn sợ hãi, liên tục đứng ngồi không yên, muốn cự tuyệt.
Bất quá, Hạ Như và Đông Phương Thải cũng đưa ra yêu cầu, chính là tháng này liền phải làm tốt hôn lễ cho Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật.
"Này, như thế có nhanh quá hay không?" Thẩm Nguyệt có chút sợ hãi, nàng mới tính toán gả con gái, mau như thế liền phải gả đi. Hiện tại, con gái mới mười tám tuổi, chưa đến tuổi lãnh giấy hôn thú.
"Vậy đính hôn trước, dù sao Dao Dao muốn tới thủ đô học, vừa vặn Dật nhi cũng đi học đại học ở thủ đô. Dao Dao có thể trực tiếp ở lại nhà chúng tôi. Như vậy cũng sẽ không có ai nói ra nói vào cái gì. Chờ đến ngày đủ tuổi, hai đứa lại đi làm giấy kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ." Đông Phương Thải nhanh chóng hỏi Hạ Diệc Sơ và Thẩm Nguyệt: "Cô và em thấy chuyện này như thế nào?"
Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy Đông Phương Thải nói rất có lý, liền quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, đến khi thấy Hạ Diệc Sơ gật đầu mới đáp ứng chuyện này.
Mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó Đông Phương Thải làm tài xế đưa Hạ Diệc Sơ cùng Thẩm Nguyệt trở về.
Thẩm Nguyệt từ đầu muốn từ chối, nhưng hiện giờ sắc trời đã tối, không biết có còn xe về Tô gia thôn nữa hay không nên liền đồng ý.
Chờ sau khi tiễn Thẩm Nguyệt và Hạ Diệc Sơ về, Đông Phương Thải cùng Hạ Như hưng phấn gọi điện thoại, yêu cầu hai vé máy bay về thủ đô nhanh nhất. Các nàng muốn lập tức trở về, thỉnh người chọn ngày hoàng đạo, tổ chức hôn lễ cho Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật.
Lúc này Hạ Diệc Sơ cùng Thẩm Nguyệt trở về, bởi vì đi trên chiếc xe hơi màu đen nên cũng rước lấy không ít người vây xem.
Tô Quốc Chí biết hai người đi làm gì, cho nên cũng không hỏi nhiều, ngược lại là ba tiểu gia hỏa, vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ cùng Thẩm Nguyệt từ trên xe xuống, vội vàng chạy đến gục vào trong lòng ngực Thẩm Nguyệt.
Chờ xe hơi đi rồi, mấy đứa nhỏ sau lưng có chút bất an, lo sợ, đuổi theo Thẩm Nguyệt và Hạ Diệc Sơ hỏi, cái xe hơi kia là chuyện như thế nào?
Hạ Diệc Sơ cũng đã sớm nghĩ ra phương pháp ứng phó với bọn nhỏ, đem từ trong túi ra điểm tâm mua ở trên huyện phân phát cho tụi nó.
Ba đứa nhỏ trước đến nay đều chưa ăn qua điểm tâm xinh đẹp như thế, ngày thường đều là nhìn người khác ăn, lập tức, ánh mắt cùng tâm trí đã bị mấy khối điểm tâm tinh xảo hấp dẫn.
Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí đi vào, hai người ở trong phòng nói chuyện.
Ba đứa nhỏ ngồi trong viện ăn điểm tâm, Hạ Diệc Sơ mang nước ấm vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng, Tô Quốc Chí đang hỏi Thẩm Nguyệt những việc phát sinh hôm nay. Nghe được Hạ Diệc Sơ tháng này phải dọn đến ở nhà người khác, Tô Quốc Chí ngồi trên mép giường, thở dài một tiếng, không nói gì.
Không quá mấy ngày, tin tức Hạ Diệc Sơ phải gả cho kẻ có tiền ở thủ đô tức khắc lan truyền trong thôn.
Tối hôm đó tuy rằng bóng đêm dày đặc nhưng cũng có không ít người thấy được Hạ Diệc Sơ và Thẩm Nguyệt trở về trên chiếc xe hơi màu đen.
Mọi người đều hứng thú bừng bừng nghị luận chuyện này, hâm mộ có, châm chọc cũng có.
