Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 25: Làm nhiệm vụ




"Được được được, mang mang mang!"

Lãnh Túc đối với tiểu tổ tông này thật sự không còn biện pháp nào, sợ hắn có luẩn quẩn trong lòng mà vụng trộm chạy theo.

Cố Thần thấy mục đích của mình đã đạt thành, liền vừa lòng cười, vỗ vỗ bả vai Lãnh Túc.

"Ngồi xổm xuống đi."

Y liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, ngoan ngoãn ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống.

Cố Thần vừa lòng gật gật đầu, thực ngoan, thực nghe lời.

Lãnh Túc không rõ nguyên do Cố Thần bảo y ngồi xổm xuống, nhưng ngay sau đó y liền phát hiện trên lưng mình có vật đè lên.

Vội vàng duỗi tay đỡ lấy eo Cố Thần, để phòng ngừa hắn ngã xuống a.

Cố Thần tâm tình rất tốt, cười hì hì tiếp tục vỗ vỗ bả vai y.

"Con ngựa con ngựa, chúng ta đi nào! Gía!"

Lãnh Túc bất đắc dĩ lắc đầu nhưng vẫn làm theo đứng lên, vững vàng cõng Cố Thần trên lưng theo hướng nào đó bước đi.

Vào nhà ăn của căn cứ, Lãnh Túc mang theo Cố Thần đi ăn cơm chiều.

Thời điểm bước ra, Cố Thần ăn tới bụng cũng trướng to, muốn đi cũng lười, Lãnh Túc bất đắc dĩ thở dài: "Sao lại ăn nhiều tới vậy? Về sau muốn ăn tùy thời có thể tới, nhưng cũng đừng ăn tới căng như vậy."

Cố Thần chép chép miệng: "Ai da, không phải vì thời gian dài ta chưa được ăn thịt hay sao, đột nhiên nhìn thấy, liền nhịn không được ăn nhiều một ít a."

Mày Y nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, vì sao thân thể hắn lại gầy yếu như thế, cũng không khó đoán ra, hắn lúc trước sống ăn không ít khổ đây.

Tuy rằng ở hiện tại, thịt xác thật có thể coi như là mặt hàng xa xỉ.

Bất quá đối với Lãnh Túc mà nói, căn bản không tính là cái gì. Bởi vì y thường xuyên ra bên ngoài làm nhiệm vụ, kiếm được không ít tinh thạch, đủ để mỗi ngày đều có thịt ăn.

Cũng có lẽ bởi vì cuộc sống có điều kiện tốt, Lãnh Túc đối với thịt không có nhiều ham muốn. Chính là bây giờ nhìn thấy Cố Thần của hiện tại, chỉ mới ăn được một bữa thịt mà đã thỏa mãn đến như vậy.

Lãnh Túc yên lặng ở trong lòng định ra cho mình một nhiệm vụ mới, bắt đầu từ thời điểm này nhất định phải thu thập càng nhiều tinh thạch, cầm về mua thật nhiều thịt, dưỡng tiểu ham ăn này mập lên.

Cố Thần tất nhiên không biết Lãnh Túc đang suy nghĩ gì đó, chỉ lo xoa xoa cái bụng tròn vo, miệng càu nhàu.

Thấy Lãnh Túc không để ý tới hắn, Cố Thần rất bất mãn mà cào y một phen.

Lãnh Túc khó hiểu mà nhìn hắn, Cố Thần bẹp bẹp miệng.

"Muốn ôm."

Ánh mắt y đột nhiên thâm trầm, đôi mắt nhắm lại. Tiểu gia hỏa, tự đi đi!

Cố Thần vươn cánh tay nửa ngày, thấy Lãnh Túc vẫn như cũ không hề phản ứng lại, hắn lập tức nổi giận.

Nhấc chân hung hăng dẫm dẫm chân y liền mấy cái, kết quả Lãnh Túc chỉ nhàn nhạt liếc mắt hắn một cái, cũng không phản ứng.

