Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 305: Tiểu quỷ về nhà (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kyo Depper

“Qua Qua đại ca, hôm nay ca trở về có phần hơi sớm a!”
“Qua Qua đại ca, cho chúng ta chơi thêm một hồi nữa đi, vừa rồi ta bị A Sinh đánh, cũng chưa kịp chơi gì……”
Đám tiểu quỷ vây quanh hắn cứ ríu ra ríu rít không ngớt.
Tiểu quỷ được gọi là “Qua Qua”, đôi tay để ở phía sau, bước chân chậm rãi như đang đi dạo, bộ dáng nhìn qua có phần buồn cười. “Ai đánh ngươi, A Sinh, lại đây, chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu quỷ Đầu Nấm vừa định mở miệng, Qua Qua đột nhiên khịt khịt mũi, sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn vào trong đình hóng gió, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn chằm chằm vài giây, biểu cảm liền đại biến, lùi về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy.
Nhìn Qua Qua bỏ chạy, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra thân phận của tiểu quỷ này. 
“Các ngươi ở lại đây, ta đi rất nhanh sẽ trở về!” Nói xong, Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn lăng không bộ, phi thân đuổi theo.
Mấy tiểu quỷ kia thấy lão đại bỏ chạy, dù không biết chuyện gì đã xảy ra cũng cuống quýt chạy theo.
Công viên trò chơi dù được bố trí rất nhiều trò chơi, nhưng về cơ bản khá trống trải, không có tường ngăn, bản lĩnh xuyên tường của quỷ cư nhiên không thể phát huy, Diệp Thiếu Dương một mạch đeo bám, khoảng cách càng ngày càng gần.
Cuối cùng, lúc tiểu quỷ kia sắp chạy ra khỏi công viên đã bị Diệp Thiếu Dương đuổi kịp. Chặn trước mặt tiểu quỷ, hắn cười lạnh, nói:”Đã lâu không gặp”
Qua Qua ngẩn người, xoay người chạy trở lại, chưa được vài bước đã thấy một đạo ánh sáng tím thoảng qua trên đầu, lập tức cảm thấy một uy lực cường đại chặn lại, từ phía sau tiếng của Diệp Thiếu Dương truyền tới lạnh băng:” Ngươi thấy mình nhanh chân hay là ta nhanh tay, có muốn thử qua một lần không?”
Qua Qua đành phải đứng lại, quay về phía Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc:”Nói thế nào ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta, nếu ngươi đã cứu ta đương nhiên sẽ không giết ta”
Bốn chữ:”Ân nhân cứu mạng” đã giúp Diệp Thiếu Dương xác nhận phán đoán của mình, tiểu quỷ trước mặt, chính là ngày đó lúc Lão Quách đi âm ty, cùng hung tâm quỷ bám vào lão đi lên nhân gian, tranh thủ lúc mình đối phó với hung tâm quỷ đã bỏ trốn, sau đó còn nhập vào một tên cướp, làm chính mình cũng hăng hái mà một phen rat ay nghĩa hiệp.
“Tiếc là chúng ta chưa kịp làm quen” Diệp Thiếu Dương cầm Câu Hồn Tác, chậm rãi đi tới.
Qua Qua lập tức cảnh giác lùi về phía sau, mấy tiểu đệ của hắn lúc này cũng đã đuổi kịp, thấy tình huống này rất giật mình, một tiểu quỷ hướng về phía Qua Qua hét lớn “Lão đại, người có ba ngàn năm tu vi, cần gì phải sợ hắn!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền vui vẻ, nhìn Qua Qua nói “Ba ngàn năm tu vi? Quỷ thời Tần? Không đúng, Thời Tần đến bây giờ cũng mới chỉ có hơn hai ngàn, ba ngàn năm….Ngươi là quỷ Triều Thương?”
Qua Qua đỏ mặt, gãi gãi đầu:”Diệp lão đại đừng chê cười ta, hì hì, đều là người một nhà cả mà.”
“Ta đánh với người cũng vô nghĩa, không cần thiết phải làm vậy. Tốt nhất, ngươi hãy thành thật trả lời, người là quỷ gì, từ đâu đến, tới nhân gian có mục đích gì?”
Qua Qua cười hắc hắc:”Diệp lão đại không cần trịnh trọng như vậy, ta chính là không muốn đầu thai, ở Quỷ Vực cũng chán rồi nên tới nhân gian đi dạo, cũng không có việc gì to tát……”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng “Hung tâm quỷ vì cái gì mà truy đuổi ngươi từ Quỷ Vực đến phía Nam sông Vong xuyên?”
“Cái này……” Qua Qua chần chờ một chút, nhìn Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương, biết hôm nay không nói thật là đi không được, nghĩ ngợi một chút, đành phải đem sự tình nói ra.
