“Cha, con và Cát đại sư nói chuyện, một quản gia như lão ta lại chõ mõm vào, có đúng hay không? Con nói sai sao?” Trần lão đại không phục nói.
“Câm miệng!” Trần Nhạc Thanh tức giận đến mức thân thể run rẩy.
Đối với đứa con trai của mình, Trần Nhạc Thanh cũng đành bất lực.
Sau một lúc dừng lại, để giảm bớt sự ngượng ngùng, Trần Nhạc Thanh lịch sự nói với Cát Vũ: “Xin lỗi, Cát đại sư, đã khiến ngài chê cười rồi, chúng ta bắt đầu khai tiệc nhé?”
Đang ăn cơm, Cát Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Trần Nhạc Thanh: “Đúng rồi Trần lão tiên sinh, lúc trước mới đến đây lần đầu, ta đã nhìn thấy trên cơ thể ông có một con xà linh có đạo hạnh rất cao bám vào, ông có ấn tượng gì về việc tại sao con xà linh này lại bám vào ông không?”
Khi nhắc đến việc này, Trần lão tiên sinh hơi sợ hãi, sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Lúc trước ta hứa với một người bạn đi Tương Tây một chuyến, người bạn kia là bạn đã quen biết lâu năm, nói rằng bên chỗ họ có một món ăn mới nổi tên là Quái Vị Xà, hơn nữa là rắn hoang dã bắt từ trên núi về, mùi vị ngon nhất.”
“Vì vậy, ta đã cố ý theo bọn họ lên núi bắt rắn, tìm kiếm hồi lâu, ta phát hiện trong một hốc cây cổ thụ bị sét đánh có một con rắn lớn vàng rực. Cây cổ thụ này ở sâu trong rừng già, ít nhất đã vài trăm năm tuổi, bị sét đánh cháy đen một góc, mà con rắn vàng kia cũng giống như bị thương, nên không thể phản kháng. Nó bị những người chuyên bắt rắn kéo từ trong hốc cây ra, cất vào trong một cái túi nhựa, rồi buổi tối về chưng cách thuỷ.”
“Cát tiên sinh có điều không biết, con rắn lớn đó có mùi vị rất ngon. Trong đời ta chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy, nên không thể dừng lại được, tối đó ta đã ăn rất nhiều, căng hết cả bụng.”
“Đêm đó ta còn mơ thấy một giấc mơ, đó là có một ông già tóc bạc chỉ tay vào ta mà mắng, hỏi tại sao ta lại ăn lão, lão nhất định sẽ không bỏ qua. Ta cũng không để tâm đến chuyện này lắm, sau khi ta từ Tương Tây trở về thì cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu là toàn thân ngứa ngáy khó chịu, sau đó trên người mọc ra rất nhiều vảy kỳ lạ, rồi tinh thần càng ngày càng kém. Ta đã mời rất nhiều danh y lại đây, cũng không thể tìm ra bệnh, mãi đến khi Cát đại sư đến đã điều trị cho ta thì ý thức của ta mới dần dần hồi phục.”
Nghe lời kể của Trần lão tiên sinh, sắc mặt của Cát Vũ trầm xuống, nói: “Là do Trần lão tiên sinh chưa đến số, con rắn mà ông ăn đó có đạo hạnh cao thâm, lúc các ông bắt nó là lúc nó đang trải qua thời kỳ độ kiếp. Phàm là yêu vật tu hành thì phải trải qua thiên kiếp, gặp sét đánh hoả thiêu, nếu may mắn sống sót thì lại tiếp tục tu hành, nếu không sống được thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Trần lão tiên sinh đã gặp phải một con đại xà có đạo hạnh cao, vừa mới trải qua thiên kiếp, đang bị thương nặng nên mới không thể kháng cự. Nếu mọi người đắc tội nó vào lúc nó đang mạnh, thì chỉ sợ nhóm người các ông có đi không về.”
“Nó vất vả lắm mới trải qua thiên kiếp, đang trong thời kỳ tu dưỡng mà ông lại bắt nó ăn thịt, sao nó lại không sinh ra oán hận mà trả thù ông chứ?”
“Nhưng Trần lão tiên sinh cũng không cần tự trách mình. Trước đây con xà tinh này đã làm rất nhiều chuyện xấu, còn hại đến tính mạng của người khác, ông ăn nó cũng không phải là trái với thiên đạo, ngược lại còn là việc thiện.”