Tức khắc Cố Thần cảm thấy có chút thất bại, hắn thấy mình thật ngốc, tên này không phải cường giả dị năng giả sao, cho dù hắn có dẫm N cái đối với y thì chẳng si nhê gì!

Cố Thần thấy Lãnh Túc thế nhưng đến lúc này vẫn không thèm ôm hắn, hơn nữa bụng cũng bắt đầu đau lên, thật là muốn cắn chết cái tên không có lương tâm này!

Đánh cũng đánh không lại, Cố Thần đành phải tiếp tục bán manh.

"Bụng đau."

Lãnh Túc xoa xoa đầu hắn: "Ngươi ăn quá nhiều, bây giờ cần phải tiêu hóa, nên đi nhiều một chút, ta bồi ngươi đi trở về."

Cố Thần không thể tin mà mở to hai mắt nhìn y: "Ngươi thật sự không ôm ta!?"

Lãnh Túc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn, dùng vẻ mặt nghiêm khắc nhìn hắn, trả lời: "Ngoan, ta bồi ngươi đi trở về, ngày mai còn phải đi làm nhiệm vụ, ta còn phải bảo tồn thể lực để thu thập thật nhiều tinh thạch, dùng để mua thịt cho ngươi ăn a."

Hắn vừa nghe vì mua thịt cho mình ăn, Cố Thần nhất thời liền thỏa mãn.

Rộng lượng vung tay lên: "Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi nhiều vào."

Lãnh Túc cười khẽ ra một tiếng, âm thanh từ tính trầm thấp khiến Cố Thần nghe xong cả người đều nóng lên.

Khụ một tiếng, trong lòng cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh, Cố Thần liền cố ý đi nhanh ra đằng trước Lãnh Túc, nghênh ngang trở về.

.

Sáng sớm hôm sau, ngay lúc mới tờ mờ sáng, Cố Thần đã bị Lãnh Túc kéo lên.

Đang ngủ say thì bị người khác lăn qua lăn lại, hắn bất mãn lẩm bẩm: "Làm cái gì nha, đừng nhúc nhích quấy ta, ta còn muốn ngủ."

Theo sau đó là cảm giác gương mặt mình bị hôn một cái: "Ngoan nào, chúng ta còn ra ngoài làm nhiệm vụ. Ngươi muốn ngủ thì tiếp tục ngủ đi, ta giúp ngươi mặc quần áo sau đó ôm ngươi đi."

Cố Thần nghe vậy liền rầm rì một tiếng, không có cự tuyệt, lần nữa nặng nề tiến vào ngủ say.

Lãnh Túc thở dài một tiếng, động tác càng thêm nhẹ nhàng mà giúp bảo bối mặc quần áo vào.

Ngày hôm qua bởi vì ăn quá nhiều cho nên tới tận tối Cố Thần vẫn còn lăn lộn cả buổi không ngủ, cũng làm liên lụy tới Lãnh Túc không ngủ được .

Kết quả ở trên giường lăn đến nửa đêm, lúc này hắn mới nặng nề lâm vào ngủ say, Lãnh Túc thở ra một hơi, ôm hắn đi ngủ.

Bởi vì tang thi không thích ánh mặt trời, nhất là khi nắng gắt, ánh mặt trời khiến hành động của chúng chậm đi, cho nên vào thời điểm nắng lên chúng sẽ không rảnh rỗi đi công kích nhân loại, vì thế có rất nhiều nhóm người ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ chọn lúc rạng sáng hoặc trước khi trời tối xuất phát lên đường.

Cho nên căn cứ chỉ có thể mở cửa vào thời điểm này để các đội ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với các cư dân từ nơi khác đến.

Lãnh Túc dùng động tác nhanh chóng mặc quần áo thật tốt vào cho Cố Thần, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái thảm lông thật to ấm áp, đem hắn bọc kín lại, lúc này y mới ôm người đi ra cửa.

Ở ngoài cửa, bởi vì lần này phải cùng nhau làm nhiệm vụ cho nên các thành viên trong đội ngũ đã sớm chờ ở đây cùng xuất phát.

