Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 122: Vương tử ác ma mau yêu ta (9)






**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.**
Lời của hắn có ý tướng rất rõ ràng, ý trên mặt chữ, tuyệt không mập mờ dễ hiều lầm, không hề để ngươi vọng tưởng thứ không nên vọng tưởng.
Hạ Y hoàn toàn là sững sốt nhìn Glenn, lại bị hắn khó chịu đuổi ra ngoài.
Ra đến cửa, Hạ Y mới kịp phản ứng lại lời nói ban nãy.
Tuyệt vời!
Lần đầu tiếp xúc đã được gọi đến hầu hạ nam phụ đi ngủ, chẳng phải là thuận lợi công lược hắn hơn sao!

Trời thương cô mà!
Mặc dù không biết độ hảo cảm Glenn dành cho cô là bao nhiêu, nhưng Hạ Y nghĩ chắc cũng kha khá, nếu không hắn làm sao tin tưởng cô đến vậy?
...
Đến khoảng chín giờ tối, Hạ Y nghe lời đến phòng Glenn hầu, hạ, hắn đi ngủ.
Thay đồ ngủ xong, Glenn không nói gì trèo lên giường, nhưng hắn không nằm xuống nhắm mắt mà ngồi tựa lưng vào giường, rũ mắt bất động.
Hạ Y nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.
Lục lại một số tình tiết, cô mới nhớ ra, Glenn là từ sau lần bị cưỡng hiếm đó hình thành bóng ma tâm lý, mỗi đêm đều không muốn ngủ, sức khỏe cũng suy giảm nghiêm trọng, chỉ là hắn trước giờ tự bế, có vấn đề gì người hầu trong điện cũng không ai biết. Đó cũng là lý do vì sao mắt hắn lại có quầng thâm.
Thật ra bà hoàng hậu biến thái đó vẫn chưa đến nỗi play hắn, chỉ là sẽ làm ra một số các hành động không đứng đắn, như là sờ soạng chỗ không nên sờ... Vẫn bị xem là ghê tởm.
Dù đã hiểu chuyện gì xảy ra, Hạ Y ngoài miệng vẫn làm bộ thắc mắc: "Điện hạ, người không ngủ sao?"
"Ngươi tối nay ở lại." Glenn không trả lời vấn đề kia của Hạ Y, chỉ khàn giọng ra lệnh.
Hạ Y: "???"

Vì cái gì!?
Ngươi không ngủ liền bắt bà đây thức trắng với ngươi, có tí đạo lý nào không vậy!
Không đúng.
Cô lúc này nên làm hẳn là dỗ hắn thành công ngủ, như vậy hảo cảm mới tăng được.
Ừm!
Hạ Y tẩy não mình xong, nghe lời đem thêm chăn gối của mình sang phòng Glenn, chỉ chỉ vào ghế sô pha: "Vậy thần ngủ ở đây nhé."
Glenn không nói gì, trông người có vẻ khá tiều tụy, thân ảnh gầy ốm của hắn ảnh lên một sự tiêu điều tịch mịch. Nhìn có chút đáng thương.
Hạ Y bất đắc dĩ thở dài: "Điện hạ, người nên ngủ đi thôi."
"Ngươi dám ra lệnh cho ta?" Chất giọng băng lãnh có phần khó chịu vang lên, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
"Không có nha!" Hạ Y rất thức thời noí: "Thần chỉ là muốn khuyên điện hạ nên giữ gìn sức khỏe, ngủ sớm sẽ rất có lợi đó!"
Glenn nhìn nhìn Hạ Y, vô thức cảm thán: "Ngươi... thú vị đấy."
Đây là lần đầu tiên có một hầu gái lên tiếng phản biện với hắn, những người trước hoặc làm sợ xanh mặt bỏ chạy hoặc là từ đó về sau không dám hé miệng câu nào. Chỉ có cô... tùy tiện lại bạo dạn đến vậy.

Hạ Y: Uy uy, sao cái kịch bản này nghe quen thế nhỉ?
Hạ Y vừa vui vừa hoảng, Glenn nói câu đó chắc chắn độ hảo cảm cho cô đã tăng, nhưng mà nghe cứ sờ sợ sao ấy!
"Thần luôn muốn làm chuyện gì khác người." Hạ Y cười gượng, thấp giọng nói.
Glenn hừ lạnh, không thiết nói chuyện với Hạ Y nữa, vẫn là tư thế ngồi đó không nằm xuống, song đã nhắm mắt lại.
Hạ Y: Sao cứ có cảm giác nam phụ vừa khinh bỉ cô ấy nhỉ?
Hạ Y cũng không quản Glenn nữa, nằm xuống ghế sô pha đắm chăn chuẩn bị ngủ.
Nửa đêm, Hạ Y bị tiếng động lớn từ phía giường Glenn đánh thức, cô lười nhác ngồi dậy, nhìn qua phía đó thì cả kinh. Glenn nằm ngã trên đất, hình như vừa mới té xuống giường!
"Điện hạ!" Hạ Y xốc chăn thất thố chạy lại chỗ Glenn đỡ hắn dậy. Người hắn run bần bật, hai mắt không có tiêu cự, không ngừng thở dốc, có vẻ không để ý rằng có người đang đến gần mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.