Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 94:




Trong khi ba người con trai của nhà họ Trần đang tranh cãi về Cát Vũ và đấu đá ngầm, thì lão gia tử Trần Nhạc Thanh đã đi đến bên cạnh Cát Vũ, nhìn hắn từ trên xuống dưới và khách sáo nói: “Đây chắc hẳn là Cát đại sư, không ngờ Cát đại sư còn trẻ mà lại có năng lực tuyệt vời như vậy, đã cứu lão phu một mạng, ta vô cùng cảm kích. Hôm nay lão phu cố ý mời Cát đại sư đến là để gặp mặt trực tiếp, tán gẫu biểu thị tâm ý, Cát đại sư có thể đến nhà họ Trần ta, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.” 
“Trần lão tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng để bụng. Nhưng Trần lão tiên sinh bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải, hôm nay lại tự mình ra nghênh đón, ta thật sự là được quan tâm mà trong lòng bất an đấy.” Mặc dù Cát Vũ đang đối mặt với một cảnh tượng lớn như vậy, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Phải biết rằng Trần lão gia tử này là một đại phú hào với khối tài sản hàng trăm triệu tệ, ba người con trai của lão ta cũng đều có mặt ở đây, người bình thường cũng khó có thể nhìn thấy một nhân v4t to l0n như thế. Nhưng hôm nay nhà họ Trần từ trên xuống dưới đều ra nghênh đón Cát Vũ, cho dù là quan lớn ở tỉnh Nam Giang cũng không có đãi ngộ này.
Tuy rằng ngay từ đầu Trần Nhạc Thanh nhìn thấy trang phục của Cát Vũ, lại thêm hắn còn trẻ tuổi nên có ý khinh thường, nhưng khi nhìn thấy phong thái này của Cát Vũ, thì biết người thanh niên trước mắt này không phải là người thường, vì vậy mà càng thêm kính cẩn.
Trần Trạch San đang đỡ Trần Nhạc Thanh, hôm nay cũng cố ý trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc sang trọng, với đôi môi đỏ rực, trẻ trung mà quyến rũ, càng xinh đẹp bội phần. Cô cũng mỉm cười với Cát Vũ và nói rất lễ phép: “Cát đại sư, hoan nghênh đại giá quang lâm đến nhà họ Trần.”
Cát Vũ khẽ gật đầu.
Tiếp đó, Trần Nhạc Thanh đưa Cát Vũ bước vào biệt thự của nhà họ Trần.
Cả một đoàn mấy chục người bước vào sân biệt thự khổng lồ. Ngày đó Cát Vũ đến là vào buổi tối, vừa đến đã đi thẳng đến chỗ ở của lão gia tử, nên cũng không nhìn rõ trông như thế nào. Hôm nay vừa nhìn đã thấy biệt thự này quả thực không tầm thường, sân biệt thự được trang trí bằng hòn non bộ đầy đủ, thậm chí còn đào một cái hồ nhân tạo nhỏ có một cây cầu đá bắc qua, trong hồ còn có hoa sen nở với hương thơm ngào ngạt.
Cát Vũ vừa đi vừa lặng lẽ nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra rằng cấu trúc của biệt thự này đều là phong cảnh, đều có đại huyền cơ, phong thủy bài trí cũng rất thoả đáng, hiển nhiên là có cao nhân chỉ điểm.
Nghe đến đây, lão gia tử Trần Nhạc Thanh vô cùng sửng sốt. Đúng như lời Cát Vũ nói, cách sắp xếp phong thủy của ngôi nhà họ đúng là nhị long bàn thuỷ. Hồi đó, có một đạo sĩ tha phương đi ngang qua đại trạch nhà họ Trần, quần áo rách rưới, đúng lúc gặp Trần Nhạc Thanh đi tản bộ ở cổng biệt thự, mới xin lão ta một ngụm nước. Trần Nhạc Thanh luôn cung kính với những người tu hành như hoà thượng đạo sĩ này nọ, nên đã mời người đạo sĩ tha phương kia vào nhà dùng bữa. Trước khi vị đạo sĩ kia rời đi, Trần Nhạc Thanh còn đưa cho ông ta một số tiền, nhưng đạo sĩ kia không nhận, mà chỉ nói rằng một bữa cơm là đủ rồi. Để cảm tạ Trần Nhạc Thanh đã bày tiệc mời mình, nên vị đạo sĩ tha phương kia đã báo đáp mà chỉ điểm cách bố trí phong thuỷ trong nhà, đủ để nhà họ Trần phát đạt thịnh vượng trong năm mươi năm, gặp dữ hoá lành.