Nhưng bây giờ đập vào mắt họ chính là hình ảnh vị đội trưởng lãnh khốc ốm theo một cái cục to, trên mặt vẫn còn treo âm vị ôn nhu chưa tan, tất cả đều cả kinh trợn to mắt xuýt chút nữa tròng mắt cũng lọt ra ngoài.

Bất quá bọn họ đều là người thông minh cho nên không có ai dám mở miệng nói chuyện, lẳng lặng đứng yên chờ chỉ thị của Lãnh Túc, chỉ là ánh mắt vẫn không ngăn được sự hiếu kỳ hướng cái vật y đang ôm không ngừng đánh giá.

Sáng sớm không khí có chút lạnh, Lãnh Túc chu đáo bọc Cố Thần vào thảm lông, an trí vô cùng thoả đáng vì vậy Cố Thần ngủ thực trầm, cho dù động tác lớn cũng không có tỉnh.

Lãnh Túc híp mắt quét nhìn từng người một, mọi người giống như bị một trận gió tuyết thổi qua, toàn bộ đều ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt đánh giá lại.

Lãnh Túc đây là đang cảnh cáo bọn họ, đôi mắt các người chắc không cần nữa đâu!

Thấy mọi người ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, y lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

"Xuất phát."

Vì cố kỵ cái người đang ngủ say trong lòng ngực, Lãnh Túc ép âm thanh tới mức thấp nhất.

Mọi người cũng rất có nhãn lực thấy vậy cũng không nói ra tiếng, chỉ gật gật đầu, ý bảo đã rõ.

Lãnh Túc cúi đâu nhìn Cố Thần, sau đó liền dẫn đầu cất bước đi về phía trước.

Đám người theo sau đều đi có trật tự, cả một quá trình, không có một tia thanh âm.

Lãnh Túc dùng tư thế ôm tiểu hài tử, ôm Cố Thần không hề áp lực đi về khu đỗ xe.

Hắn được y ôm ngủ ngon lành một giấc, những cảnh giác rèn luyện từ đời trước đã sớm bị hắn ném đi đâu không biết.

Có lẽ cũng chỉ bởi vì hắn biết có Lãnh Túc ở bên cạnh, cho nên mới yên tâm như vậy.

Chờ Cố Thần ngủ no đến lúc tỉnh lại, liền phát hiện bọn họ như thế nào đã ngồi ở trên xe rồi.

Cố Thần từ trong lòng ngực Lãnh Túc ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, thần sắc mang theo một tia mờ mịt đánh giá tình hình xung quanh mình.

"Đây là ở đâu?"

Y nhìn thấy bộ dáng manh manh này của hắn, cả sức lực liền biến mất, cố gắng nhịn xuống ham muốn không nhào qua.

Dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chung quanh một vòng, đem toàn bộ ánh mắt tò mò bên cạnh dọa lui về, lúc này y mới vừa lòng thu hồi ánh mắt.

Cố Thần đợi một hồi lâu không thấy được đáp lại, rất bất mãn vỗ vỗ Lãnh Túc.

"Uy uy, ta đang hỏi ngươi đấy."

Lãnh Túc bắt được cánh tay hắn, liền đặt ở bên miệng hôn hôn.

"Chúng ta đã ở ngoài căn cứ, đang đi về hướng địa điểm làm nhiệm vụ."

Ý thức Cố Thần dần dần hồi phục lại, rốt cuộc cũng nhớ tới, đúng rồi, bọn họ hôm nay đi ra ngoài làm nhiệm vụ a!

Chớp chớp mắt, Cố Thần nhìn cảnh vật ở bên ngoài, ngô, lấy kinh nghiệm thường hay ra ngoài làm nhiệm vụ của đời trước, nơi này cách khoảng căn cứ vài trăm km.

"Hiện tại đã mấy giờ rồi?"

Cố Thần rút tay của mình về, trừng mắt nhìn Lãnh Túc một cái.