“Nói cho người biết cũng không sao cả, ta vốn là quỷ dịch ở dưới âm ty chờ đợi luân hồi, bởi vì ham chơi, đi lầm tới phía Bắc sông Vong Xuyên, Diệp Thiên sư ta tin ngươi biết ta đang nói đến nơi nào, lúc ta đang tò mò xem xét xung quanh thì bị một tên quỷ bắt được, trói ta lại đem tới Thái Âm sơn (1) làm sai dịch. Ta ở đó ba năm, ngày nào cũng làm việc, khiến ta mệt muốn chết, sau đó ta tìm một cơ hội trốn ra. Những người ở đó sợ ta tiết lộ bí mật của Thái âm sơn nên phái hung tâm quỷ một mực đuổi theo, thời khắc mấu chốt được Diệp lão đại cứu một mạng, giúp ta xử lý nó. Bởi vì lúc trước, thời điểm bị bắt đi Thái Âm sơn, quỷ ấn trên người ta đã bị cướp mất, hơn nữa ta cũng đã bỏ qua trình tự luân hồi, ta hiện vô pháp tại âm ty, cho nên mới ở nhân gian du đãng, chờ một cơ hội, quay lại Thái Âm sơn đoạt về quỷ ấn”
(1): Thái Âm Sơn hay La Phong Sơn theo truyền thuyết nằm ở phía bắc sông Vong Xuyên, tương truyền trên đó là Thành Phong Đô. 
Nói đến dây, mắt hắn sáng ngời, nhìn Diệp Thiếu Dương chắp tay lại, cười nói:”Diệp lão đại thần thông quảng đại, liệu có thể cùng ta đánh lên Thái Âm sơn, đoạt lại quỷ ấn hay không?” 
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái:”Ngươi đừng có nằm mơ, ngươi thực sự cho rằng mình có tu vi ba ngàn năm?”
Qua Qua đã sớm đoán trước kết quả này, nói:”Ta biết ngươi sẽ không dám”
“Kích tướng ta cũng vô dụng, thời điểm có thể đi, ta tự nhiên sẽ đi, hiện tại chưa phải thời điểm, có chết ta cùng không làm.”
“Sáng suốt, sáng suốt, ta cũng không nóng vội, nhân gian đẹp vô cùng, cho nên….Thỉnh Diệp lão đại cho phép ta lưu lại nhân gian, ta mỗi ngày cũng chính là đưa tụi nhỏ lên đây chơi rồi lại đưa chúng trở về…..”
Diệp Thiếu Dương níu mày:”Ngươi và đám tiểu quỷ này làm thế nào quen được nhau?”
“Ta trước khi bị bắt tới Thái Âm sơn là lão đại của bọn họ, về sau thoát ra, tự nhiên đi tìm chúng nó, tiếp tục dẫn dắt a, có ta trông chừng, tụi nhỏ sẽ tuân thủ quy củ, không gây ra phiền toái gì, bản thân ta cũng chưa từng làm qua chuyện xấu. Hắc hắc, Diệp lão đại, ngươi buông tha cho ta đi.”
Hắn chưa làm chuyện xấu, điểm này Diệp Thiếu Dương dựa vào quỷ khí thuần khiết trên người hắn có thể nhận ra được, duy nhất chỉ có lần đó nhập hồn đoạt thân tên cướp, nhưng vẫn là để cứu người….Về điểm này, Diệp Thiếu Dương không cổ hủ giống các vị tiền bối, tuy ngoài miệng không nói ra, thực tế trong lòng lại duy trì loại tác pháp nhìn như không có quy củ này.
Nghĩ một lát, Diệp Thiếu Dươg hỏi “Ngươi mang theo bí mật gì từ Thái Âm Sơn, khiến cho hung tâm quỷ kia một mực đuổi giết ngươi?”
“Cái gì cũng đều không có.” Qua Qua nhún vai, “Ta chỉ làm tạp dịch, có thể phát hiện ra bí mật gì? Chỉ là những người ở đó không yên tâm mà thôi, hiện tại tám phần mười là vẫn cho người đuổi giết ta, chỉ là âm dương cách trở, chúng không thể tùy tiện đi lên mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tin tưởng Qua Qua nói thật, người ở Thái Âm Sơn xưa nay luôn thần bí, cho nên nhiều năm tới vậy mà có rất ít thông tin truyền ra ngoài, bất quá…
Diệp Thiếu Dương tập trung quan sát, thấy xung quanh người Qua Qua có một đạo Hồng Quang như có như không, nghĩ thầm tiểu quỷ này cùng lắm là một con lệ quỷ, sao có thể có biện pháp trốn ra từ Thái Âm Sơn, xem chừng sự tình không đơn giản như hắn nói, nhất định hắn còn đang giấu một điều gì đó.
Qua Qua bị Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chặp, trong lòng cũng thấy chột dạ, nói “Diệp thiên sư, ngươi đến nơi đây tới làm cái gì, không phải là để bắt ta đi đấy chứ?” Một câu này nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, chính sự là quan trọng, các việc khác đều có thể trở về rồi nói sau. Vì thế lấy móng tay quỷ ra cho hắn xem, cũng giải thích đơn giản mục đích của mình chuyến này.
Qua Qua xem xét móng tay quỷ một chút, nói “Không sai, chính là A Tinh, ta mang ngươi đi tìm nó. Bất quá phải đợi một chút, ta trước đưa lũ tiểu quỷ đi xuống đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.