Nhìn tình hình này là biết chắc Hàn Vân đạo trưởng đã thất bại thảm hại, căn bản không thể nào trở mình được.
Đàm gia và Ô Nha cũng không ngờ một bảo vệ nhỏ nhoi của trường đại học lại có thể lợi hại đến mức khiến người ta tuyệt vọng như thế, ngay cả Hàn Vân đạo trưởng đến tay hắn cũng không qua được mấy chiêu.
Chứng kiến điều này, người chột dạ nhất chính là Ô Nha, hóa ra Cát Vũ còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn ta nhiều.
“Hàn Vân yêu đạo, ngươi tu luyện tà pháp, hại tính mạng nhiều người, làm nhiều việc bất nghĩa. Ta niệm tình ngươi trông rất tiều tuỵ nên có thể tha chết cho ngươi, nhưng tu vi này không thể giữ lại, làm vậy là đã pháp ngoại khai ân đối với ngươi rồi, ngươi có bằng lòng không?” Cát Vũ nhìn Hàn Vân đạo trưởng với vẻ mặt nghiêm túc.
Khi Hàn Vân đạo trưởng nghe thấy mấy lời này thì toàn thân run b4n lên.
Lão ta đã khổ tâm tu hành hơn bốn mươi năm mới đạt đến cảnh giới cửu tiền pháp sư, nếu cứ thế phế bỏ thì chẳng phải bốn mươi năm tu hành của lão ta đã thành công cốc ư?
Nghĩ đến đây, Hàn Vân đạo trưởng đau khổ cầu xin: “Vị tiểu đạo hữu, lần này xin hãy tha cho ta, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ hại người nữa. Xin hãy niệm tình ta tu hành gian khổ mà tha cho ta…”
Cát Vũ hừ giọng, vừa định nói gì đó thì đột nhiên Hàn Vân đạo trưởng đang quỳ trên mặt đất đã nhảy lên, một tay cầm thanh kiếm gỗ đào đen như mực có tia chớp lóe lên, một tay kia cầm một nắm lá bùa màu vàng.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay nhanh như chớp đâm thẳng vào nguc Cát Vũ, còn nắm lá bùa màu vàng bay khắp nơi trong không trung là để đối phó với những quỷ vật mà Cát Vũ đã thả ra.
Lúc này Hàn Vân đạo trưởng đã chó cùng rứt giậu, nếu phế bỏ một thân tu vi này thì chẳng khác nào lấy cái mạng già của lão ta, tâm huyết cuộc đời sẽ thất bại trong gang tấc, làm sao lão ta có thể đồng ý đây.
Suy nghĩ trong đầu vừa loé lên, thật sự khi đã tức giận thì việc gì cũng dám làm. Lão ta li dụng Cát Vũ nói chuyện đã định đánh lén, muốn gi3t ch3t hắn chỉ trong một chiêu.
Cát Vũ không phải không đề phòng Hàn Vân đạo trưởng, nhưng hắn không ngờ dưới sự trấn áp thuật pháp mạnh mẽ của hắn mà lão ta còn dám liều mình kháng cự.
Khi những lá bùa màu vàng vừa bị ném ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành ánh sáng như pháo hoa khiến các quỷ vật bên cạnh Cát Vũ đều phải lui về sau. Bùa của đạo gia, cho dù là chính hay tà đều đáng sợ. Hơn nữa Hàn Vân đạo trưởng là người tu tà đạo, biết luyện quỷ, nên lá bùa của lão ta vẫn có tác dụng rất lớn trong việc trấn áp quỷ vật.
Lợi dụng cơ hội này, thanh kiếm gỗ đào lôi kích trong tay Hàn Vân đạo trưởng đâm mạnh về phía nguc của Cát Vũ với tốc độ cực nhanh, nhìn có vẻ như không thể né tránh. Thế nhưng trong chớp mắt, Cát Vũ vẫn né được, nhanh chóng né sang một bên rồi đánh một chưởng vào Hàn Vân đạo trưởng, khiến lão ta bay lên không trung.
Thanh kiếm gỗ đào lôi kích của Hàn Vân đạo trưởng trượt sát qua cơ thể Cát Vũ, mà một chưởng kia của Cát Vũ vừa lúc đập vào vai của lão ta.
Nhờ vào lực lao tới trước, lại cộng thêm một chưởng này của Cát Vũ mà cơ thể của Hàn Vân đạo trưởng đã bị đánh bay lên không trung.
Chưởng pháp mà Cát Vũ sử dụng có tên là Âm Nhu Chưởng, nội lực dẻo dai và tác dụng chậm, Hàn Vân đạo trưởng bị đánh trúng chưởng này lập tức có cảm giác như xương bả vai bị gãy, xương cốt bị nát hết.
