Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1704: Rốn Nguyệt La (1)




“Tử Côn sư huynh, ông đi theo chúng tôi, cũng để giúp một tay.”
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Tử Côn đạo nhân, thấp giọng nói: “Nhỡ đâu có thứ gì tốt, mấy người chúng ta kiểm trước một khoản, đừng nói tôi không chiếu cố ông.”
Tử Côn đến chính là làm cái này, tuy đối với cổ mộ nhìn mà e sợ, nhưng không thể trốn tránh, cũng may có Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đi đâu, thầm nghĩ cho dù trời sập xuống cũng có hai kẻ cao này chống đỡ.
Thực tế Diệp Thiếu Dương bảo hắn đi xuống, là vì để phòng các đệ tử Chúng Các phái kia chơi xấu.
Tục ngữ nói gần mực thì đen, hắn liếc một cái đã nhìn ra, một đám đệ tử này đều không phải người tốt, là người tốt cũng không có khả năng theo Thiên Bảo cùng Tử Côn người như thế lăn lộn. Tử Côn đạo nhân là đại sư huynh của bọn hắn, có hắn theo bên cạnh mình, nhóm người này ở bên trên mới không dám làm bậy, bằng không mình thật sự có chút hoảng.
“Tào tổng, ông cũng đi xuống?”
Tào Vũ đang điều chỉnh thử bộ đàm, nghe thấy Diệp Thiếu Dương hỏi, ngẩng đầu hướng hắn cười cười, “Tạm thời không xuống, tôi ở bên trên giúp các cậu giữ nhà.”
Diệp Thiếu Dương liền biết ông ta hẳn là không đến mức làm gương cho binh sĩ. Đến tình trạng này, có thể một đường đi theo đến bây giờ đã rất khó được rồi.
“Tôn giáo sư, các ông cũng ở bên trên chờ, chờ chúng tôi thăm dò trước một phen, xác định nếu không có vấn đề các ông hãy lại xuống.”
Tôn giáo sư thấy cổ mộ tựa như dê xồm thấy mỹ nữ, sốt ruột khó dằn nổi, nhưng mình đã đáp ứng không thêm phiền cho bọn họ, cũng chỉ đành nghe theo gật đầu, ra sức nhắc nhở Diệp Thiếu Dương cẩn thận.
“Tôi biết, biết, yên tâm đi.”
“Tôi không phải bảo cậu cẩn thận, ài, đương nhiên cậu cũng phải cẩn thận, nhưng tôi là bảo cậu cẩn thận đồ phía dưới, mỗi một thứ đều có giá trị khoa khảo… Đừng tùy tiện phá hỏng.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, tức giận đến mức cười lên.
Lúc này Tiểu Trương đưa cho Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo hai cái tai nghe, đem máy tiếp thu giúp bọn họ cài ở trên đai lưng, nói cho bọn họ đã điều chỉnh1thử xong, hướng tai nghe nói chuyện là được.
Hai người thử một lần không có vấn đề. Tử Côn đạo nhân cũng đòi một cái.
Tiểu Trương lại phát ba cái đèn pin cường quang cho bọn họ, hỏi bọn họ còn cần cái gì, súng lục, đạn tín hiệu… muốn mang theo hay không, hai người cảm thấy bước thứ nhất chỉ là tra xét, không cần thiết mang nhiều đồ như vậy, tự gấp cái đèn hoa sen ba màu, theo dây thừng leo xuống.
Vừa chạm đất, Diệp Thiếu Dương lập tức thắp sáng đèn hoa sen ba màu, ánh lửa sáng ngời, biểu hiện phụ cận không có bất cứ tà khí gì.
“Không đúng, vì sao xuống đến trong cổ mộ, tà khí ngược lại không có?” Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nói.
“Có thể là bởi khí tức lưu chuyển, rất nhiều cổ mộ trâu bò, trên thiết kế đều tương đối phức tạp, khí chỉ từ mắt gió ra, nơi5khác là không cảm giác được dị thường.”
Tứ Bảo mở ra đèn pin cường quang, soi chung quanh, hai bên đều là mộ đạo thật dài, vì thế tùy tiện chọn một bên để đi.
Diệp Thiếu Dương đem đèn hoa sen ba màu giao cho Tử Côn đạo nhân, bản thân mở ra đèn hoa sen ba màu, hướng chung quanh soi tới, hai bên vách tường đều là gạch vuông xây thành, nhìn có chút thô ráp, hai bên cũng không có gì trang trí, đi đại khái hai ba mươi mét, hai bên đều tự xuất hiện một lối rẽ.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua ánh lửa của đèn hoa sen ba màu, ngọn lửa ở giữa, không bay hướng bất cứ một bên nào, vì thế tùy tiện chọn bên trái.
“Nơi này không có tà vật nha…” Tử Côn đạo nhân thấp giọng nói.
“Sao, ông còn muốn gặp được tà vật?” Diệp Thiếu Dương đầu cũng không quay lại nói.
