Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 26: Thuốc gia truyền




Cố Thần hung hăng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười chết chóc: "Ngươi là ai a?"

Tiểu Đặng Tử bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng, hoảng sợ, nhưng cậu vẫn 'anh dũng' không lùi bước, trả lời: "Chị dâu, anh nhanh như vậy mà đã quên em rồi à! Anh còn ăn nguyên một con gà của em đấy!"

Cố Thần hơi hơi mỉm cười, tiếp tục nhìn Tiểu Đặng Tử, cười đến vô hại.

Trong giây lát hắn liền hung hăng giơ tay lên, hướng về phía mặt cậu mà đánh.

Tiểu Đặng Tử bị đánh đến kêu ngào, vội vàng xin khoan dung.

Toàn bộ người trong xe lập tức rùng mình lên, lông tơ dựng đứng, sôi nổi tránh xa khu vực nguy hiểm.

Mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.

Thật không ngờ tới a, đội trưởng phu nhân nhìn qua thân thể thật gầy yếu, nhưng một khi nổi bão thì không phải dạng vừa đâu.

Trong xe nháy mắt yên tĩnh, trừ bỏ tiếng la kêu khóc của Tiểu Đặng Tử thì còn lại chỉ còn có tiếng động cơ xe.

Đánh được một lúc, Cố Thần cũng đã mệt, lúc này mới buông tha cho cậu nhóc, lắc lắc tay.

Lãnh Túc thấy hắn dừng lại, liền kéo tay hắn qua nhìn, nhẹ nhàng giúp hắn mát xa, sợ hắn bị đau tay.

Tiểu Đặng Tử thấy vậy cũng buông lỏng tinh thần ra, mặt của cậu đã sưng lên như đầu heo, nước mắt lưng tròng.

Cái đám chết tiệt thật không có nghĩa khí, thấy vậy liền trốn ra xa, hic hic, đến cả đội trưởng cũng không trong mong gì được, ngược lại cậu còn sợ y ra tay giúp đánh dùm nữa kìa. Số tui khổ quá mà!

Không hiểu vì sao lại bị đánh một trận, Tiểu Đặng Tử tỏ vẻ cậu thực ủy khuất.

"Vì sao...... đánh...... Ngô!"

Cố Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái, âm trầm nở nụ cười, lộ ra răng nanh sắc bén: "Đương nhiên phải đánh, lão tử là nam nhân! Ngươi còn dám kêu lão tử là chị dâu nữa xem!"

Tiểu Đặng Tử rụt rụt cổ, trong ánh mắt ẩn chứa sương mù lập loè, có thể tùy thời rơi nước mắt. Nhưng cậu vẫn giữ chặt 'quan điểm' bản thân :"Anh vốn dĩ chính là vợ của đội trưởng chúng ta mà."

Cố Thần đột nhiên giơ nắm tay lên, Tiểu Đặng Tử co rụt cả người lại, bắt đầu vừa khóc vừa ngào.

Lãnh Túc ngăn nắm đấm hắn lại, dùng bàn tay to ấm áp bọc lấy nắm tay nhỏ của hắn, đem hắn kéo bên người, đặt ngồi lên đùi mình.

Tiểu Đặng Tử thuận lợi thoát được một kiếp, lập tức bổ nhào vào trong một góc, bọc thảm run bần bật, cậu bị Cố Thần dọa thảm rồi.

Đội viên đồng hành nhìn dáng vẻ run rẩy lợi hại của Tiểu Đặng Tử, toàn bộ đều lộ ra ánh mắt đồng tình sâu sắc.

Chờ đến khi ánh mắt mọi người chuyển tới trên người Cố Thần, đều biến thành sao lấp lánh.

Móa, đội trưởng phu nhân thật lợi hại! Đội trưởng từ nơi nào nhặt được bảo bối rồi a, ta cũng muốn!

May mà Lãnh Túc không biết được suy nghĩ của đội viên mình, nếu y mà biết, phỏng chừng y có thể trực tiếp đem những người này kéo đi ra ngoài, ngược chết từng người một.

