Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 306: Tiểu quỷ về nhà (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kyo Depper

“Ta cũng phải đi tìm mọi người, lát nữa gặp ở trước cổng công viên đi. Nếu ngươi dám chạy, lần sau nhìn thấy ngươi…..” Diệp Thiếu Dương nhấc Câu Hồn Tác lên, giơ về phía tiểu quỷ Qua Qua.
“Diệp Thiên sư cứ yên tâm, chỉ cần ngươi không bắt ta đi âm ty, chuyện gì cũng được hết.” Nói xong, Qua Qua xua xua tay, tiến đến phía trong rừng cây đón hội tiểu đệ của hắn. Cả đám tiểu quỷ bắt đầu vừa đi vừa nhún nhảy, không biết trong đám ai xướng lên bài hát:”Em là quả táo nhỏ của anh….”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té ngửa, xem ra giúp tiểu quỷ này ở lại nhân gian lâu hơn nữa, chắc hắn thuộc hết các ca khúc đương đại quá. Bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh về đình hóng gió, kêu hai người Tiểu Mã, hướng về phía cổng công viên trò chơi đi đến.   
Trên đường, Diệp Thiếu Dương cũng trao đổi qua với họ về lai lịch của Qua Qua, nhưng không nhắc tới Thái Âm sơn, đối với người thường bọn họ mà nói, đây là một cái tên vô cùng xa lạ và cũng là một nơi thật xa xôi, vĩnh viễn không kết nối với nhân gian, nên không cần phải cho họ biết.
Ba người vừa mới đến cổng chính công viên, liền nghe thấy nhạc của bài “Quả táo nhỏ” từ bên ngoài truyền đến, ngoài cổng trên quảng trường, mấy chục bác gái đang vặn eo,đảo chân nhảy theo nhạc.
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh nhận ra, cuối cùng cũng biết đám tiểu quỷ kia học nhảy từ đâu.
Trang Vũ Ninh lúc này vô cùng mẫn cảm, vội bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, run giộng nói:”Không phải cũng là quỷ đấy chứ?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, quỷ sẽ không nghe thể loại âm nhạc nhàm chán này”
Tiểu Mã cũng thấy nhàm quá độ, đi qua nhóm các bác gái kia, cố ý lớn tiếng hỏi một câu “Các mỹ nữ, hơn 10giờ rồi, vẫn chưa nghỉ à?”
Một tiếng “mỹ nữ” này làm cho nhóm các bác gái mặt mày hớn hở, một bác gái nhiệt tình trả lời:”Chúng ta sắp tái đấu Đại hội khiêu vũ, muốn tập luyện thêm một lát.” Nghe xong đám Tiểu Mã chỉ có thể quỳ!!!
“Sao vậy, điệu nhảy này nhìn thật đẹp a, hát cũng dễ nghe.” Qua Qua kinh ngạc nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, lát sau, với ngữ khí hào hùng vạn trượng nói:”Hiện tại, ta có một ước nguyện to lớn, âm ty trùng trùng tử khí, ta muốn thay đổi cái hiện trạng này, chờ khi trở về âm ty, nhất định ta phải dạy đám ma quỷ điệu nhảy này, làm cho nó được lưu hành phổ biến chốn âm phủ.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến chuyện quỷ sai lớn nhỏ, đầu trâu mặt ngựa cùng nhau nhảy theo nhạc “Quả táo nhỏ”, sẵn cú sốc vừa gặp ở quảng trường, trong lòng lập nổi lên một cơn ớn lạnh, xua xua tay nói “Đừng đừng, sàn nhảy đã là tai họa ở nhân gian, ngươi hãy để cho âm ty lưu lại một phần thanh tịnh đi”
Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với tiểu quỷ, hơn nữa hắn còn có bộ dạng vô cùng đáng yêu, đặc biệt là quả đầu dưa hấu quá láng kia, càng làm cho Trang Vũ Ninh không ngừng phì cười, muốn hỏi là ai đã cắt tóc cho hắn, nghĩ đến hắn dù sao cũng là quỷ, lại không dám cất lời.
“Vì sao các ngươi gọi tiểu quỷ đó là A Tinh vậy?” Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa hỏi, hắn rất hiếu kỳ nguồn gốc của cái tên này..
“Là ta đặt cho nó đấy, trên đầu nó có nạm một viên âm ngọc, lúc sáng lên, nhìn giống một ngôi sao, nên ta gọi nó là A Tinh.” Qua Qua đắc ý nói.
Trên đầu có âm ngọc….Diệp Thiếu Dương trầm ngâm suy nghĩ, khẳng định là bị kẻ nuôi dưỡng tiểu quỷ thi pháp.
Qua Qua đưa bọn họ xuyên qua một khu dân cư, đi vào một đống nhà lầu cũ nát, một hơi đi lên lầu, tầng trên cùng có cái cửa sổ ở mái nhà, lắp một bộ thang gỗ cũ kỹ.
“Tiểu quỷ kia ở phía trên?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Qua Qua gật đầu, nhảy lên sân thượng trước, đón tiếp bọn họ đi lên.