Hàn Vân đạo trưởng chịu đựng cơn đau dữ dội trên bả vai, lão ta không dám chậm trễ mà lập tức lăn người về phía cửa, phá tung cửa phòng rồi quay lại liếc nhìn Cát Vũ, giận dữ mắng: “Nhóc con, bần đạo nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nói rồi, Hàn Vân đạo trưởng loạng choạng chạy ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, Cát Vũ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, chưa từng xem lão ta ra gì.
“Vũ ca… đuổi theo không?” Mấy con quỷ vật vây quanh Cát Vũ trầm giọng hỏi.
“Ừ, giết lão ta đi.” Một tia dữ tợn hiếm thấy lóe lên trong mắt Cát Vũ, hắn thản nhiên nói.
Những con quỷ vật kia kia nhận được lệnh của Cát Vũ, lập tức biến thành một làn sương mù đen hoặc sương mù đỏ, rồi đuổi theo con đường mà Hàn Vân đạo trưởng đã chạy trốn.
Vừa rồi Cát Vũ đánh ra chưởng kia rất nặng, Âm Nhu Chưởng của Mao Sơn vốn là một chiêu hơi giống như công pháp đả ngưu, với một chưởng này, Hàn Vân đạo trưởng đã bị tổn thương nội tạng, kinh mạch cũng bị thương rất nặng, căn bản không thể chạy đi xa được.
Loại yêu đạo này mà giữ lại cũng chỉ là tai hoạ, chi bằng diệt trừ để tránh hậu hoạ về sau.
Mấy con quỷ vật đã được luyện hoá do Hàn Vân đạo trưởng bỏ lại, đã bị mấy con quỷ vật do Cát Vũ thả từ Tụ Linh Tháp ra chém giết.
Với mấy con lệ quỷ đã trải qua luyện hoá này, ý thức của chúng đã bị tước bỏ hoàn toàn, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hàn Vân yêu đạo kia nên đã bất trị, cũng chẳng có cách nào để siêu độ. Đối phó với loại quỷ vật này chỉ có biện pháp duy nhất là tiêu diệt chúng.
Nhưng còn có một cách, đó là luyện hoá thành quỷ đan, dùng để tăng tu vi của Cát Vũ.
Những con quỷ vật do Hàn Vân yêu đạo luyện hoá không cần Cát Vũ phải lo lắng. Trong Tụ Linh Tháp nhiều quỷ vật như vậy, mấy con vây quanh đánh cho vài cái rồi cuộn lấy lôi vào trong Tụ Linh Tháp, đợi sau này Cát Vũ sẽ dùng để luyện hoá quỷ linh đan.
Ngay khi Hàn Vân yêu đạo vừa trốn thoát thì đám người còn lại trong phòng là Đàm gia và Ô Nha, còn có cả mấy tên đàn ông cao to mặc vest cầm mã tấu đều sững sờ nhìn Cát Vũ.
Đàm gia và Ô Nha sợ hãi đến nỗi cả hai đều lùi lại.
Đình tỷ là phụ nữ, khi nhìn thấy Cát Vũ ra oai như vậy, đánh Hàn Vân đạo trưởng bỏ chạy thảm hại thì vô cùng sợ hãi, chỉ biết ngồi đó không dám nhúc nhích.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Đàm gia run giọng nói.
“Được lắm, dám tìm một tên yêu đạo để đối phó với ta, nhưng lại chẳng ra gì. Ngươi còn thủ đoạn nào nữa cứ tung ra xem nào.” Cát Vũ bước từng bước đến gần Đàm gia, đến mức ông ta không thể lui được nữa.
Ô Nha bị bó bột tay vẫn can đảm đứng trước mặt Đàm gia, đây là lúc cần đến hắn ta, dù biết rằng mình không phải là đối thủ của Cát Vũ, nhưng hắn ta vẫn đứng ra.
“Cát đại sư…”
Ô Nha còn chưa kịp nói xong thì Cát Vũ đã vung tay lên, một luồng gió mạnh quét qua, thân thể to lớn như trâu mộng của Ô Nha đã bị đánh bay ra ngoài, va vào bức tường của căn phòng, đến nỗi hắn ta không thể đứng lên được.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho ta.” Đàm gia cứ lui về phía sau ghế sô pha, hò hét bắt mấy tên đàn ông to con mặc vest ngăn Cát Vũ lại.
Mặc dù mấy tên đàn ông kia rất sợ Cát Vũ, nhưng họ không dám làm trái ý của Đàm gia, nên cũng hét lên và chém mạnh mã tấu về phía Cát Vũ.
Những người này đối với Cát Vũ chẳng đáng là gì, căn bản chỉ cần một chiêu là xong. Mấy tiếng ầm ầm ầm vang lên liên tiếp, chưa đầy một phút đồng hồ mà mười mấy tên đã ngã lăn quay trên mặt đất, không ngừng k3u rên.
Khi mọi chuyện đến mức này, Đàm gia liền biết đại thế đã mất, dù sao ông ta cũng là nhân vật kiêu hùng một phương nên vẫn còn có gan. Ông ta ngồi xuống sô pha, nhìn thẳng vào Cát Vũ.