Lãnh Túc nheo mắt nhìn hắn, ý bảo hắn tự mà nhìn quang não của mình, Cố Thần tự vỗ đầu mình một cái: Đúng rồi, hắn như thế nào lại quên mất, hắn cũng có quang não a!

Vừa thấy thời gian, Cố Thần càng hoảng sợ, không dám tin tưởng mà quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Túc.

"Ta ngủ cả ngày nay!?"

Y dùng biểu tình đạm bạc gật đầu, ý bảo hắn không nhìn lầm.

Cố Thần cảm thấy cả người đều không tốt, hắn thế nhưng lại ngủ nhiều như vậy, mà khi bị bế lên xe, lại cũng không biết.

Hắn chỉ mang máng nhớ lúc sáng Lãnh Túc giúp hắn thay quần áo, còn những việc còn lại một ấn tượng hắn đều không có.

Đây không phải hiện tượng tốt, Cố Thần yên lặng đối với chính mình nói.

Đời trước hắn luôn rèn luyện về ý thức tính nguy cơ, chỉ cần có người cách hắn năm mét, hắn lập tức sẽ bừng tỉnh. Kết quả hiện tại bị người ta như thế nào bế lên xe cũng không biết!

Thật sự là quá mất mặt!

Lãnh Túc nhìn sắc mặt Cố Thần lúc đỏ lúc trắng, cũng không nói gì, yên lặng lục lọi túi trữ vật của mình.

Bảo bối ngủ cả ngày rồi, một ngày không có ăn cơm khẳng định bây giờ rất đói bụng.

Đang ở trong trạng thái tự ghét bỏ chính mình, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cái hộp, bụng lập tức không thèm nể mặt hắn mà kêu lên.

"Phốc ――" Mọi người trong xe luôn chú ý đến Cố Thần cùng Lãnh Túc, đều không nhịn được mà bật cười.

Cố Thần thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng, đoạt lấy cái hộp trong tay y, vùi đầu ăn.

Mặt mũi là cái gì, hắn thật sự đang rất đói bụng.

Thời điểm Cố Thần vùi đầu vào ăn, Lãnh Túc liền dùng thần sắc nhàn nhạt mà ngẩng đầu, híp mắt nhìn qua nhìn lại những đội viên vừa phát ra tiếng cười kia.

Trong lòng yên lặng cân nhắc, chắc chắn phải tìm cơ hội, đem đám này tất cả đều thu thập một phen.

Cả đám liền cảm thấy sau lưng như có cái gì bò lên, khí lạnh tản tra, tất cả đều ăn ý mà rùng mình, ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, không dám đánh giá Cố Thần nữa.

Lãnh Túc lúc này mới vừa lòng nheo nheo mắt, cúi đầu nhìn Cố Thần đang ăn, ôn nhu cười.

"Ăn từ từ, ta còn có rất nhiều."

Cố Thần gật gật đầu, nỗ lực nhét vào miệng thật nhiều đồ ăn.

Hắn hiện tại rất là đói, sao rảnh mà đáp lại lời y.

Lãnh Túc bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải lấy ra chai nước, ở một bên nhìn hắn, lâu lâu lại uống một ngụm.

Những thành viên của đội ngũ, tất cả đều bị dọa đến ngây người. Cái người mà đang ôn nhu chăm sóc người khác, thật sư là đội trưởng La Sát của họ?

Chắn chắn đội trưởng đã bị tráo đi!?

Chờ Cố Thần ăn xong liên tiếp hai cái hộp, lúc này hắn mới cảm giác thấy no một chút, không chút để ý mà tiếp tục ăn thêm hộp thứ ba, vừa ăn vừa đánh giá vài người trong xe.

Hắn bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cậu, thằng nhóc bị nhìn đến hoảng sợ kêu lên.

"Ngọa tào!"

Lãnh Túc qua đầu nhìn lại đây, hướng người kia nheo nheo mắt.

Tiểu Đặng Tử rụt rụt cổ, lại vẫn không nhịn được cất tiếng chào hỏi.

"Hắc hắc, chị dâu cũng tới đây à! Anh còn nhớ rõ em không!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.