Tô gia lại không có chút nào để ý đến ngôn luận bên ngoài.
Đông Phương Thải gọi điện tới, hai nhà xác định ngày đính hôn của Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật.
Tuy rằng chỉ là đính hôn, hai nhà cũng quyết định mỗi bên sẽ bày tiệc rượu một lần.
Trước tiên đãi tiệc ở thủ đô, sau lại trở về Tô gia thôn đãi tiệc.
Hơn nữa, tháng chín chính là lúc khai giảng. Hạ Diệc Sơ còn muốn trước tiên đi huấn luyện quân sự nửa tháng. Cho nên, thời gian thật là khẩn trương.
Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, hai nhà Tô gia và Đông Phương gia sắp kết thân, người nhà thật là thập phần bận rộn.
Đông Phương gia ở kinh thành, cũng không phải là quý tộc đơn giản, mà là đại lão trong giới quân chính, lão tộc trăm năm ở thủ đô.
Thư mời cũng không biết phát đến bao nhiêu cái.
Bận bận rộn rộn, thời gian bay đến quá nhanh.
Hạ Diệc Sơ và người nhà Tô gia cùng nhau đến thủ đô. Còn có Tô Quốc Định và Tô Quốc Vinh đi cùng.
Lần đầu đến thủ đô, phồn hoa nơi này làm đám người Tô Quốc Định trước giờ chỉ đi đến huyện nhỏ liên tục kinh ngạc cảm thán.
Hạ Diệc Sơ ngồi trong xe, nhìn cao ốc hai bên đường phố, trong lòng lại sinh ra một cảm giác thân thiết.
Cả nhà ở lại khách sạn trước, không trực tiếp đi đến Đông Phương gia.
Đông Phương Thải đã nói để đoàn người Tô gia đến ở tại Đông Phương gia. Dù sao bên đó phòng ốc cũng nhiều lại rộng lớn, không sợ không có chỗ ở.
Nhưng Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí lại không đồng ý.
Tuy rằng ở lại khách sạn giá cả có hơn cao nhưng lại tự tại một ít, cũng sẽ không rước lấy những lời nói ra nói vào.
Hạ Diệc Sơ hoàn toàn đồng ý với cách làm của Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí. Mà Đông Phương Thải kỳ thật cũng chỉ khách sáo một chút mà thôi, ai nấy trong lòng đều rõ rành rành. Sau thấy Thẩm Nguyệt cự tuyệt, lập tức gọi điện cho giám đốc khách sạn, bảo bọn họ dành ra mấy gian phòng xa hoa cho đoàn người Hạ Diệc Sơ.
Gia tộc Đông Phương ở thủ đô là vọng tộc trăm năm, lão gia tử từng là một vị tư lệnh. Tuy rằng đã hòa bình, không còn chiến tranh, lão gia tử cũng đã lui xuống nhưng chút uy tín cùng nhân mạch vẫn có.
Lão gia tử có ba đứa con trai, hai con trai lớn nối nghiệp cha, tuổi nhỏ đã theo nghiệp binh lính, hiện giờ ở giới quân chính cũng có quyền lợi nhất định, nhỏ nhất chính là cha của Đông Phương Dật – Đông Phương Hồng.
Đông Phương Hồng từ nhỏ là người khôn khéo, không như hai ông anh hứng thú với quân sự, trên người không có chút gien di truyền nào của tư lệnh lão gia tử, ngược lại đối với kinh thương càng phá lệ cảm thấy hứng thú.
Đông Phương gia trước đã giàu có. Tới bây giờ, Đông Phương Hồng tiếp thu sản nghiệp vài thập niên, càng đem gia nghiệp trải rộng các nơi, địa ốc hay là giải trí điện ảnh, khách sạn linh tinh, Đông Phương gia đều chen chân.
Hiện giờ, khách sạn mà đoàn người Hạ Diệc Sơ đang ở, cũng chính là một trong những sản nghiệp của Đông Phương gia ở thủ đô.
Thời điểm đoàn người Hạ Diệc Sơ đến thủ đô, Đông Phương Thải tuy có việc bận không tự tiếp đón được, cũng đã nhiệt tình phái người khách sạn ra sân bay đón tiếp họ.
===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.