Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1703: Hạ Mộ (2)




Buổi sáng hôm sau, các sư huynh đệ của Tử Côn đạo nhân đều đã đến, tổng cộng mười mấy người, có thể là vì không dẫn tại mắt người ta, đều là quần áo người Hán bình thường, sau khi gặp mặt, cũng không nói thêm gì, ở một bên chờ đợi phân phó.
Đám người Tào Vũ cũng đã sớm nghe Diệp Thiếu Dương an bài sẵn, nói vài câu khách khí, giữa hai bên cũng không có gì cầu thông.
Tào Vũ bên này để lại mấy binh sĩ ở doanh địa trông coi vật tư và chiếu cố lạc đà, người còn lại đều tới hết phạm vi cổ mộ.
Tới trên cổ mộ, Tứ Bảo tìm tới nơi ngày hôm qua chân tử ngọc trước, đào ra, nhất thời hít vào khí lạnh:
Gạo nếp nào còn là gạo nếp, đỏ thẫm như máu giống cao lương đỏ, dính lại thành một cục. Tứ Bảo ngây ra một phen, đem cục gạo nếp gạt ra, tử ngọc vốn cứng rắn đã nát như trứng gà không thành hình.
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo trợn tròn mắt tại chỗ. Tử Côn đạo nhân ở một bên nhìn, cũng chấn động không thôi, lẩm bẩm: “Từ ngọc tán hoàng, người vào chết chắc.”
Hắn nói là một câu ngạn ngữ giới pháp thuật truyền lưu đã lâu, dùng tử ngọc dò xét một chỗ ấm khí, âm khí càng nồng, màu sắc tử ngọc cũng liền càng đậm, bình thường mà nói, nếu tử ngọc hiện ra màu đỏ thẫm, nói rõ nơi này âm khí nồng đậm không phải âm sào thì là thi huyệt, cho dù là đạo môn thiền sư, phật môn thiền sư, lẻ loi một mình cũng không thể đi vào.
Nếu tử ngọc đen sì, nói lên nơi đây tất có tà vật cực kỳ khủng bố, hoặc là âm khí trải qua ngàn năm tích lũy, cho dù là thiên sư tổ chức thành đoàn thể, cũng không thể tùy tiện xông vào.
Đáng sợ nhất, chính là tử ngọc tán hoàng, nói rõ âm khí quá mức tràn đầy, tử ngọc làm pháp khí, đã không thể phụ họa, bị âm khí cắn ngược hòa tan, nơi như vậy… Đối với pháp sư mà nói không khác đầm rồng hang hổ, chỉ có thể từ bên ngoài làm phép phong ấn, tuyệt đối không thể giao thiệp trong đó, bằng không nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Tứ Bảo cuối cùng phục hồi tinh thần, giọng khàn khàn nói: “Tử ngọc chỉ đặt không đến mười hai canh giờ, hơn nữa còn là cách bề mặt, thế mà nhão ra rồi… Đệch cả họ nhà nó, dưới đây chẳng lẽ thật sự là Minh hà địa ngục hay sao.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Tử Côn đạo nhân đột nhiên thất sắc, “Sư huynh có từng kiến thức nơi nào khủng bố như vậy?”
Tử Côn đạo nhân liên tục lắc đầu, “Không có không có, tôi nếu từng đi loại địa phương này, nào còn có thể còn sống trở về!”
Hắn theo sư phụ tới nơi này, thứ nhất là xuất phát từ nhiệm vụ, thứ hai cũng là muốn xuống mộ nhân cơ hội vớt đồ, phát tài một món tiền, sớm biết trong cổ mộ khẳng định có tà vật không dễ đối phó, nào ngờ được thế mà lại đáng sợ như vậy… Khuôn mặt nhất thời đã tái đi, các sư huynh đệ phía sau cũng nhìn nhau, có chút hối hận ngày hôm qua thời điểm sư phụ thông báo tranh nhau báo danh.
Tào Vũ ngồi xổm xuống ở bên Diệp Thiếu Dương, thấp giọng hỏi: “Hai vị, dưới này… Thực sự tà môn như vậy?”
Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Tôi cũng coi như từng san bằng không ít âm sào, vẫn là lần đầu tiên gặp loại tình huống này. Tử ngọc tán hoàng, loại chuyện này trước nay chỉ từng thấy trong điển tịch, nào ngờ hôm nay mở mắt rồi.”
“Vậy… Làm sao bây giờ? Cũng đã đến một bước này, chung quy không thể không xuống chứ?”
“Xuống là cần xuống, mở ra trước rồi xem đi.” Diệp Thiếu Dương hướng Tứ Bảo bĩu môi, Tứ Bảo đứng dậy dùng la bàn định vị, tìm được Càn Khôn chính vị của cổ mộ, bảo các binh sĩ dùng xẻng công binh đào, bản thân lui đến một bên quan sát.
Diệp Thiếu Dương đi đến bên hắn, thấp giọng nói: “Đừng thể hiện, nhỡ đâu thực đến tình huống cực đoan, cậu tôi tự cứu, người khác ai cũng không quản.”