“Không3không, ý tứ tôi là… Có chút không thích hợp nhỉ, trong cổ mộ này sao một nghèo hai trắng, ngay cả thứ bồi táng cũng không có?”
“Mộ chủ quá nghèo đi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, mặc kệ gã.
“Không, nghe Đại Tế Ti nói, bọn họ lúc ấy từ Tạng khu đi ra, đem theo rất nhiều tài bảo, lúc ấy ở bên này phát triển cũng không tệ, bằng không cũng không có sức người cùng sức của kiến tạo một cổ mộ lớn như vậy, sao có khả năng là trống trơn chứ…”
Một con đường đi đến cuối, bị một cánh cửa đá hình vòm ngăn trở đường đi, trên cửa đá điêu khắc một bức phù điêu hình người, hai tay chắp lại.
Chạm trổ rất bình thường, đường nét rất thô, chỉ có thể từ dáng người nhìn ra là nữ nhân có ngực.
Tứ Bảo cầm đèn pin soi một hồi, nói: “Đây là tứ đại tôn giả3dưới trướng Đế Thích Thiên trong truyền thuyết, Khỉ La, Thanh Ảnh, Hoa Quỷ, Nguyệt La, mi tâm kẻ này có Nguyệt Nha, hẳn là Nguyệt La.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sao cái tên đều hương diễm như vậy?”
“Đều là mỹ nữ cả, Đế Thích Thiên chỉ thích mỹ nữ, trước khi vào Phật đạo, truyền thuyết mỗi ngày buổi tối đều dạ ngự tam nữ, chính là ngủ với ba nữ nhân. Môn hạ hắn tứ đại tôn giả, cũng là từ trong Đề Bà tộc chọn ra bốn mỹ nữ có ngộ tính nhất, về sau theo hắn cùng nhau vào phật môn.”
“Ôi đệch! Thận thật tốt nha!” Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi trên dưới pho tượng mỹ nữ, “Vậy pho tượng này ở đây là ý tứ gì?”
“Tôi nào biết chứ.” Tứ Bảo từ trong ba lô lấy ra một cây như ý bằng đồng, ở trên thân pho tượng cao thấp trái phải gõ một phen,5kết quả truyền đến là thanh âm rỗng ruột.
Phía sau còn có không gian!
Có không gian, khẳng định có cửa ngầm.
Diệp Thiếu Dương nói Tử Côn đạo nhân cầm đèn, theo Tứ Bảo cùng nhau từ trên xuống dưới đem pho tượng sờ soạng một lần, ngay cả meo meo cũng không buông tha, lại cái gì cũng không tìm được, lại gõ gạch tường hai bên, cũng không phát hiện bất cứ chỗ nào đáng ngờ, nhất thời có chút không hiểu ra sao.
“Tạm thời đừng quản, đi xem một bên khác.” Tứ Bảo nhắc nhở.
Vì thế ba người quay về đường cũ, đến ngã tư đường, đi hướng bên kia mộ đạo, đến cuối, lại là một pho tượng “mỹ nữ”, lần này tay kẹp châu hoa, Tứ Bảo tỏ vẻ đây là Nguyệt La. Dùng như ý đồng gõ một phen, cũng rỗng ruột, nhưng không tìm thấy cơ quan…
Ba người lại đi đến hai con đường khác, tình huống4đều giống nhau: tứ đại tôn giả môn hạ Đế Thích Thiên, trên một con đường một cái, trừ bốn bức tượng này, cái gì cũng không có.
Ba người nhìn nhau.
Tứ Bảo nói: “Không thích hợp, Tào Vũ không phải nói, đội khảo sát bọn họ lúc trước từng xuống mộ một lần sao, nghe nói còn nhìn thấy Thủy Tinh Môn cái gì, chỗ này nào có đường có thể đi xuống?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy kỳ quái, cho dù Tào Vũ lúc trước không đích thân xuống thăm mộ, có một số phương diện không biết tình huống, cũng không đến mức khác với tình huống trước mắt nhiều như vậy chứ?
Tứ Bảo vỗ ót, “Tôi hiểu rồi! Bọn họ lần trước xuống mộ, nhất định là đem cửa vào mở đến trong mật đạo, tránh được nơi này, cho nên có thể trực tiếp đi xuống, lần này tôi là dựa theo la bàn đo phương vị, nhưng đo ra cổ mộ, là một hình chữ nhật bất quy tắc, đó mới là cổ mộ thật sự.
Nơi này nói ra, là một đường cơ quan, bởi vậy không có bất cứ tà khí nào, la bàn cũng không kiểm tra được. Cổ mộ thật sự hẳn là ở dưới đây!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Vậy đường cơ quan gì đó mục đích là gì?”
“Chính là cơ quan, bốn cánh cửa, phía sau có bốn cái không gian, chỉ có một cái là thật sự đi thông cổ mộ, ba cái còn lại khẳng định có cơ quan mai phục.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, ngây ra tại chỗ.
“Vậy làm sao bây giờ, tôi tùy tiện chọn một cái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.