Diệp Thiếu Dương theo thang gỗ đi lên trên, theo sau là Trang Vũ Ninh, cuối cùng là Tiểu Mã. Phía trên, sân thượng nhìn qua trống trơn, nhưng Diệp Thiếu Dương lập tức cảm nhận được một cỗ quỷ khí nồng đậm, từ hướng nào đó truyền đến, quay đầu tìm một lượt, ánh mắt dừng lại trên một cái ống khói cao cao.
Lúc này không đợi Qua Qua xác nhận, Diệp Thiếu Dương trực tiếp nhảy lên, cúi người xuống lập tức nhìn thấy, phía dưới ống khói giắt một hình nhân bằng gỗ màu nâu đỏ, đây là linh thân của Quỷ Đồng - Cổ Mạn Đồng!.
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, lập tức sáng tỏ, Cổ Mạn Đồng dù sao cũng là vật thật, tốt nhất là tìm một nơi kín đáo để giấu, bằng không sẽ bị người ta phát hiện, khó tránh được gây ra phiền toái, mà cái ống khói này đúng là nơi thích hợp nhất, trừ phi ống khói bị tắc, nếu không tuyệt đối sẽ không có người cố ý chui vào trong.
Ở trong cái tiểu khu người đến người đi tấp nập này, nơi đây tuyệt đối an toàn. Bất quá quỷ hồn không có khả năng nâng chính linh thân của mình lên, giả sử như do người làm, cũng không có biện pháp đem chính mình từ mặt đất đưa lên trên đây, cho nên Diệp Thiếu Dương đoán việc này nhất định là do Qua Qua làm.
Diệp Thiếu Dương vươn đôi tay, thu lấy Cổ Mạn Đồng, lúc này, từ miệng Cổ Mạn Đồng phun ra một cỗ khói trắng, dần dần hội tụ lại thành một gương mặt quỷ vô cùng dữ tợn, hướng về phía Diệp Thiếu Dương phát ra tiếng cười khủng bố.
Qua Qua ở dưới nghe thấy tiếng cười, cảm thấy buồn cười, hừ một tiếng:”Ngốc tử, với tu vi của ngươi mà đòi hù dọa thiên sư, cỡ như ngươi hắn có thể diệt cả ngàn tên.”
Diệp Thiếu Dương vươn ngón tay ra, búng nhẹ một cái vào cái gương mặt khủng bố kia, mặt quỷ lập tức tan đi, lại hóa thành một làn khói trằng, chui vào trong Cổ Mạn Đồng không ra.
Diệp Thiếu Dương nhìn vậy thấy thực buồn cười, tiểu quỷ này xác thực là thiện tu, tu vi không có là bao, hơn nữa lại tương đối quy củ, linh thân bị hắn xâm phạm, cũng không muốn đả thương mình, chỉ muốn dùng bộ dạng kinh dị để dọa đuổi hắn đi. Lập tức bế Cổ Mạn Đồng lên, nhảy trở lại sân thượng, đem Cổ Mạn Đồng nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh đi lên quan sát, nương theo ánh trăng cẩn thận đánh giá, đây là một cái Cổ Mạn Đồng bằng gỗ, kích thước so với một đứa trẻ một tuổi cũng không sai biệt lắm; bức tượng có bộ dạng ngồi, đôi tay chắp trước ngực, ngũ quan được khắc vô cùng tinh tế, thể hiện rõ sự ngây thơ, nét mặt tươi cười, ở sau gáy, được khảm một viên ngọc thạch hình tròn tỏa sáng lấp lánh.   
“Không sai, đây là Cổ Mạn Đồng, giống hệt với cái của tôi…..” Trang Vũ Ninh liền kích động nói.
Qua Qua tiến lên chỗ Cổ Mạn Đồng, gõ gõ vào sau gáy bức tượng, nói “A Tinh, xuất hiện đi, có người tìm ngươi”
Đợi một lát, Cổ Mạn Đồng không có chút động tĩnh
Qua Qua gãi đầu, nói “Tên nhóc này nhát gan, có phần sợ người, để ta thử đi vào gọi nó ra xem sao.” Nói xong thân thể nhanh chóng trở nên trong suốt.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay ngăn hắn lại, nghĩ vốn không cần phiền phức như vậy, hướng về Cổ Mạn Đồng nói:”Tiểu quỷ, là chủ nhân Chu Trung Oánh của ngươi bảo chúng ta tới đón ngươi về.”
Câu này vừa nói xong, chưa đến ba giây đồng hồ, Cổ Mạn Đồng vang lên một âm thanh nhút nhát sợ sệt:”Có thật vậy không?”
Diệp Thiếu Dương không đáp, lấy ra mấy cái móng tay quỷ, đặt ở trên mặt đất.
Đối với chính vật của mình, quỷ hồn đương nhiên chỉ cần liếc mắt là nhận ra, vì thế một đạo khói trắng từ Cổ Mạn Đồng thoát ra, ngưng tụ dưới đất, hóa thành hình người, là một đứa bé tầm bốn năm tuổi, bộ dạng không khác gì một đứa trẻ bình thường, nhìn qua lại có vài phần đáng yêu.
PS: “Quả táo nhỏ” (hay “Tiểu bình quả”) là một bài hát của Trung Quốc. Links youtube: https://www.youtube.com/watch?v=OTcmSlYzcvM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.