Lãnh Túc đem Cố Thần nửa ôm vào trong ngực, làm cho đầu hắn dựa vào hõm vai chính mình, Cố Thần thuận theo dựa vào người y, thích ý mà híp mắt, nhìn quan cảnh đã bị mạt thế tàn phá ở bên ngoài cửa sổ xe.

Đằng sau còn một đám nhãi ranh, mỗi người đều cắn khăn tay, nước mắt lưng tròng.

Móa, đội trưởng phu nhân thật là manh manh a, muốn có một bảo bối như vậy quá a a a!

Cố Thần không hề nhận thấy được những ánh mắt cực nóng của đám người này, nhưng Lãnh Túc lại rất rõ ràng.

Lạnh lùng cấp cho lũ này một ánh mắt giết người, ngay lập tức cả đám thành thật trở lại, ngoan ngoãn ngồi yên vị, không dám nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ xe, sắc trời cũng đã gần đến chạng vạng.

Chân trời hiện lên ánh nắng chiều tà, đem không trung nhuộm thành một màu huyết hồng, thoạt nhìn rất đẹp nhưng lại dị thường gây áp lực.

Toàn bộ kiến trúc hai bên đường cơ hồ không còn hoàn hảo nữa, đều bị phá nát.

Trên đường không có một ai, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một bóng dáng lẻ loi của tang thi. Tang thi đời hai hiện tại đã có một chút thông minh, bọn chúng có thể tự đánh giá năng lực của nhân loại, nếu không đánh lại, bọn chúng sẽ không chủ động công kích mà còn tìm cách tránh xa.

Cho nên Lãnh Túc thực yên tâm mà ngồi an dưỡng trên xe, mặc cho tài xế lái, bọn họ đều không cần phải xen vào.

Trên mặt đường rải rác các loại phế phẩm, hỗn độn thành một đoàn. Xe chỉ né những chướng ngại lớn nguy hiểm, còn những thứ lặt vặt linh tinh, đều bị tài xế xem nhẹ cán qua.

Bởi vậy, khi ngồi trong xe nhất định sẽ bị đong đưa tới chóng mặt, mọi người đều bị ném tới chỗ này, đụng tới chỗ kia, khổ không nói nổi.

Duy chỉ có mình Cố Thần bị Lãnh Túc an ổn ôm vào trong ngực, hắn còn có tâm tư cùng Lãnh Túc nghiên cứu trình độ tang thi tiến hóa, độ phá hủy của vài tòa nhà.

Còn một đoạn đường khá dài nữa mới tới tiểu khu coi như khá an toàn vì ở đó có rất ít tang thi, trời càng lúc càng tối cho nên tài xế càng không có ý định bỏ qua chướng ngại vật, cáng qua chúng mà đi. Cũng vì trời sắp tối, cho nên tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh, làm đám người trong xe xém chút nữa bị quăng ngất.

Cố Thần một chút cũng không chịu ảnh hưởng, ngược lại còn có tâm tình chê cười những người này rảnh đi làm trò hề.

Cuối cùng cũng tới địa điểm dừng chân, xe ngừng ở một chỗ hẻo lánh ít dấu chân người, ngay cả bóng dáng tang thi cũng không hề thấy.

Mọi người gấp đến chen nhau ra ngoài, chạy đến một bên phun.

Cố Thần xuống xe với một tinh thần vui sướng khi người khác gặp họa, lười biếng duỗi cái eo.

"Ai da, ở trên xe ngủ quá khó chịu, toàn bộ thân mình đều mỏi."

Một bên đang bận phun các đội viên không nhịn được trợn trắng mắt, nghe được lời này Cố Thần, thiếu chút nữa nhịn không được chạy qua nôn đầy vào mặt hắn cho đỡ tức.

Mẹ nó, gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến vậy!

Lãnh Túc cũng đi theo xuống xe, y đứng phía sau Cố Thần vươn đôi tay tinh tế mát xa eo cho hắn.

Cố Thần thoải mái thở ra một hôi, yên lặng gật đầu, ân, thoải mái thật!

Vì không muốn ban đêm rồi còn hấp dẫn tang thi cùng động vật biến dị mò tới, cho nên mọi người nhanh chóng nổi lửa nấu cơm ăn, sau đó liền tắt lửa.