Vì thế vị đạo sĩ tha phương kia đã căn cứ theo phong thuỷ của nhà họ Trần, mà bố trí bố cục nhị long bàn thuỷ. Sau khi bố trí xong xuôi, vị đạo sĩ kia liền phiêu dạt bốn phương, từ đó về sau không còn gặp lại nữa.
Tuy nhiên, khi vị đạo sĩ đó rời đi thì Trần Nhạc Thanh đã hỏi tên của ông ta là gì.
Đạo sĩ đã nói cho lão ta biết ông ta họ Lý, biệt hiệu giang hồ là Lý Bán Tiên, có thể gặp nhau là cơ duyên, sau này có gặp lại nhau hay không cũng phải tuỳ duyên phận.    
Lập tức Trần Nhạc Thanh kể lại sơ lược mọi chuyện cho Cát Vũ nghe.
Nghe xong, Cát Vũ liên tục gật đầu và thán phục: “Đúng vậy, vị Lý Bán Tiên kia đúng là một cao nhân, trên phương diện phong thuỷ thật sự có trình độ thâm sâu. Ông có thể gặp được một vị cao nhân như vậy, đó là chỉ có thể vô tình gặp gỡ chứ không thể cưỡng cầu. Đúng thật là phong thuỷ này sẽ giúp nhà họ Trần thịnh vượng phát đạt trong năm mươi năm. Chỉ dùng một bữa cơm mà có thể đổi lấy đại cơ duyên như thế này, Trần lão tiên sinh cũng không bị thiệt đâu.”
Được Cát Vũ khen ngợi, Trần Nhạc Thanh hài lòng liên tục gật đầu.
Khi đến nhà ăn của biệt thự, sau khi mọi người phân chủ khách ngồi xuống, chẳng bao lâu sau  người giúp việc đã bưng các loại đồ ăn lên. Nào là sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, mọi thứ đều có đủ, có thể nói là đầy đủ sắc hương vị khiến Cát Vũ nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.
Cát Vũ thường không có sức kháng cự với những món ăn ngon.
“Cát đại sư, ơn cứu mạng không thể nào quên, trong nhà đã chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ, hơi đạm bạc, Cát đại sư chớ trách tội.” Trần Nhạc Thanh vô cùng khách sáo nói.
“Trần lão tiên sinh quá khách sáo rồi, bữa ăn này rất thịnh soạn, vô cùng cảm tạ Trần lão tiên sinh đã chiêu đãi nồng hậu.” Cát Vũ cười nói.
Lúc này Trần lão đại ngồi ở một bên bĩu môi mỉa mai nói: “Ta nghe nói người như Cát đại sư là người tu hành không ăn mặn, những cao nhân chân chính đều ăn chay. Có phải những món này quá béo rồi chăng, hay là làm cho Cát đại sư vài món chay nhé?”
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Cát Vũ, Trần lão đại đã cảm thấy Cát Vũ là một kẻ lừa đảo. Hắn mặc một bộ đồ bảo vệ không phù hợp còn chưa nói, đã vậy còn rất trẻ tuổi nữa, còn chưa lớn bằng con của ông ta thì làm sao có bản lĩnh gì đó chứ, bởi vậy ông ta mới châm chọc.
Quản gia Lưu ở bên cạnh lập tức giúp Cát Vũ giải vây, nói: “Đại thiếu gia có điều không biết, đạo gia và phật gia không giống nhau, chỉ có hoà thượng mới không ăn mặn, còn người của đạo gia không hạn chế nhiều như thế, vẫn có thể ăn thịt.”
Trần lão đại nhướng mày, sa sầm mặt, tức giận nói: “Quản gia Lưu, ta và Cát đại sư đang nói chuyện, nào tới phiên ông chõ mõm vào vậy?”
Quản gia Lưu giật mình, sắc mặt cứng đờ, lập tức cúi thấp người nói: “Đại thiếu gia nói phải, lão Lưu biết sai rồi.”
Trần Nhạc Thanh cũng sa sầm sắc mặt, quản gia Lưu đã theo mình nhiều năm, vẫn luôn trung thành tận tuỵ, thậm chí Trần Nhạc Thanh còn coi quản gia Lưu như anh em, thế mà con trai của mình lại nói chuyện với quản gia Lưu như thế, lão ta không vui nói: “Lão đại, sao ngươi lại nói chuyện với quản gia Lưu như thế hả?”
“Không sao đâu lão gia, thiếu gia dạy chí phải ạ, không sao đâu.” Nhìn thấy hai cha con họ tranh chấp, lão Lưu hơi lúng túng nói.
Lúc này, Cát Vũ cũng đã nhận ra người con trai cả của Trần Nhạc Thanh luôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy thù địch, nhưng cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.