Trần Nhạc Thanh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, cảm kích nói với Cát Vũ: “Ôi, chuyện này nếu không gặp được Cát đại sư thì cái mạng này khó giữ rồi. Mặc kệ nói thế nào thì ta vẫn phải cảm ơn Cát đại sư thật tử tế.”
Lúc này, một người có quan điểm khác khinh thường lên tiếng: “Thật là nực cười, ngay cả xà tinh mà cũng lôi ra nói được, sao Cát đại sư không nói là Bạch nương tử hạ phàm luôn đi. Đúng là đi ba mét có một kẻ lừa gạt mà, ngươi cũng không nhìn xem bọn ta có lai lịch như thế nào à? Còn nhỏ tuổi không làm nghề nào đứng đắn, lại đi lừa lọc người khác như thế hả?”
Người vừa nói là Trần lão nhị, tự cao tự đại, trong nhà có tiền có thế nên đương nhiên sẽ không coi một bảo vệ nhỏ nhoi như Cát Vũ ra gì. Sau khi nghe thấy những lời của Cát Vũ thì không dằn lòng được mà châm chọc.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Trần Nhạc Thanh lập tức tối sầm lại, quản gia Lưu và Trần Trạch San đã từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cát Vũ thì không khỏi tái mặt, lo lắng nhìn về phía Trần lão nhị.
Khóe miệng Cát Vũ khẽ co giật, nhìn về phía Trần lão nhị rồi lạnh lùng nói: “Trần tiên sinh, ngươi cảm thấy ta là một kẻ lừa đảo à?”
“Ha ha… Ngươi chính là một tên đại lừa đảo, điều này còn cần ta nói hay sao? Ngươi khoác lác quá rồi đó, vừa rồi bọn ta đã nghe thủng lỗ tai luôn rồi.” Trần lão nhị khinh thường nói.
“Nghiệt tử, cút cho ta! Sao ngươi lại bất kính với Cát đại sư như thế hả? Ngài ấy chính là ân nhân cứu mạng của ta đấy.” Trần Nhạc Thanh tức giận đứng lên, chỉ tay vào Trần lão nhị mắng.
“Cha, người đừng bị tên bảo vệ nhỏ nhoi này lừa chứ! Chỉ là một tên bảo vệ canh cửa thì có bản lĩnh gì nào, còn trở thành khách quý của nhà chúng ta, người như hắn ấy à, con có thể tìm cho cha một nắm to đấy. Mở miệng ra là đi khắp nơi lừa gạt người khác, con đã ngứa mắt từ lâu rồi.” Trần lão nhị tiếp tục nói.
“Ha ha… Lão nhị nói rất đúng. Cha à, người đừng để bị hắn lừa nữa, người đã lớn tuổi rồi nên đầu óc thiếu minh mẫn, rất dễ bị người ta lừa. Con và lão nhị đã lăn lộn nhiều năm như vậy, có loại người nào chưa từng gặp chứ, chắc chắn tên bảo vệ nhỏ nhoi này chính là một kẻ lừa đảo.” Trần lão đại cũng phụ hoạ theo.
“Đúng vậy, ta cũng có thể làm chứng. Ta đã tận mắt nhìn thấy Cát đại sư gi3t ch3t con đại xà tinh đó.” Trần Trạch San cũng đứng lên nói.
“Ai mà biết được, có khi hai cha con các ngươi thông đồng với Cát đại sư giở trò quỷ thì sao? Nói không chừng cha chúng ta biến thành như vậy cũng do các ngươi làm đấy. Cát đại sư có bản lĩnh như thế nào, bọn ta cũng đâu được tận mắt chứng kiến.” Trần lão nhị tiếp tục khinh thường nói.
“Nhị ca, sao ngươi lại nói như vậy!” Trần lão tam tức giận.
“Lão tam, đừng nói mà không có bằng chứng. Nếu vị Cát đại sư này thực sự có năng lực, hãy để hắn ra tay cho chúng ta xem, nếu không hắn chính là kẻ lừa đảo.” Trần lão đại cũng hùa theo nói.
Lúc này, Cát Vũ vẫn im lặng bèn cười nhạt, rồi thản nhiên lên tiếng: “Được, nếu các ngươi đã muốn nhìn thấy bản lĩnh của ta, thì ta sẽ cho các ngươi xem để mở mang tầm mắt.”
Sau đó, Cát Vũ vung tay lên, một lá bùa màu xanh lam bay ra khỏi tay.