Sau khi ăn xong, Lãnh Túc liền an bài cho hai người đứng canh gác, bình quân hai giờ đổi một nhóm, còn lại đi vào nghỉ ngơi.

Ban ngày ngủ đủ rồi, Cố Thần ở trong xe nhích tới nhích lui, thật sự ngủ không được. Lãnh Túc bất đắc dĩ thở dài, động tác thực nhẹ mà mở cửa xuống xe. Hai đội viên đang trong ca gác nhìn thấy Lãnh Túc xuống xe liền hướng y gật đầu ý chào hỏi, Lãnh Túc gật gật đầu lại, sau đó liền quay đầu tiếp nhận cánh tay Cố Thần giúp hắn xuống xe.

Đỡ hắn xuống xe rồi, y liền lấy thảm lông ra, trải lên nóc xe.

Cố Thần được ra khỏi không gian chật hẹp của xe, ngó quanh bốn phía thấy ít người, hắn liền hung hăng nhảy nhảy lên vài cái.

Ai da, tinh thần rốt cuộc cũng tốt hơn một ít!

Lúc này Lãnh Túc cũng đã đem thảm lông trải ra tốt, y lập tức đi tới không nói hai lời, trực tiếp liền chặn động tác muốn nhảy lên lần nữa của Cố Thần đem hắn bế lên, cẩn thận thả hắn lên trên nóc xe.

Chờ Cố Thần tìm xong tư thế nằm thoải mái, lúc này Lãnh Túc mới chống hai tay nhảy lên, nằm xuống, đem Cố Thần ôm hết vào trong ngực, phòng ngừa hắn nhích tới nhích lui rồi ngã xuống.

Hắn rất phối hợp ngoan ngoãn mặc y ôm, ngữa mặt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời lấp lánh ánh sao, bốn phía yên tĩnh.

Thích một người lại được ở bên người đó, đột nhiên hắn có một cảm giác, ngày nào cũng được như vậy, thì tốt biết bao?

Tự nghĩ linh tinh một hồi, chờ đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần thì hô hấp của Lãnh Túc đã rất đều đặn, hiển nhiên y đã ngủ say.

Cố Thần thật cẩn thận mà quay đầu lại nhìn gương mặt đang ngủ say của y, khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười.

Người này hiện tại thuộc về hắn, thật tốt.

Dù sao cũng ngủ không được, Cố Thần liền nhắm mắt lại, điều khiển linh khí trong cơ thể quay quanh một vòng, cảm nhận được ở tận sâu trong kinh mạch có ẩn dấu dị năng chữa khỏi.

Tuy rằng năng lực chữa khỏi này không thể tự cứu bản thân, nhưng không ngăn được Cố Thần có thể tự giữ lại một ít linh khí tinh khiết trong hệ thống tinh lọc.

Trong cơ thể dị năng giả mà chứa càng nhiều linh khí càng tinh khiết, thì rất có ít cho tốc độ tu luyện.

Trong thời điểm đánh với tang thi, phát ra một kích so với bình thường mạnh hơn nhiều, dị năng trong cơ thể ít giảm đi, thương tổn đối với tang thi cũng lớn hơn.

Vì không thể dùng dị năng chửa khỏi cứu bản thân, cho nên điều này cũng coi như hắn tự bù đắp cho mình đi.

Cố Thần lạc quan nghĩ, nhắm mắt lại, cảm thụ được linh khí ở tĩnh mạch chậm rãi di chuyển.

Ngay sau đó người nguyên bản hẳn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, nhìn Cố Thần trước mặt, ánh mắt y sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, Lãnh Túc một lần nữa nhắm mắt lại, đầu chôn ở hõm vai Cố Thần, thật sâu hít một hơi, tiếp tục ngủ.

Trong đội Lãnh Túc không tính Cố Thần, có tám người. Hai người cùng nhau một nhóm, thay phiên gác đêm. Vừa lúc thay phiên với nhóm cuối cùng, trời cũng bắt đầu sáng.