Tứ Bảo lầu bầu: “Tôi cũng không phải Bồ Tát, quản ai, chỉ cần cậu với tôi có thể bình an đi ra là được.”
Tử Côn đạo nhân đi tới, hướng hai người chắp tay các kiểu, thỉnh cầu bọn họ ở trong mộ chiếu cố mình. Thằng cha này có gan giết người phóng hỏa, chuyện tới trước mắt là sợ thật, nhưng lệnh thầy khó trái, không xuống là không có khả năng, chỉ có thể khẩn cầu Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo chiếu cố mình nhiều hơn.
“Yên tâm đi, lần này hợp tác là ông thúc đẩy, tôi như thế nào cũng sẽ không bỏ ông lại mặc kệ.”
“Đa tạ Diệp chưởng giáo, sau khi xong việc, tôi nguyện ý đem một phần thu hoạch kia của mình chia ra một nửa, hiếu kính hai vị.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, đã đến nước này rồi, còn mong ngóng đi vào đào bảo bối sao, chờ đó.
Mười mấy bộ đội đặc chủng thay nhau ra trận, đất cát vốn cũng mềm, thời điểm đào sâu hơn mười mét, nhìn thấy từng khối đá thô ráp, ghép lại, tám phần chính là đỉnh chóp mộ thất.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy những phiến đá này, nhất thời có chút buồn bực, “Nơi này sa mạc, đá phiến là như thế nào vận tới?”
Tào Vũ cười nói: “Sao có thể là vận tới. Diệp tiên sinh, cậu đừng quên nơi này trước kia là hồ nước, lượng nước đầy đủ, cát cũng là lấy mãi không hết, muốn đá phiến, tự nung là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, mình là vào trước là chủ, cho rằng nhân số Quang Minh giáo hội chỉ có vậy, cẩn thận nghĩ ngày đó nơi này coi như là màu mỡ, đám giáo đồ di chuyển đến khẳng định sinh sản ra quy mô nhất định, thậm chí căn cứ Tôn giáo sư phán đoán, văn minh Lâu Lan rất có thể có một bộ phận là bọn họ cống hiến, nung cũng không phải kỹ thuật gì chuyên nghiệp, đã có hồ, trong hồ nhất định có bùn cát, nguyên vật liệu thật đúng là lấy mãi không hết.
Tào Vũ nói: “Chúng tôi lần trước chính là dùng thủ đoạn xác định địa điểm nổ nổ tung một lỗ thủng đi xuống, lần này… Vẫn làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Các ông tự tiện, đừng đem đỉnh mộ nổ sập là được.”
“Xác định địa điểm nổ phá, sẽ không đâu, chúng tôi có chuyên gia nổ chuyên nghiệp nhất.”
Tào Vũ nói xong gọi một binh sĩ đi qua. Những binh sĩ này đều là bộ đội đặc chủng trực tiếp điều động tới, tính nổ phá là môn bắt buộc của họ. Lập tức một người xuống đến trong hố, kiểm tra một phen tình huống nham thạch, bảo mọi người lui ra, bắt đầu chuẩn bị thuốc nổ.
Mười phút sau, một tiếng nổ vang, cát bắn lên đầy trời, xuất phát từ an toàn, qua mười mấy phút, đoàn người mới trở lại trước mặt.
Nổ phá xác định địa điểm hiệu quả phi thường tốt, làm vỡ nát hai khối đá, còn lại đều vẫn ổn.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận đèn pin cường quang Tào Vũ đưa qua, soi về phía trong mộ huyệt tối om, chỉ thấy mặt sàn cách đỉnh mộ đại khái ba mét, mặt đất cũng lát đá phiến, không có gì khác.
“Thông khí một lúc, vừa lúc chúng ta cũng chuẩn bị một phen.” Tứ Bảo phân phó, phương diện quật phần trộm mộ hắn là chuyên gia, cũng là đầu lĩnh lần hành động này, tất cả hắn định đoạt.
Tào Vũ bắt đầu gọi mọi người sửa sang lại vật tư thiết bị, mấy binh sĩ đều tự hành động, có người dùng thép góc đem một cuộn dây thừng đóng đinh ở trên mặt đất, sau đó đem dây thừng thả xuống mộ huyệt tuy không cao, nhảy vào dễ dàng, sau này muốn lên lại phải dựa vào dây thừng.
Mấy binh sĩ khác, đem một thùng nước lớn mang đến hắt ở bốn phía cửa vào, để cát ngưng tụ lại với nhau, tiếp theo cắm bè trúc, dùng tấm ván gỗ cố định bốn phía, miễn cho bốn phía lún xuống, đem cửa động che phủ.
Mấy nhân vật chủ yếu tụ tập, thương lượng đơn giản một lần, lần đầu tiên xem như thăm dò mộ, làm rõ phía dưới rốt cuộc có cái gì trước, bởi vậy Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo hai người dẫn đầu đi xuống, miễn cho đi xuống nhiều người, thực gặp được cái gì nguy hiểm, hai người không thể chiếu cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.