Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 123: Vương tử ác ma mau yêu ta (10)






**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.**
Hạ Y rất cẩn thận thấp giọng gọi một tiếng: "Điện hạ..."
Glenn nghe thấy có tiếng, lúc này mới hoàn hồn lại được một phần, hắn liếc mắt, lờ mờ nhìn thấy dáng người của một nữ nhân, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hãi. Nhưng rất nhanh nhận ra đó là cô, sự kinh sợ kia liền rút đi không dấu vết, chỉ còn lại cặp mắt sắc lạnh như dã thú.
"Cút ra."

Một câu, hắn chỉ nói như vậy, nhưng có tác dụng như hàn băng, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Đột ngột bị đuổi ra như thế, Hạ Y ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
Chính ngươi kêu bà đây tối nay ngủ lại, giờ muốn đuổi là đuổi sao!?
"Điện hạ, người làm sao vậy? Sắc mặt người kém quá." Bà đây cứ muốn ở lại đấy, dù sao ngươi thế này cũng không làm gì được!
Glenn đã có phần khó chịu, chậm chạp ngước đầu lên, ánh mắt tỏa ra hàn ý đáng sợ, khiến Hạ Y cũng phải rùng mình.
"Điện hạ, hay là... thần ôm người ngủ?" Tới tới, bổn cô nương tình nguyện làm mẹ hiền ôm ấp hài tử bé nhỏ đây!
"To gan! Hầu gái như ngươi mà dám đụng chạm vào..." Glenn chưa kịp phản bác xong thì đã bị một vòng tay mềm mại kéo vào ngực, để thân hình trẻ con của hắn nằm gọn trong người cô.
"Thần không nghe, không nghe gì hết á!" Hạ Y cao giọng lấn áp tiếng hắn, "Điện hạ, nếu như người không ngủ, thần cũng sẽ không yên với quản gia đâu!"

Glenn cười khẩy: "Thế thì sao? Liên quan gì đến ta?"
Hạ Y: "..." Ngươi là mục tiêu, bà đây nhịn!
"Thần sẽ bị la mắng đó! Oan ức lắm!" Hạ Y chu môi, ấn đầu Glenn vùi vào người mình, để hắn không có cơ hội nói nữa.
Có thể là do cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi do thức trắng nhiều ngày (hoặc cũng có thể bị lời của Hạ Y làm cho tức đến không buồn nói) Glenn không thiết cãi tay đôi với Hạ Y, giãy cũng không giãy ra nỗi, rốt cuộc dần từ bỏ giãy dụa, cơ thể còn rất thành thực dụi sâu vào người cô, ngón tay bấu chặt áo cô.
Đáy lòng cô dâng lên một cỗ đau lòng, bàn tay đưa ra sau lưng Glenn vỗ nhẹ, "Được rồi, thần ở đây."
Dường như ba chữ này có tác động rất lớn, Hạ Y cảm giác thân thể gầy ốm của Glenn hơi cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Yên tĩnh.
Quả thật hắn rất mệt mỏi, thế nhưng mỗi lần ngủ được một chút, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kinh tởm đêm đó, luôn phá hắn bừng tỉnh.
Đã rất lâu rồi hắn không được yên giấc đến khi trời sáng.

Có điều... vòng tay này, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như hắn đã từng được hưởng thụ nó, giống như, cô đã luôn ôm hắn như vậy. Thoải mái dễ chịu, làm hắn không muốn phản kháng thoát ra, mí mắt hắn càng nặng trĩu, cuối cùng không trụ nổi nữa, thành công sụp xuống.
Hạ Y thấy người trong ngực mình nhịp thở nhấp nhô lên xuống đều đặn mới thở phào. Nhưng mà cô cũng không buông Glenn ra.
Đứa trẻ này kì thực vô cùng nhạy cảm, có phần giống hai người Ôn Tử Luân cùng Phụng Luân, nếu cô một phút buông hắn ra, ác mộng lại đến dày vò hắn thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Hạ Y duy trì tư thế ngồi ôm hắn, dựa đầu vào thành giường mà ngủ.
Đành chịu khó một đêm vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.