Vì ngại thân phận đội trưởng phu nhân của Cố Thần, theo lý hắn cũng được hưởng đặc quyền, cho nên mọi người rất ăn ý không có an bài cho Cố Thần gác đêm.

Dù sao cũng là người nhà của đội trưởng, nhiển nhiên cũng phải hưởng đãi ngộ chứ!

Bởi vậy, Cố Thần an ổn ngủ một giấc, thời điểm hắn tỉnh lại trời cũng đã sáng.

Các đội viên còn lại cũng đã dậy, đang ở một bên làm cơm sáng.

Thấy Cố Thần đã tỉnh, tất cả đều cười cùng hắn chào hỏi.

Cố Thần nhất nhất gật đầu đáp lại từng người, chờ hắn quay lại rốt cuộc mới phát hiện không thấy Lãnh Túc đâu cả.

Nheo nheo mắt, hắn khó hiểu mà hướng chung quanh nhìn một vòng, xác thật cả bóng y cũng không thấy.

Tiểu Đăng Tử vẫn luôn đứng từ xa lén quan sát Cố Thần, động tác mờ ám này của cậu làm sao qua được mắt hắn.

Thấy Cố Thần nhìn mình, Tiểu Đặng Tử không nhịn được lui ra sau một bước, cùng Cố Thần tạo một khoảng cách an toàn đúng một mét.

"Phu......"

Mới vừa mở miệng nói một chữ, Tiểu Đặng Tử đã bị Cố Thần hung hăng trừng mắt nhìn một cái.

Cậu sợ tới mức lập tức nuốt mấy chữ còn lại lại, chớp chớp mắt, chần chờ mà mở miệng:

"Thần...... Ca?"

Lần này Cố Thần không trừng cậu nữa, ngược lại ánh mắt còn chứa ý khen ngơi gật gật đầu. Tiểu Đặng Tử lập tức liền cao hứng, vui tươi hớn hở mà chạy lại, thanh âm trong trẻo gọi: "Thần ca!"

"Ân."

Cố Thần híp mắt, nhàn nhạt lên tiếng.

Tốt a, ăn một trận đánh liền biết sửa miệng. Trẻ nhỏ dễ dạy a!

Tiểu Đặng Tử vui vẻ ra mặt, trong lúc nhất thời quên mất trên mặt mình còn vết thương, đau nhe răng trợn mắt.

"Tê ―― Thần ca, anh có phải hay không muốn tìm đội trưởng?"

Cố Thần nhìn khuôn mặt đầy vết xanh tím đang nhe răng trợn mắt của cậu, bị đánh như vậy rồi mà còn vui vẻ sáp lại, có phải bị đánh tới ngu rồi không!?

"Sách" một tiếng, Cố Thần đẩy tay Tiểu Đặng Tử, nhéo cằm cậu, xem xét vết thương từ trên xuống dưới một lượt.

Thẳng đến lúc này, Cố Thần mới phát hiện, hôm qua mình xác thật xuống tay quá độc ác.

Tiểu Đặng Tử đột nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng, muốn tránh thoát khỏi tay hắn. Trong mắt Cố Thần lóe lên một tia sáng.

"Ngươi nhắm mắt lại, ta giúp ngươi bôi thuốc. Ta có thuốc gia truyền chỉ bôi một ít lên đảm bảo lập tức sẽ khỏi. Bất nếu ngươi dám nhìn lén, thuốc sẽ không hiệu quả."

Tiểu Đặng Tử sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ: "Thật sự!?"

"Ân."

Thần sắc Cố Thần tự nhiên, gật gật đầu, khí chất tỏa ra rất nghiêm trang.

Tiểu Đặng Tử lập tức ngước khuôn mặt bị chà đạp không thành bộ dáng của mình lên, gắt gao nhắm hai mắt lại.

"Em cam đoan không xem!"

Trời biết, cậu trưng khuôn mặt giống như đầu heo này đi tới đi lui, có bao nhiêu bất tiện a!

Cố Thần xem xét xung quanh một chút, thấy mọi người đều chuyên chú chuẩn bị cơm sáng, không ai chú ý sang bên này, lúc này hắn mới yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.